Lúc Lâm Vân trở về, Vũ Tích không có ở nhà. Thử phóng thần thức ra ngoài, thì
thấy vợ mình đang ở chỗ lão gia tử. Trong lòng tự nhủ, chắc Vũ Tích tới đó gọi
mình. Đang định gọi điện thoại thì Nhược Sương đi lên.
– Lão gia tử gọi chị Vũ Tích tới đó rồi. Bởi vì có việc nhưng lại không tìm
thấy anh, nên lão gia tử đã dặn, nếu anh trở về nhà thì quay lại đó.
Nhược Sương thấy Lâm Vân trở về, liền rất cao hứng. Vội vàng truyền lời cho
Lâm Vân.
– Còn chiếc điện thoại này là chị Vũ Tích nhờ em đưa cho anh. Chị ấy nói rằng
anh nhớ mang theo thường xuyên để liên lạc cho tiện.
Nói xong, Nhược Sương đưa một chiếc điện thoại màu xanh cho Lâm Vân.
Lâm Vân nhận lấy điện thoại thì phát hiện tay của Nhược Sương hơi run.
– Nhược Sương, chờ khi em và Tĩnh Như Trúc Cơ, chúng ta cùng nhau đi lên mặt
trăng nhé?
Vũ Tích đã nói chuyện của Nhược Sương cho hắn. Nếu hắn lại giả vờ hồ đồ, thì
thật có lỗi với nàng.
Đây là lần đầu tiên Nhược Sương nghe thấy Lâm Vân hứa hẹn. Vì quá kích động mà
quên trả lời. Chỉ sững sờ nhìn Lâm Vân.
Lâm Vân thầm than một tiếng. Người không phải cỏ cây, làm sao có thể vô tình.
Nhược Sương coi như là một người cửa nát nhà tan. Hiện tại, trừ hắn và Vũ Tích
ra, nàng ấy đã không còn nơi nương tựa. Nàng ấy và Tĩnh Như đều là những cô
gái tốt, nhưng tình yêu của bọn họ lại khác nhau.
Lâm Vân thầm nghĩ, có thêm hai hồng nhan tri kỷ cũng không sao cả. Nhưng lấy
về làm vợ lại là một việc khác.
– Lâm Vân…
Nhược Sương bỗng nhiên nhào vào lòng của Lâm Vân, nàng không thể bình tĩnh
được. Đợi lâu như vây, rốt cuộc nàng cũng có được lời hứa của hắn. Từ lúc đầu
đến giờ, đã không biết bao nhiêu lần nàng cảm thấy mê man, không biết mình có
làm đúng hay không. Cũng nhiều lần suy nghĩ, một mình rời đi, sống chết mặc
kệ. Nhưng cuối cùng vẫn không vứt được tình cảm với Lâm Vân.
Nhược Sương không giống với những người kia, ngay từ đâu nàng đã biết Lâm Vân
không phải người bình thường, thậm chí có thể bay lượn trên không. Cho nên
nàng không bài xích việc cùng với Vũ Tích chung một người chồng. Quan trọng
nhất, chính là Vũ Tích cũng đồng ý. Lúc quyết định mặc kệ sống chết đi tìm Lâm
Vân với Vũ Tích. Nàng không có sự thất vọng, mà chỉ có sự tự hào. Tình yêu
không phải dựa vào lời nói, mà là hành động.
Sự biến hóa của Tĩnh Như sau khi trở về, đã khiến cho Nhược Sương rất kinh
ngạc. Tuy nhiên, Tĩnh Như và Đường Tử Yên là hai người bạn tốt nhất của nàng.
Nên nàng chỉ có sự cao hứng được bên cạnh Lâm Vân với Tĩnh Như.
Khi nàng nghe Tĩnh Như kể lại kinh nghiệm trong năm năm qua của cậu ấy, nàng
mới hiểu ra vì sao Lâm Vân cũng chấp nhận Tĩnh Như. Bất kỳ một người nam nhân
nào, chỉ cần không phải trái tim sắt đá, thì đều không thể cự tuyệt tình yêu
kia được. Huống chi Tĩnh Như còn lại một cô gái tuyệt sắc?
Tối hôm qua nghe xong chuyện của Tĩnh Như, Nhược Sương đã tự hỏi lòng mình.
Nếu đổi thành nàng, nàng có thể làm được như vậy không? Đáp án cuối cùng khiến
nàng thỏa mãn, nàng cũng có thể làm được.
Lâm Vân ôm Nhược Sương có thân hình đầy đặn hơn Vũ Tích, trong lòng có chút
động. Nếu một cô gái như Nhược Sương bị gả cho người khác, chẳng lẽ mình không
ghen tỵ sao? Lâm Vân lắc đầu, không phải là hắn không thích Nhược Sương, chỉ
là hắn luôn cố tránh né mà thôi. Một khi cánh cửa tình yêu được mở rộng, thì
mọi việc diễn ra rất tự nhiên.
Cảm giác được sự biến hóa của Lâm Vân, hô hấp của Nhược Sương cũng trở nên dồn
dập.
Lúc đầu Lâm Vân vốn là người đặt việc tu luyện lên trên hết thảy, trên cả việc
tình yêu trai gái. Lúc đó, đối với hắn, thực lực mới là thứ mà hắn muốn truy
cầu. Nhưng từ khi, vì đủ loại nguyên nhân mà yêu Vũ Tích, hắn đã dần thay đổi.
