Công Tử Điên Khùng – Chương 382: Người đó là ai? – Botruyen

Công Tử Điên Khùng - Chương 382: Người đó là ai?

Lâm Vân dùng thần thức đã thấy hết mọi chuyện. Âm thầm tự nhủ, tên Bàng Hải
này không phải là một tên ngốc. Chỉ là cô chị của Cận Thi Kỳ có vẻ hơi đần. Đã
cứu được em gái ra rồi còn dây dưa ở đây làm gì? Tranh thủ thời gian chạy đi
mới đúng.

– Chị, chúng ta đi thôi.

Cận Thi Kỳ phản ứng trước. Cô ta biết nơi này không phải là nơi ở lâu. Bị nhốt
cả tuần, tuy thân thể không bị xâm phạm, nhưng tinh thần lại chịu áp lực rất
lớn. Hiện tại gặp được chị của mình, tinh thần thoáng buông lỏng, chỉ muốn về
nhà nghỉ ngơi, quên hết mọi chuyện.

Cận Dung thấy tên béo Bàng Hải không dám nói ra người đằng sau, cũng không có
cách nào. Cô ta thì lại không nghĩ ra được là ai. Đành phải nói với em gái:

– Em giúp chị mua một bộ quần áo. Bộ này của chị dính đầy máu tươi nên không
ra ngoài được.

Bàng Hải thấy cô ta không hỏi nữa, mới nhẹ nhàng thở ra. Vội vàng dẫn hai
người tới một căn phòng sạch sẽ. Rồi ra lệnh cho Tiểu Phân đi cùng Thi Kỳ mua
quần áo.

Phân phó xong, tên béo mới dám dẫn thủ hạ lên tầng chín.

Bàng Hải thấy Lâm Vân mặt không biểu tình. Không biết những việc mình làm có
khiến cho Lâm tiền bối hài lòng hay không. Đang định đi lên bẩm báo, thì Lâm
Vân đã khoát tay nói:

– Những việc ông làm, tôi đã nhìn thấy. Mấy tên đàn em kia của ông thì do ông
tự xử lý.

Bàng Hải sững sờ. Vị tiền bối này quả nhiên lợi hại. Chỉ ngồi yên ở đây mà
biết mọi việc mình làm. Trong lòng vừa mừng vừa lo. Mừng vì Lâm tiền bối đã
tha cho y. Lo là vì mấy tên đàn em kia của mình coi như xong đời.

Ba tên nam tử vừa uống rượu với Cận Dung, đi vào căn phòng. Trông thấy rất
nhiều ông trùm đứng đằng sau người tuổi trẻ với dáng vẻ cung kính, liền biết
thân phận của người đó là cao nhất. Bọn họ đều sợ tới mức đứng không vững.

Bọn họ có tính là cái gì. Các ông trùm bang phái đều cung kính với người thanh
niên kia như cháu nội. Đủ biết thế lực của hắn rất khủng bố.

Nam tử tên Thủy Đàm nghe Lâm Vân nói vậy, bỗng nhiên cắn răng một cái. Rút con
dao sau lưng của đồng bọn, rồi chém xuống tay của mình.

Một cánh tay vô thanh vô tức rơi xuống mặt đất. Máu tươi lập tức phun đầy sàn.
Sắc mặt của Thủy Đàm trở nên trắng bệch. Y quỳ rạp xuống đất nói:

– Vãn bối không hiểu chuyện nên đã đắc tội với tiền bối. Chỉ có thể cắt một
tay bồi tội. Nếu tiền bối cảm thấy chưa hết giận, thì cứ lậy mạng vãn bối.

Lâm Vân thấy y làm vậy, không khỏi gật đầu. Âm thầm khen người này ngoan độc.
Người bình thường bị cụt tay không giống như với tu sĩ. Tu sĩ bị cụt tay có
thể vận chuyển công pháp để dừng máu. Nhưng y cụt tay, coi như đã vứt nửa cái
mạng. Nếu không kịp cầm máu, thì cả cái mạng cũng đi tong. Với dũng khí này,
Lâm Vân quyết định tha cho y một mạng. Tính cách của người này hơi giống với
Lý Thanh.

