Hà Anh vốn không phải là con dâu chính, nên không có địa vị ở gia tộc cả.
Nhưng nhờ quan hệ với Lâm Vân, nên Hà Anh trở thành người mà các phòng khác
đều nịnh bợ. Lúc Lâm Vân không có ở nhà, đã có rất nhiều con cháu của Lâm gia
tới bái phỏng.
– Người đứng đầu quốc gia mời khách?
Lâm Vân cười nhạt một tiếng. Hắn thật không có thời gian làm chuyện vô bổ đó.
Mà cho dù có thời gian, hắn cũng chả có lý do gì đi một vòng tới các quốc gia
đó cả. Có thời gian còn không bằng ở bên mấy người Vũ Tích.
Lâm Lộ Trọng biết đứa cháu trai này của mình không có hứng thú với mấy việc xã
giao đó, chỉ là nhắc qua mà thôi, sẽ không khuyên bảo gì thêm.
– Lâm lão đệ, có phải cậu đã quên tôi rồi phải không? Vì sao đã lâu như vậy,
đều không thấy tin tức gì của cậu?
Một tiếng cười cởi mở truyền tới.
– Ha ha, Lão Yêu, tôi sao có thể quên anh được?
Lâm Vân vừa nghe là nhận ra tiếng của Lục Dược, trong lòng cũng rất cao hứng.
Lục Dược coi như là một người bạn của hắn, làm người cũng không sai.
– Bác Lâm, bác cũng ở đây à.
Lục Dược đợi mãi cũng bắt được cơ hội Lâm Vân ở nhà, nên lập tức chạy tới. Chỉ
là vừa thấy Lâm Lộ Trọng, liền hơi xấu hổ.
Lâm Vân sờ sờ cái mũi. Vừa này Lão Yêu gọi Lâm lão đệ đúng là gọi hớ.
– Ha ha, con trai út của Thổ Phỉ, ta đã nghe nói qua danh tiếng Thần Tài của
cậu. Tiểu tử làm được không tồi.
Lâm Lộ Trọng đương nhiên quen biết Lục Dược.
Nghe Lâm Lộ Trọng nói như vậy, khuôn mặt của Lục Dược đầy vẻ đau khổ:
– Lão gia tử, bác nói hai chữ Thần Tài trước mặt cháu của bác làm gì. Những
gì cháu làm được, còn không bằng một phần của cậu ta.
Thấy khuôn mặt ảo não của Lục Dược, Lâm Lộ Trọng càng cười to. Ông ta đương
nhiên biết việc kinh doanh di động của Lục Dược cũng bị tập đoàn Vân Môn của
Lâm Vân thâu tóm, hoàn toàn đã biến mất của thị trường.
– Được rời, đừng khóc nghèo làm gì. Tiểu Vân, ta về đây. Nếu cháu có thời
gian rảnh thì tới đại viện của ta chơi.
Lâm lão gia tử biết mình còn ở đây, sẽ khiến cho những người trẻ tuổi ở đây
khó nói chuyện. Nên liền cùng Dư Dụ trở về đại viện của Lâm gia.
Lâm Vân tiễn Tam gia gia ra cửa, khi quay lại thì cười mỉm nhìn Lão Yêu nói:
– Lão Yêu, anh tìm tôi chắc là không có việc gì tốt phải không. Nói đi, là
chuyện gì vậy.
Lục Dược xấu hổ nhìn Vũ Tích và Nhược Sương vẫn ngồi đó, không có ý rời đi,
không biết phải mở miệng như thế nào.
Lục Dược còn chưa kịp lên tiếng, Lâm Hinh đã chạy tới. Nhìn thấy Lục Dược tới
chơi, nàng vội vàng nói:
– Lão Yêu, đã lâu rồi không thấy anh tới chơi. Hôm nay anh tới tìm anh của em
à?
Bỗng nhìn thấy vẻ xấu hổ của Lục Dược, và chị Vũ Tích cùng chị Nhược Sương
ngồi bất động ở đó, nàng hiểu ra vài chuyện. Vừa cười vừa nói:
– Lão Yêu, có phải anh có chuyện xấu gì muốn dẫn em của anh đi ra ngoài phải
không? Em cảnh cáo anh trước, chị Vũ Tích và chị Nhược Sương đều ở đây, anh
giữ ý đồ đen tối của anh ở trong lòng đi.
Nói xong còn làm cái mặt quỷ.
Vũ Tích và Nhược Sương muốn biết Lục Dược có việc gì mà cần tìm Lâm Vân. Hiện
tại bị Lâm Hinh nói toạc ra như vậy, hai người liền xấu hổ, đành phải đứng lên
kéo Lâm Hinh lên tầng.
– Được rồi, Lão Yêu, hiện tại chắc có thể nói ra được rồi chứ? Có chuyện gì
mà phải thần bí như vậy?
Lâm Vân uống một ngụm trà, tức giận nói với Lục Dược.
– Ài, lão đệ à, lần này cậu nhất định phải giúp tôi mới được.
Lục Dược thấy ba cô gái vừa đi, lập tức kêu khổ với Lâm Vân.