Hiện tại điều mà hắn truy cầu, là để cho tất cả người mà hắn yêu, sống một
cuộc sống hạnh phúc nhất.
Đêm qua được trải nghiệm trái cấm với Vũ Tích, hiện giờ ôm Nhược Sương vào
trong lòng, dục vọng của hắn tăng lên rất nhanh. Nhưng ngay lập tức, Lâm Vân
đã kinh hãi. Hắn là một tu sĩ sắp tới Hóa Thần rồi, vậy mà không thể kìm nén
được loại dục vọng thể xác đó. Điều này chứng tỏ, do cảnh giới của hắn tăng
lên quá nhanh, khiến cho đạo tâm bắt đầu không ổn.
Mới chỉ ôm Nhược Sương mà thôi, vậy mà hắn suýt nữa không áp chế nổi. Nếu
không thể áp chế được tâm ma này, về sau có thể nguy hiểm.
Lâm Vân rất cảm ơn Nhược Sương, nhờ nàng mà hắn nhận ra được vấn đề của mình
sớm. Hiện tại phải đình chỉ việc tu luyện,, tranh thủ thời gian vững chắc đạo
tâm. Bằng không, một khi tới thế giới Tu Chân, gặp phải tu sĩ có sở trưởng về
điểu khiển tinh thần, hắn sẽ chết không có chỗ chôn.
Nhược Sương không biết sự biến hóa trong lòng của Lâm Vân, chỉ ôm chặt lấy
hắn, không muốn buông tay. Ở tuổi này, là lúc nữ nhân mạnh mẽ nhất, nhưng nàng
vẫn là xử nữ. Tối hôm qua, Nhược Sương nhìn thấy Lâm Vân và Vũ Tích làm chuyện
đó, hiện tại ôm Lâm Vân, nàng rất muốn cùng hắn làm chuyện đó.
– Để cho em nữ nhân của anh nhé…
Nhược Sương nói xong câu đó, đã đỏ bừng mặt.
Lâm Vân hôn lên môi Nhược Sương. Hắn biết bây giờ chưa phải lúc làm việc đó
với nàng. Không chỉ vì nàng còn chưa Trúc Cơ. Quan trọng nhất, là một khi làm
chuyện đó, thì sẽ thuận theo tâm ý của hắn. Như vậy sẽ ảnh hưởng tới việc củng
cố đạo tâm.
Nhưng Lâm Vân là một nam nhân có tâm tư nhẵn nhụi. Tuy không có nhiều kinh
nghiệm về mặt tình cảm, nhưng cũng biết, nếu lập tức từ chối Nhược Sương ra sẽ
khiến cho nàng ấy đau lòng.
Cho nên Lâm Vân mới hôn môi Nhược Sương.
Nhược Sương đáp lại rất kịch liệt. Hai người hôn nhau một lúc lâu, mới tách
ra.
– Nhược Sương, em mới Luyện Khí tầng mười hai, còn chưa Trúc Cơ. Chờ khi em
và Tĩnh Như Trúc Cơ xong, chúng ta sẽ làm chuyện đó.
Lâm Vân vuốt mái tóc của Nhược Sương, nhẹ nhàng nói.
– Vâng, em biết rồi.
Nhược Sương cũng biết Lâm Vân muốn tốt cho mình. Trong năm năm này, nàng và Vũ
Tích đã không còn chuyện gì dấu nhau. Kể cả những chuyện trước đây của Lâm
Vân, nàng đều biết hết. Nàng cũng biết, vì sao mãi tới tận hôm qua, Lâm Vân và
Vũ Tích mới quan hệ vợ chồng.
– Anh muốn tới chỗ Tam gia gia một chuyến. Đợi anh trở lại rồi chúng ta ăn
cơm luôn.
Lâm Vân thấy Nhược Sương đã minh bạch ý của mình, mới thở phào một tiếng.
– Vâng, em cũng đang định đi cùng với Tĩnh Như tới công ty. Mà em còn muốn
hỏi anh một chuyện.
Sắc mặt của Nhược Sương đã trở lại bình thường. Khi nói đến câu cuối, ánh mắt
rõ ràng có chút giảo hoạt.
Lâm Vân vừa nhìn là biết nàng ấy có ý xấu gì đó. Nhưng vẫn kiên trì nói:
– Có việc gì, em cứ hỏi đi. Nhưng có nhiều việc, anh cũng không biết đâu.
Lâm Vân dự phòng trước.
– Anh có thể nói thật cho em biết, lúc còn ở trên hòn đảo kia, có phải anh cố
ý vê em hay không?
Nhược Sương hỏi xong, liền nhìn chằm chằm vào Lâm Vân, kiểm tra xem hắn muốn
nói dối hay nói thật.
Lâm Vân há hóc mồm. Không ngờ Nhược Sương lại hỏi chuyện từ đẩu từ đâu. Đã lâu
như vậy rồi mà nàng vẫn còn đắn đo.
Ài, nữ nhân đúng là một động vật kỳ quái. Ngàn vạn lần đừng tưởng rằng các
nàng nói đã tha thứ cho ngươi, ngươi liền tin là thật.
– Ủa, anh có vê em à, sao anh không nhớ nhỉ? Mà vê chỗ nào thế?
Lâm Vân đành giả vờ hồ đồ.