Hai tên còn lại nhìn Thủy Đàm tự chắt tay, sắc mặt đều trắng bệch. Nhưng bọn
chúng không có dũng khí làm như thế.

– Ngươi tự xử lý vết thương đi.

Lâm Vân thuận miệng nói.

Thủy Đàm nghe thấy vậy liền mửng rỡ, biết rằng mình đã giữ được một màng. Bàng
Hải liền vội vàng dắt y ra ngoài. Dặn dò hai tên bảo tiêu đưa Thủy Đàm tới
bệnh viện. Rồi mới quay lại căn phòng.

Lúc Bàng Hải trở về thì phát hiện hai tên đàn em và xác chết đã biến mất vô
tung vô ảnh. Liền biết là do Lâm Vân làm. Cả người càng thêm lạnh.

– Tôi ghét nhất việc mua bán phụ nữ. Thổ Thất vì làm chuyện này mà xương cốt
không còn. Cho nên tôi hy vọng mọi người ở đây đừng làm những chuyện mà tôi
không vui.

Lâm Vân lạnh lùng nhìn gần mười trùm xã hội đen ở đây.

Những ông trùm xã hội đen ở đây, có ai là sạch sẽ đâu? Nếu không làm những
việc dơ bẩn thì lấy đâu ra tiền mà nuôi đàn em? Bọn họ chỉ hy vọng Lâm tiền
bối không nhắc tới các việc buôn bán khác. Cũng may Lâm Vân xác thực là không
nhắc tới điều kiện khác. Hắn không phải là cảnh sát quốc tế, đâu có thể quan
tâm nhiều như vậy.

Nhờ một câu này của Lâm Vân, trong vài chục năm, không hề có một vụ mua bán
phụ nữ nào xảy ra.

Cận Dung vụng trộm nhìn qua cửa sổ, xem em gái mua quần áo có xảy ra chuyện gì
không. Nhưng cô ta lại trông thấy có hai tên nam tử đang vội vàng bế Thủy Đàm
đã bị cụt một tay, còn chảy đầy máu đi ra tòa nhà Huy Hoàng. Vừa nãy còn thấy
y rất yên ổn mà, chẳng lẽ một tay của y vừa mới bị cắt sao? Trong lòng cô ta
càng thêm nghi ngờ.

Người giúp chị em mình, lại chặt đứt tay của Thủy Đàm, là vì giúp chị em mình
hả giận, hay là vì thứ gì khác?

Lâm Vân nhìn những lão đại xa hội đen trong này, âm thầm tính toán, nếu lợi
dụng bọn họ tốt, nói không chừng lại có tác dụng.

Nghĩ tới đây, Lâm Vân nhìn Ngụy Cung nói:

– Ngụy Cung, ông chỉnh lý lại những bang hội cho tôi. Sau này có chuyện quan
trọng hoặc kỳ quái gì thì lập tức thông báo cho tôi biêt. Liêu Nhị và Kỳ Sơn
là trợ thủ cho Ngụy Cung. Còn nữa, giúp tôi thu thập một số thảo dược. Tranh
vẽ ở trong này.

Lâm Vân nói xong, đưa một quyển sách giao cho Ngụy Cung. Lại lấy một viên linh
thạch, dùng tay luyện hóa thành một cái lệnh bài, đưa cho Ngụy Cung:

– Về sau có tin tức hoặc tìm được gì đó thì đưa cho người có lệnh bài y như
vậy.

– Vâng, tôi nhớ kỹ rồi.

Ngụy Cung bước lên phía trước, cung kính trả lời.

– Cứ như vậy đi, các ông cứ việc thương lượng. Có chuyện gì thì bảo Ngụy Cung
tìm tôi. Lát nữa tôi sẽ nói số điện thoại của tôi cho Ngụy Cung.

Lâm Vân nói xong, bảo Ngụy Cung nói số điện thoại của y, rồi đứng lên, rời
khỏi căn phòng.

