– Anh…Đến bây giờ, còn giả vờ.
Nhược Sương tức giận chỉ bộ ngực của mình.
– Vậy à, vậy anh thử xoa bóp xem thế nào.
Lâm Vân nói xong, liền đặt hai bàn tay lên bộ ngực đầy đặn của Nhược Sương,
không ngừng nắn bóp.
– A…Đừng…
Nhược Sương là một cô gái chưa thành thục, làm sao chịu được long trảo thủ của
Lâm Vân. Cả người liền mềm nhũn, suýt nữa ngã vào ngực của hắn.
Lâm Vân cười ha hả, ôm Nhược Sương lền giường nói:
– Anh đi đây. Đêm nay không cho phép dùng thần thức nhìn trộm anh đấy. Nếu
không thì anh sẽ dùng gia pháp.
Nói xong, Lâm Vân liền đi xuống tầng, đảo mắt đã biến mất.
– Anh chàng vô lại này.
Khuôn mặt của Nhược Sương đã đỏ bừng, cả người vẫn mềm oặt, chỉ lầm bầm
– Việc lần trước, nhất định là anh ấy cố ý. Động tác lần trước không khác gì
lần này. Lúc chị Vũ Tích trở về, phải méc với chị ấy với được. Hừ, còn dùng
gia pháp…
Nhược Sương thì thào nói hết câu, khuôn mặt bỗng trở nên ôn nhu. Trong lòng
thầm nghĩ, có gia đình thật là tốt..
Lâm Vân vừa đi đường vừa cười thầm Nhược Sương. Hắn đương nhiên biết lần đó là
hiểu lầm. Hắn tuyệt đối không có chủ tâm vê ngực của Nhược Sương. Cho dù muốn
vê, thì đã có Vũ Tích rồi. Nhưng lần đó hắn có vê vài cái, đúng là muốn xem
chỗ đó của Vũ Tích có phát triển hơn không mà thôi. Tuy nhiên, những việc như
vậy không thể thừa nhận.
Lúc Lâm Vân vừa tới đại viện của Lâm gia, Vũ Tích đã đi ra đón:
– Lão công, anh tới rồi à.
Hiện tại Vũ Tích đã là tu sĩ Trúc Cơ sơ kỳ, nên nàng không còn câu nệ khi ở
trước mặt các nhân vật lớn nữa.
Lâm Vân thấy trong phòng chẳng những có lão gia tử, mà còn có vài vị thủ
trưởng. Trong lòng hắn thầm nghĩ, chẳng lẽ mới bàn lúc sáng, buổi chiều đã có
kết quả rồi sao? Nhanh thật đấy, mới có 5, 6 tiếng chứ mấy.
Nhìn thấy Lâm Vân tới, vài vị thủ trưởng đều rất cao hứng.
– Lâm Vân, mau tới đây ngồi.
Từ Trường Thâm càng nhìn Lâm Vân càng thuận mắt. Hôm nay nhìn thấy vợ của Lâm
Vân như vậy, ông ta mới hiểu vì sao Lâm Vân không thể không cưới cô gái đó.
Ông ta vốn cho rằng cháu gái của mình là người xinh đẹp nhất rồi. Nhưng vừa
gặp lại Vũ Tích, ông ta biết mình thua không oan. Trong lòng không còn tâm tư
chiêu Lâm Vân làm cháu rể nữa. Cô vợ của Lâm Vân kia, còn đẹp hơn lúc đầu nhìn
thấy.
Điều này đúng thật là không công bằng. Con gái của người ta, càng ngày càng
già. Mà lão bà của Lâm Vân lại càng ngày càng trẻ. Nhưng nghĩ tới bản lĩnh
nghịch thiên của Lâm Vân, thì không có gì lạ.
Lâm Vân vừa ngồi xuống, Từ Trường Thâm đã đưa một tập tài liệu. Lâm Vân xem
xét, thì đúng là những thứ mà mình yêu cầu. Tiền công coi như là thỏa mãn.
Thảo dược thì tạm thời chưa có.
Lâm Vân nghĩ bụng, linh thảo trong thời gian ngắn khó mà tìm ra được, nên
không có dị nghị gì. Nhưng có một điều khó chịu, là có một quốc gia chỉ trả
chưa tới mười triệu nguyên.
– Nước này sao trả ít tiền vậy?
Lâm Vân hỏi Từ Trường Thâm.
Từ Trường Thâm đành phải trả lời:
– Là như vậy, nước này nằm ở giữa biển, nên không có căn cứ Kỷ Minh nào chiếm
đóng. Họ đưa ra số tiền đó chỉ là làm theo Liên Hợp Quốc mà thôi.
Lâm Vân nghe vậy, mặt không biểu lộ gì.
– Nếu là như vậy, thì trả tiền cho bọn họ đi. Miễn cho bọn họ lại nói ra nói
vào.
Lâm Vân hào phóng nói.
Từ Trường Thâm là người thẳng tính, vội vàng noí:
– Như vậy sao được, toàn bộ thế giới đều trả tiền, vì sao bọn họ phải ngoại
lệ? Cho dù hơi ít, nhưng cũng đâu cần trả lại.
