Công Tử Điên Khùng – Chương 388: Chiến đấu – Botruyen

Công Tử Điên Khùng - Chương 388: Chiến đấu

Tu sĩ? Thật không ngờ lại có tu sĩ ở chỗ này. Nếu người Kỷ Minh có tu sĩ, vì
sao hắn đã phá hủy hơn mười căn cứ, bọn chúng cũng không phái người đi tới
ngăn cản?

Còn là hai tu sĩ cấp bậc Nguyên Anh nữa chứ. Nhưng Lâm Vân lập tức phát hiện
hai người tu sĩ này không phải là người Kỷ Minh. Khí tức trên người bọn họ
hoàn toàn khác với những người mặc áo đen kia.

– Vị đạo hữu này, cậu đã tiêu diệt hơn mười căn cứ của hành tinh Kỷ Minh,
chắc hả giận rồi phải không. Nể mặt chúng tôi, chúng tôi cam đoan tổng bộ của
Kỷ Minh sẽ không tiếp tục tiến hành xân lấm Địa Cầu. Hơn hai tuần sau, chúng
tôi sẽ lập tức rời khỏi đây.

Một người nói bằng tiếng Hán.

Lâm Vân bỗng nhiên rùng mình. Những người này biết hắn là người của Hoa quốc,
lại có tu vị cao như vậy. Nếu vừa nãy mình vắng mặt, mà bọn chúng lại tới Yên
Kinh uy hiếp người nhà của mình. Thì mình chẳng phải hối hận cũng không kịp
sao?

Không biết hai tên này đã làm gì người nhà của mình của Yên Kinh hay chưa? Lâm
Vân đổ đầy mồ hôi lạnh sau lưng. Hiện tại hắn chỉ muốn lập tức lấy điện thoại
ra hỏi thăm, nhưng hắn biết, mình không thể làm như vậy. Mình vừa gọi, bọn
chúng sẽ nghĩ ra ngay được. Hơn nữa bọn này có vẻ e ngại mình thì phải. Nếu
không bọn chúng đã ngăn chặn mình tiêu diệt các căn cứ kia rồi.

Hai tu sĩ Nguyên Anh chống lại mình còn cẩn thận như vậy, chứng tỏ trong vòng
hai tuần tới, bọn chúng sẽ có kế hoach khác. Là kế hoạch gì vậy nhỉ?

Thấy sắc mặt của Lâm Vân âm tình bất định, hai tên tu sĩ Nguyên Anh liền dùng
ánh mắt trao đổi gì đó. Tuy không biết bọn chúng có âm mưu gì, nhưng Lâm Vân
đã quyết định không buông tha cho hai tên này. Mà theo biểu lộ của bọn chúng,
gia đình của mình chắc vẫn an toàn. Lâm Vân không khỏi thở phào một tiếng.

– Đạo hữu, chúng tôi và Kỷ Minh chỉ là quan hệ hợp tác mà thôi. Chúng tôi
không phải là người Kỷ Minh. Chúng tôi sẽ không xen vào việc tranh đấu giữa
các hành tinh. Nhưng mong rằng đạo hữu đừng quấy rầy công việc của chúng tôi.

Một tên tu sĩ Nguyên Anh hơi béo lạnh lùng nói. Y thấy Lâm Vân không trả lời.
Mà tu vị của hắn chỉ tương đương với hai người mình, nên y hơi bất mãn.

– Nếu đã như vậy, mời hai vị rời khỏi Địa Cầu. Còn tổng bộ của Kỷ Minh, tôi
tuyệt đối sẽ không buông tha.

Lâm Vân thấy ngữ khí của bọn chúng trở nên ác liệt, cũng lạnh lùng trả lời.

Lâm Vân biết hai tên này ở đây chắc chắn là có nhiệm vụ gì đo, sẽ không vì một
câu nói của mình mà rời đi. Nhưng dù thế nào đi chăng nữa, hắn sẽ không để cho
một thế lực ảnh hưởng tới gia đình của mình tồn tại.

– Hừ, vậy để tôi xem cậu có thực lực như vậy hay không?

Tên tu sĩ gầy hơn vừa nói xong, liền tung ra một thanh một phi kiếm muốn động
thủ. Thì tên tu sĩ béo đã ngăn cản y. Rồi nói với Lâm Vân:

– Để chúng tôi trở về thương lương một chút. Lúc sau sẽ có câu trả lời cho
cậu.

Nói xong, liền kéo đồng bọn trở về tổng bộ Kỷ Minh.

Lâm Vân biết hai tên tu sĩ Nguyên Anh kia không thể đưa ra chủ ý, phải quay về
hỏi người có thẩm quyền. Từ đó có thể tưởng tượng, nhiệm vụ lần này của bọn
chúng có vẻ quan trọng. Nên không dám đơn giản khiêu khích Lâm Vân.