Đi ra ngoài cũng mất một thời gian rồi, về sớm không lão bà lại lo lắng. Ngụy
Cung và các trùm xã hội đen kính cẩn tiễn Lâm Vân ra ngoài. Còn chuẩn bị đưa
tới cửa lớn, nhưng Lâm Vân đã khoát tay, rồi đi xuống. Khi thấy Lâm Vân đã đi
hẳn, mấy người này mới lau mồ hôi lạnh trên trán. Bọn họ đều thầm nghĩ, suýt
nữa thì mất mạng ở đây.

– Được rồi, hiện tại chúng ta thương lượng những chuyện mà Lâm đại ca đã phân
phó. Tôi nghĩ mặc dù Lâm đại ca không nói, nhưng nếu như kiếm ít thảo dược Lâm
đại ca khẳng định sẽ không vui. Còn kiếm được nhiều, nói không chừng Lâm đại
ca cao hứng lại ban thưởng một vài viên đan dược. Lúc đó chúng ta sẽ được lợi
vô cùng.

Ngụy Cung nói xong, nhìn những lão đại xung quanh, trong lòng cực kỳ vui mừng.

Dù Lâm Vân không chủ động nói y là người đứng đầu. Nhưng ý tứ lại rất rõ ràng.
Hắn cho phép mình, Liêu Nhị và Kỳ Sơn toàn quyền phụ trách.

Lâm Vân đi ra tòa nhà Huy Hoàng. Hắn còn đang suy nghĩ, mình và Dịch Hổ cũng
giống nhau, tìm các lão đại này hỗ trợ. Nhưng hiện tại Dịch Hổ đã tan thành
mây khói. Cho nên có thực lực mới là có tất cả. Với thực lực của mình, chính
là đứng đầu ở thế giới này. Nhưng ở thế giới Tu Chân chính thức, phỏng chừng
mình không là cái gì cả.

– Chị, sao chị còn ở đây?

Cận Thi Kỳ mua quần áo trở về, giúp Cận Dung thay đổi. Nhưng lại thấy chị của
mình vẫn đứng trong tòa nhà, không rời đi. [/CHARGE]

– Thi Kỳ, chị cho rằng người đã giúp chúng ta vẫn đang ở trong tòa nhà Huy
Hoàng này. Chúng ta trốn ở một bên, nói không chừng lại được thấy hắn.

Cận Dung rất muốn biết là ai giúp đỡ hai chị em cô ta.

– Chị, nếu người đó không đi ra, chẳng lẽ chúng ta phải chờ cả đêm à? Em mệt
quá rồi, rất muốn về nhà ngủ một giấc.

Cận Thi Kỳ mệt mỏi nói.

– Ừ, vậy thì chúng ta về luôn vậy.

Kỳ thực Cận Dung cũng mệt mỏi không kém. Huống hồ vừa nãy cô ta còn giết
người. Mặc dù tên béo nói không có việc gì, nhưng trong lòng cô ta luôn bất
an. Cô ta không dám nói cho em gái, vì sợ em ấy lo lắng.

Lâm Vân vừa đi ra thì gặp phải hai chị em Thi Kỳ . Đã gặp mặt như vậy rồi, thì
cũng không thể làm như không biết.

– Thi Kỳ, đã lâu không gặp. Sao không thấy em đến nhà anh chơi nhỉ.

Lâm Vân cười, chào hỏi Thi Kỳ.

Cận Thi Kỳ quay đầu nhìn Lâm Vân, liền kinh hỉ kêu lên:

– A, Lâm đại ca, đúng là đã lâu rồi không gặp anh. Em vẫn tới nhà anh chơi
mà, nhưng anh có ở nhà đâu. Chỉ có chị Vũ Tích và Lâm Hinh. Anh về bao giờ
vậy?

Nói xong, liền chạy tới nắm lấy tay của Lâm Vân, nhưng lập tức lại cảm thấy
không ổn. Năm đó, cô ta và Lâm Hinh bạo dạn như vậy, bởi vì hai người còn đang
là sinh viên. Nhưng hiện tại cô ta đã hai mươi bảy tuổi rồi, thân mật như vậy
thì không đúng lắm.