Bộ trưởng Lưu và thủ trưởng số một cũng kỳ quái nhìn Lâm Vân. Trong lòng tự
nhủ, anh chàng Lâm Vân này đâu có phải người thích chịu thiệt đâu? Vì sao hôm
nay lại để ý mặt mũi cho quốc gia kia như vậy?
– Vài vị thủ trưởng không cần nghĩ nhiều. Mặc dù tôi không thích quốc gia đó
lắm. Nhưng tôi chỉ thu tiền những quốc gia cần trợ giúp mà thôi. Nếu không có
công cán gì mà thu tiền của bọn họ, tôi thấy không tốt lắm.
Lâm Vân trả lời.
Vài vị thủ trưởng nhìn nhau, không biết vì sao hôm nay Lâm Vân dễ nói chuyện
như vậy. Nhưng đó là ý của hắn, thì kệ hắn. Đành phải gọi điện cho Tần Vô Sơn,
bảo ông ta trả số tiền này về.
Trong lúc Lâm Vân và vị thủ trưởng đang thảo luận ở Yên Kinh. Thì ở trụ sở của
Liên Hợp Quốc ở Bắc Mĩ tranh cãi không ngừng. Một hội nghị cấp quốc tế mà ồn
ào như cái chợ vậy.
– Mọi người yên lặng.
Nói chuyện là chủ tịch của hội liên hiệp, Rossi, là một người Anh.
– Tôi biết mọi người rất bất mãn với huấn luyện viên Lâm Vân của Long Ảnh.
Nhưng thứ nhất, Lâm Vân không phải là người của hội liên hiệp, cũng không phải
người trong quân đội quốc gia. Cho nên hắn chìa tay đòi tiền không có gì phải
đáng trách. Thử nghĩ xem, vũ khí và các trang thiết bị của chúng ta chẳng phải
cũng dùng tiền mới mua được sao? Cho nên mọi người không cần phải soi mói vào
vấn đề này nữa.
– Huống hồ, việc trả tiền là do các vị tự nguyện, chứ không có tính bắt buộc.
Dù sao, không có ai dám nói sẽ chiến thắng người của Kỷ Minh. Tôi nghĩ rằng
Lâm tiên sinh phỏng chừng đã tìm được biện pháp đối phó với bọn họ, nên mới
tuyên bố như vậy.
Nói tới đây, Rossi ngừng một lát, thấy mọi người không có ý kiến gì, thì hắng
giọng nói tiếp:
– Nền khoa học kỹ thuật của chúng ta đã phát triển như vậy rồi, còn không có
biện pháp nào đối phó với Kỷ Minh. Hiện tại chắc chỉ có thể nhờ vào những kỳ
nhân dị sĩ mà thôi. Tôi nghĩ, mặc kệ hắn đã dùng biện pháp nào tiêu diệt được
căn cứ Kỷ Minh ở rừng rậm Amazon, nhưng điều đó đã cho chúng ta một hy vọng.
– Nói thật, lúc trung tướng Tần nói với tôi rằng, căn cứ Kỷ Minh ở Amzon là
do Lâm tiên sinh tiêu diệt, tôi cũng không dám tin. Nhưng tới hiện tại, chắc
mọi người đã không còn hoài nghi nữa rồi. Việc trước mắt, là hy vọng với số
tiền đó, có thể mời Lâm tiên sinh tới đây nói chuyện chính diện với chúng ta.
Không biết trung tướng Tần có làm được không?
Rossi nói xong, tất cả đại biểu của các quốc gia, đều quay sang nhìn Tần Vô
Sơn.
Tần Vô Sơn mỉm cười nói:
– Lâm tiên sinh đã thông báo với tôi trước rồi. Hiện tại mời mọi người nhìn
về phía màn hình lớn.
Lâm Vân xuất hiện trên màn hình lớn của hội nghị, bình tĩnh nói:
– Tôi sẽ không nói nhiều lời. Ai trả tiền thì tôi làm việc. Tôi có thể đảm
bảo với các vị rằng, các vị ngủ một giấc, khi tỉnh lại sẽ có niềm vui lớn chờ
mọi người. Lúc đó các vị sẽ thấy số tiền mà các vị trả không hề lãng phí. Danh
sách các quốc gia sẽ được liệt kê ở đây, mọi người nhìn xem có sai sót gì
không.
Mặc dù đi tới trụ sở Liên Hợp Quốc ở Bắc Mỹ, đối với Lâm Vân chỉ là trong nháy
mắt mà thôi. Nhưng Lâm Vân không muốn vì chuyện này mà chạy tới chạy lui. Nói
thật, tiền kiếm được rất nhiều, nhưng không có chỗ hữu dụng gì với hắn. Nhưng
nếu không lấy số tiền đó, trong lòng hắn luôn cảm thấy không thoải mái.
Nói xong, hình ảnh của Lâm Vân chuyển sang một danh sách dài các quốc gia.
Nước Mỹ thình lình xuất hiện ở đầu danh sách, khiến mọi người không khỏi kính
nể. Quốc gia phản đối gay gắt nhất, lại là quốc gia trả nhiều tiền nhất. Đúng
là lời nói không đi đôi với việc làm.
– Tại sao quốc gia của chúng tôi không có trên danh sách?
Một đại biểu đứng lên, kích động hỏi.