Lâm Vân phóng thần thức kiểm tra. Bên trong tổng bộ xác thực chỉ có hai tu sĩ
Nguyên Anh, còn lại đều là người Kỷ Minh. Nhưng khi thần thức của hắn quét tới
một căn phòng, thì bị ngăn cản bởi một trận pháp. Nên Lâm Vân không thể trông
thấy bên trong có gì.

Xem ra tổng bộ này không đơn giản như bề ngoài của nó.

Lâm Vân thấy hai tên tu sĩ Nguyên Anh đảo mắt đã biến mắt trong phạm vi thần
thức của hắn, trong lòng suy nghĩ, đây là vật gì mà khiến cho cả tu sĩ Nguyên
Anh cũng phải khẩn trương?

Lấy điện thoại ra, tranh thủ thời gian gọi điện về cho Vũ Tích. Vừa nghe thấy
giọng nói dịu dàng của Vũ Tích, Lâm Vân mới bình tình lại. Đồng thời hắn cũng
âm thầm tự trách sự chủ quan của mình. Lâm Vân liền dặn dò Vũ Tích,ở đây đã
xuất hiện tu sĩ Nguyên Anh. Một khi tình hình trở nên xấu, thì nàng phải dẫn
người nhà rời khỏi Yên Kinh.

Vừa để điện thoại xuống, Lâm Vân liền bố trí trận pháp. Hắn muốn bố trí một
trận pháp mạnh mẽ nhất mà hắn làm được. Hắn không thể để cho một tên nào chạy
trốn. Vô luận là hai tên tu sĩ hay là người Kỷ Minh. Chỉ cần để lọt một tên,
sẽ là điều bất lợi với Lâm Vân.

Có thể tượng tưởng, môn phái của hai tên tu sĩ Nguyên Anh kột tu sĩ cấp cao
như vậy cũng đến đây, rốt cuộc bọn chúng muốn gì ở Địa Cầu? Một đội hình cường
đại như vậy, nên đánh kiểu gì bây giờ?

– Không tồi. Từ đầu đến cuối ta đều nhìn ngươi bày trận. Mặc dù cờ chủ trận
của trận pháp này còn chưa cắm xuống, nhưng ngay cả ta cũng không nhìn ra đó
là trận pháp gì.

Tên tu sĩ Hóa Thần nhìn thoáng qua trận pháp mà Lâm Vân bố trí, gật đầu một
cái.

Trong lòng Lâm Vân trầm xuống. Giờ hắn mới hiểu hành động của mình đều bị tu
sĩ Hóa Thần kia giám sát. Vừa nãy tu sĩ Hóa Thần theo dõi hắn, vậy mà hắn lại
không biết. Người này thật đáng sợ.

– Ngươi không rời đi, cũng không gọi người khác, là một sự lựa chọn chính
xác. Bằng không bây giờ ngươi chỉ là một cái xác chết mà thôi. Nguyên Anh hậu
kỳ, tu vị không sai, nhưng ta muốn giết ngươi, chỉ cần một lát mà thôi.

Tu sĩ Hóa Thần lạnh lùng nói.

Lâm Vân bỗng nhiên phát hiện, vì sao lúc mình gọi điện thoại cho Vũ Tích,
người này lại không biết? Mà khi mình bố trí trận pháp, y lại biết?

Giải thích duy nhất là, lúc mình nói chuyện điện thoại, tên tu sĩ Hóa Thần kia
đang làm chuyện gì ở bên trong, không rảnh rỗi để nhìn hắn. Về sau hai tên tu
sĩ Nguyên Anh đi vào báo cáo, thì y mới giám thị Lâm Vân. Lúc đó Lâm Vân đã
gọi xong điện thoại và bắt đầu bố trí trận pháp.

Rốt cuộc là chuyện gì mà quan trọng như vậy.

Ba tên tu sĩ Nguyên Anh, cộng thêm một tên tu sĩ Hóa Thần, Lâm Vân không khỏi
đau đầu. Hắn cần phải dùng kế, chứ một lúc không thể tiêu diệt hết được bốn
tên tu sĩ này được. Một khi để một tên chạy trốn, thì hắn không có cách nào
đuổi theo. 0

Huống hồ, hắn còn chưa chắc đấu được với tu sĩ Hóa Thần kia. Lúc trước Vi Trân
cũng không nhìn ra tu vị của mình. Mà người này chỉ nhìn lướt qua là biết mình
có tu vị tương đương với Nguyên Anh hậu kỳ. Nhưng có lẽ y không nhìn ra mình
là người Tu Tinh.