Trên tầng hai, ba người Vũ Tích đều dùng thần thức kiểm tra Lục Dược. Thấy Lục
Dược đầy vẻ buồn rầu, không khỏi nhìn nhau, Lão Yêu này rốt cuộc muốn nhờ cái
gì? Cha của y là Lục thổ phỉ, y lại là Thần Tài. Muốn có tiền là có tiền, muốn
có quyền là có quyền, còn cần Lâm Vân giúp chuyện gì nữa. Nhưng chắc không
phải là lôi kéo Lâm Vân đi ra ngoài ăn uống, gái gú, Vũ Tích và Nhược Sương âm
thầm thở ra.
Nữ nhân trong nhà đã đủ rồi. Các cô chỉ sợ lại có một nữ nhân khác tới tìm Lâm
Vân. Không còn lo lắng, thì sự tò mò của nữ nhân lại nổi lên.
– Hai chị đoán xem, Lão Yêu kia muốn nhờ anh trai em làm gì?
Lâm Hinh thấy khuôn mặt khổ sở của Lão Yêu, rất là hiếu kỳ.
Vũ Tích và Nhược Sương nhìn nhau. Hai người cũng đoán không ra là việc gì. Lão
Yêu kia muốn cái gì mà chả có, đâu cần Lâm Vân phải hỗ trợ. Chẳng lẽ y muốn
nhờ Lâm Vân dạy y tu đạo sao? Nhưng việc Lâm Vân tu đạo, ngoại trừ các cô,
cùng vài vị thủ trưởng biết một ít ra, Lão Yêu hẳn là chưa biết.
– Là việc gì vậy Lão Yêu. Anh có nhiều tiền như vậy, còn cần tôi hỗ trợ làm
gì?
Lâm Vân thấy Lục Dược đã béo hơn so với mấy năm trước, không khỏi buồn cười.
Lão Yêu này đúng thật là tâm rộng thể béo. Tuy nhiên, có chút buồn phiền cũng
tốt, bằng không béo quá lại xấu.
Còn nói về rèn luyện, vừa nhìn là biết, Lão Yêu này không phải là hạng người
có ý chí rèn luyện.
– Ài, thật không biết nên nói như thế nào.
Lão Yêu vừa dứt lời, Lâm Vân đã cắt đứt.
– Được rồi, nếu không nói ra được, vậy thì thôi.
Lâm Vân ngăn cản Lão Yêu khóc tang.
– Đừng, đừng, tôi là không thể mở miệng với người khác. Chứ với lão đệ, thì
không là vấn đề.
Lão Yêu vội vàng vỗ ngực nói.
Lâm Vân âm thầm buồn cười, không vạch trần tính cách thích sĩ diện của Lão
Yêu.
– Chuyện là như vậy. Cậu cũng biết đấy, mấy năm nay tôi phải đi ra ngoài xã
giao rất nhiều. Đương nhiên đều là gặp dịp thì chơi. Không coi là thật…
Lục Dược còn đang giải thíc hành vi của mình, thì Lâm Vân lại ngắt lời.
– Lão Yêu à, anh nói vào chính sự đi. Ở trước mặt tôi thì cần gì phải giả bộ
như vậy. Việc chơi nữ nhân hay không, thì có gì phải ngại. Chỗ này ngoại trừ
tôi với anh ra, còn có ai đâu.
Lâm Vân thật không muốn nghe y dài dòng.
– Ài, đều là do thói quen làm ăn. Cứ thích lắt léo. Khổ thế đấy.
Lão Yêu vỗ đầu một cái, nhớ ra là không còn ai ở đây, cần gì phải khách sáo
như vậy.
Lâm Vân dở khóc dở cười.
– Phỏng chừng là tôi chơi đùa ở bên ngoài hơi nhiều, lúc trở về không nộp đủ
thuế, khiến cho chị dâu của cậu rất không hài lòng. Trước kia tôi còn không để
ý, nhưng bây giờ, ngay cả chơi bên ngoài, tôi cũng có chút sức cùng lực kiệt.
Có phải là do chỗ đó của tôi có vấn đề gì không? Lão đệ mau giúp tôi đi. Bằng
không, chị dâu của cậu lại náo loạn muốn ly hôn. Nếu cô ấy ly hôn, chức năng
lại có vấn đề, vậy thì tôi đúng là chẳng có hứng thú gì trên đời.
Lão Yêu nói xong, khuôn mặt càng lộ vẻ khổ sở.
Lâm Vân sửng sốt nửa ngày, mới cười quỷ dị:
– Lão Yêu, chúng ta là huynh đệ. Tôi không phải là người tùy tiện nên không
thể giúp anh được. Dù sao tôi đã có vợ rồi, thuế má phải giao cho vợ, chứ giao
cho vợ người khác sao được.
Ba người kia dùng thần thức nghe thấy vậy, sắc mặt đều đỏ bừng.
– Phì, đúng là lưu manh…
Không biết Lâm Hinh nói Lâm Vân hay là Lục Dược. Tuy nhiên, nàng còn chưa nói
hết lời, đã nghe thấy tiếng gầm gừ giận dữ của Lão Yêu vang lên.