Lâm Vân hiểu ý của Cận Thi Kỳ, chỉ tùy ý vỗ bờ vai của cô ta, nói:

– Mỹ nữ đã trưởng thành, nên biết thẹn thùng rồi. Nhưng gặp anh thì có gì
phải xấu hổ cơ chứ. Nếu hai chị em rảnh thì hôm nay anh mời hai người một bữa
cơm.

Nghe Lâm Vân nói vậy, sắc mặt của Cận Thi Kỳ mới bình thường, giả làm cái mặt
quỷ nói:

– Mỹ nữ gì như em chứ? Em già rồi. Mà Lâm đại ca vẫn trẻ như hồi đó nhỉ,
chẳng thấy thay đổi gì cả.

Lâm Vân cười ha ha. Hắn không ăn Tiên Nhan Đan, nhưng tu vị của hắn đã là bảy
sao. Dung mạo có thể giữ năm trăm năm không thay đổi.

– Có gì đâu, nếu em thích, thì anh sẽ giúp em không bao giờ già.

Đây không phải là thuận miệng nói. Trên người của hắn vẫn còn một viên Tiên
Nhan Đan. Chỗ Lâm Hinh còn hơn một viên. Cho dù về sau không thể luyện chế
Tiên Nhan Đan, nhưng vẫn còn có Trú Nhan Đan. Mặc dù Trú Nhan Đan không có tác
dụng nghịch thiên như Tiên Nhan Đan, nhưng vẫn có thể bảo trì dung mạo được
một trăm năm.

Cận Thi Kỳ nhếch miệng. Cô ta biết là Lâm Vân nói đùa, nhưng không chủ động
nói ra.

– Em, anh này là?

Cận Dung thấy em gái mình thân mật với người này đến mức quên cả mình. Không
khỏi chủ động chen vào.

– À, em quên mất. Chị, đây là anh Lâm Vân, em đã từng nhắc qua đó. Anh ấy là
anh của Lâm Hinh, bạn thân nhất của em. Lâm đại ca, đây là chị gái em, Cận
Dung.

Cận Thi Kỳ giới thiệu hai người.

Sắc mặt của Cận Dung có chút kỳ quái. Anh chàng Lâm Vân này cũng đi ra từ tòa
nhà Huy Hoàng. Chẳng lẽ hắn chính là người đã giúp đỡ hai chị em mình sao?

Nghĩ tới đây, cô ta liền vội vàng giơ tay, bắt tay Lâm Vân và nói:

– Lâm đại ca, cảm ơn anh đã chiếu cố Thi Kỳ.

Lâm Vân cười trả lời:

– Anh có giúp được Thi Kỳ gì đâu. Anh mới trở về từ hôm qua mà.

Trong lòng thì nghĩ, cô nàng này đang thử mình à?

Cận Dung nghe Lâm Vân nói vậy, thì càng hoài nghi. Không phải hắn thì còn ai
muốn giúp hai chị em mình nữa nhỉ?

– Lâm đại ca, em và chị có việc phải về luôn rồi. Để hôm nào em tới nhà anh
chơi nhé.

Cận Thi Kỳ vội vàng nói. Nếu đổi thành bất kỳ hôm nào, Cận Thi Kỳ đều nguyện ý
đi ăn cơm với Lâm Vân. Nhưng hôm nay lại không được. Không chỉ nói cô ta mới
thoát khỏi bị bắt cóc, mà chị của cô ta vừa giết người, trong lòng khẳng định
có ám ảnh. Phải về nghỉ ngơi, đồng thời an ủi chị ấy.

– Ừ, cũng được. Hẹn gặp lại.

Vừa vặn có một chiếc xe taxi đi tới, Lâm Vân vẫy xe, rồi chào từ biệt hai chị
em Thi Kỳ.

Cận Dung muốn đi ăn cơm với Lâm Vân luôn để thăm dò chuyện vừa nãy. Nhưng em
gái mình đã nói như vậy rồi, cô ta đành phải bất đắc dĩ đợi lần sau, nếu em
gái của cô ta đi tới nhà Lâm Hinh, cô ta cũng sẽ đi cùng.