– Nại Thiên và Vĩnh Thiên, hai cậu bắt hắn lại cho tôi. Nhớ phải để cho hắn
sống đấy. Tôi còn vài vấn đề muốn hỏi hắn.

Tên tu sĩ Hóa Thần vừa nói xong, hai tên Nguyên Anh hậu kỳ ở phía sau liền đi
lên ngăn cản Lâm Vân.

Lâm Vân vừa nghe vậy, âm thầm mừng rỡ. May mà tên Hóa Thần kia coi thường
mình. Vậy thì lão tử không khách khí. Nếu ba tên tu sĩ Nguyên Anh cùng lên thì
tốt biết mấy.

Hai tên tu sĩ Nguyên Anh vừa đi lên, lập tức ra tay. Trong đó có một tên tu sĩ
Nguyên Anh hậu kỳ điên phong, cảnh giới còn cao hơn Lâm Vân một chút.

Một cỗ chân nguyên khổng lồ điều khiển hai pháp bảo có phẩm cấp cực cao đánh
về phía Lâm Vân. Lâm Vân thầm hận, cho tới tận bây giờ mình vẫn chưa có một
pháp bảo để dùng. Chỉ có thể lấy thanh trường thương lần trước dùng một lần
kia. Đây là một linh khí cực phẩm. Mặc dù phẩm chất không thua gì pháp bảo của
hai tên tu sĩ Nguyên Anh kia. Nhưng tiếc rằng nó không phải là pháp bảo bổn
mạng của Lâm Vân. Nên việc khống chế và lực sát thương, rõ ràng thua kém pháp
bảo của hai tên tu sĩ Nguyên Anh kia nhiều lắm.

Quả nhiên, lúc Lâm Vân lấy thanh trường thương cực phẩm kia, hai tên tu sĩ
Nguyên Anh đều sửng sốt. Cho dù tên tu sĩ Hóa Thần cũng không hiểu. Thanh
trường thương kia mặc dù không tồi, nhưng tại sao lại không dùng pháp bảo? Cho
dù không cần pháp bảo bổn mạng, thì cũng có thể dùng pháp bảo khác cơ mà.

Chẳng lẽ tên tu sĩ kia coi thường bọn họ? Bọn họ không tin một tu sĩ Nguyên
Anh lại không có pháp bảo bổn mạng, hoặc là một pháp bảo nào.

Dùng linh khí cũng được, nhưng linh khí thường đi kèm với pháp bảo. Người này
chỉ dùng linh khí, không dùng pháp bảo, thì lại có ý nghĩa khác.

Trường thương vừa đỡ một kích của hai chiếc pháp bảo kia, sắc mặt của Lâm Vân
liền trắng bệch. Lực phản kích mãnh liệt khiến hắn phải lùi mấy mét.

– Ha ha, đạo hữu thật kiêu ngạo. Ngay cả pháp bảo cũng không dùng.

Vừa thử một chiêu, hai tên tu sĩ Nguyên Anh liền biết Lâm Vân kém hơn hai
người một chút. Như vậy, hai người đông thời tấn công, còn có một tu sĩ Hóa
Thần ở đằng sau áp trận. Chiến đấu chắc rất nhanh kết thúc.

Vài tiếng nổ Oanh oanh vang lên, hai tên tu sĩ Nguyên Anh lần nữa sử dụng pháp
bảo tấn công Lâm Vân.

Khóe mắt của Lâm Vân hiện lên một tia kinh hoảng. Hắn phải lùi mấy mét mới
miễn cưỡng ngăn được một kích này. Nhưng khóe miệng đã chảy một vệt máu tươi.

Hai tên tu sĩ Nguyên Anh thấy vậy liền lạnh lùng cười. Thực lực như vậy mà
cũng tới đây khiêu khích.

Hai pháp bảo không ngừng tấn công Lâm Vân, mà Lâm Vân càng đối phó càng khó
khăn, liên tục lùi lại phía sau.

Hai tên tu sĩ thấy Lâm Vân không ngừng lùi lại, nhưng vẫn ngoan cố chống đỡ,
trong lòng rất giận dữ. Tên tu sĩ Hóa Thần thấy Lâm Vân chỉ lùi lại đỡ đòn mà
không phản kích, lông mày hơi nhăn. Tình cảnh này quá mức quỷ dị. Thắng là
thắng, thua là thua. Sao người này đến thua cũng quỷ dị như vậy nhỉ.

Nếu nói hắn cố ý như vậy, y không tin. Một tu sĩ Nguyên Anh có thể ngăn cản
hai tu sĩ Nguyên Anh hậu kỳ, y không phải là chưa từng nhìn thấy, thậm chí đã
thấy rất nhiều. Nhưng những người đó đều những tu sĩ thiên tài hoặc là bá chủ
một phương. Cho nên một thế giới người phàm như Địa Cầu, y không tin có một
thiên tài như vậy.

Lâm Vân không biết việc hắn vừa đánh vừa lui đã bị nhìn ra sơ hở. Trong lòng
hắn còn đang nghĩ, làm thế nào để đạt được mục đích.

Ba người đấu một lúc lâu, chân nguyên trên cây trường thương của Lâm Vân tựa
hồ như đang yếu bớt. Lúc này, một tên tu sĩ Nguyên Anh không nhịn được nữa, cả
người trở thành màu đen, rồi vô số những sợi tợ màu đen giống như tơ nhện,
không ngừng bắn ra, bao vây Lâm Vân lại.

Thật là một công kích quỷ dị. Từ lúc Lâm Vân trở thành một tu sĩ cấp cao tới
nay, hắn chỉ đấu có mấy trân ở Khôn Truân Giới mà thôi. Kinh nghiệm chiến đấu
trước kia tuy phong phú, nhưng chỉ để đối phó với ma thú cấp thấp, hoặc là
binh lính với nhau. Loại pháp thuật cao cấp như vậy rất it thấy.

Hắn không biết những sợi tơ màu đen này có nguy hại gì, nhưng hắn biết tuyệt
đối không thể để cho chúng trói được mình.

Lần đầu tiên Lâm Vân khởi động vòng bảo hộ. Nhưng chỉ là vòng bảo hộ bình
thường. Hắn muốn lưu Tinh Mang tới cuối cùng để đối phó với lão quái Hóa Thần.
Không thể để bạo lộ hết bản lĩnh của mình được.

Sợi tơ màu đen rất nhanh đã quấn lên vòng bảo hộ của Lâm Vân. Vòng bảo hộ này
mạnh hơn khi Lâm Vân mới đi vào tuyệt cảnh Thiên Diễm, nhưng vừa bị sợi tơ
mỏng kia chạm vào. Vòng bảo hộ lập tức bị ăn mòn, còn tỏa ra khí tức khét lẹt
khó ngửi.

Đến tu vị như Lâm Vân cũng cảm thấy buồn nôn. Không biết tên kia luyện công
pháp gì mà khó ngửi đến thế. May mà không dẫn theo Vũ Tích tới đây. Nếu Vũ
Tích ở đây, riêng mùi khét đã khiến nàng ấy xong đời rồi. Lâm Vân không khỏi
âm thầm sợ hãi.

Vòng bảo hộ rất nhanh bị ăn mòn, Lâm Vân lại tạo thêm vòng mới. Với tốc độ tạo
vòng bảo hộ của Lâm Vân, sợi tơ màu đen kia cũng không thể ăn mòn kịp.

Một tên tu sĩ Nguyên Anh khác thấy đồng bọn của mình đã phóng hắc tơ, liền vỗ
một cái chuông buộc ở thắt lưng. Một con rết cực lớn lao về phía Lâm Vân.

Lâm Vân vừa nhìn là biết người kia là một tu sĩ nuôi dưỡng yêu thơi chút kinh
ngạc. Y thầm nhủ, chẳng lẽ mình đoán sai sao? Tên tu sĩ kia không có ý dụ
địch, mà thực sự là chống đỡ không nổi Nại Thiên và Vĩnh Thiên?

Có lẽ là như vậy. Bằng không hắn không ngốc đến nổi phá bỏ vòng bảo hộ của
mình. Vòng bảo hộ vừa mất không khác gì là muốn chết vậy. Công pháp ăn mòn kia
rất có hiệu quả với những tu sĩ dưới cấp Hóa Thần.

Nghĩ tới đây, tu sĩ Hóa Thần thu lại thế công. Nếu việc một tu sĩ Nguyên Anh
bị hai tu sĩ Nguyên Anh vây công, cuối cùng là tu sĩ Hóa Thần đánh lén truyền
ra ngoài. Cũng khiến cho người ta cười nhạo.

Thấy hắc ti và rết bốn cánh đã phá được vòng bảo hộ của Lâm Vân, hai tên tu sĩ
Nguyên Anh đều mừng rỡ. Đồng thời phóng pháp bảo của mình tới. Bọn chúng muốn
một kích này lấy mạng Lâm Vân.

Nhưng lại xảy ra biến hóa. Xung quanh cơ thể của Lâm Vân đột nhiên xuất hiện
những ngọn lửa màu tím. Rồi hỏa diễm đó dùng tốc độ cực nhanh bao trùm hai tên
tu sĩ Nguyên Anh.

Đang có 0 bình luận
Image

Lời bình luận giới hạn từ 15 đến 500 kí tự.