– Thi Kỳ, anh chàng Lâm Vân kia có phải là chủ tịch của tập đoàn Vân Môn hay
không?

Vừa về nhà, Cận Dung liền hỏi lại Cận Thi Kỳ. Trong lòng cô ta vẫn rất hoài
nghi.

– Vâng, có chuyện gì vậy chị?

Cận Thi Kỳ kỳ quái hỏi. Không phải chị ấy đã biết từ trước sao, còn hỏi lại
làm gì?

– Em nói xem, anh chàng Lâm Vân kia có phải là ân nhân cứu mạng chúng ta
không?

Lời này của Cận Dung khiến Thi Kỳ rơi vào trầm tư. Lâm Vân là chủ tịch của tập
đoàn Vân Môn, về sau dù đã trao hết quyền lực cho Lâm Hinh. Nhưng một người có
thể thành lập một công ty như vậy, chứng tỏ hắn không phải là người tầm
thường.

Chỉ là, cô ta cũng biết tên mập kia là ai. Lúc trước, tên đàn em của y uy hiếp
cô ta, nói rằng lão đại của y là Bang Hải, bang chủ Thiểm Bang. Rồi nói cô ta
đừng cố chống cự. Mặc dù Cận Thi Kỳ chưa nghe nói qua về Thiểm Bang. Nhưng nếu
là lão đại của cả một bang hội, thì khẳng định không đơn giản. Lâm Vân chỉ là
một thương nhân, sao có thể tạo ảnh hưởng cho một trùm xã hội đen được? Điều
này khó mà xảy ra.

– Chị, Lâm đại ca chỉ là chủ tịch của một tập đoàn mà thôi. Hơn nữa, hơn nữa…

Cận Thi Kỳ không nói hết câu. Bởi cô ta muốn nói Lâm Vân hình như có chút điên
khùng. Lúc đầu gặp hắn, không phải cả người hắn đều rách rưới sao. Hắn có thể
thành lập được một tập đoàn lớn như vậy, có lẽ là nhờ gia tộc đứng đằng sau
ủng hộ. Dù Lâm Hinh đã tâng bốc anh trai của cậu ấy rất nhiều lần, nhưng cô em
gái nào chả thế. Có cô em nào lại nói anh của mình kém đâu?

Sở dĩ Cận Thi Kỳ có hảo cảm với Lâm Vân, bởi vì hắn là anh trai của Lâm Hinh,
bạn thân nhất của cô ta. Hơn nữa lúc ở bên cạnh Lâm Vân, cô ta không hề có áp
lực gì. Có cảm giác an toàn như một người anh trai vậy.

Nhưng hiện tại, cho dù Lâm Vân đã là chủ tịch, khí chất của anh ấy vẫn bình
thản như vậy. Không hề có chút kiêu căng, như mây trôi nước chảy.

– Hơn nữa cái gì?

Cận Dung hỏi.

– Không có gì. Chị phải tiếp xúc anh với anh ấy một thời gian dài, chị mới
mới hiểu anh ấy.

Ý của Cận Thi Kỳ là, Lâm đại ca là người tốt, chứ không dính dáng gì với xã
hội đen cả.

Thử nghĩ, có thể làm cho trùm xã hội đen cung kính như là cháu nội trước mặt
chị em bọn họ, một người kinh doanh có thể làm được không?

– Em rất hiểu hắn à?

Cận Dung vẫn không quá tin lời của cô em gái.

– Cũng không phải là hiểu rõ. Nhưng em biết Lâm đại ca là người tốt. Ủa,
không đúng…

Cận Thi Kỳ nhớ tới năm đó Lâm gia xảy ra biến cố, khiến cả mẹ và cha của Lâm
Hinh bị thương. Về sau thì Lâm Vân chữa trị khỏi cho cha mẹ của anh ấy, rồi
đêm đó rời đi Phần Giang.

Về sau Lâm Hinh vụng trộm nói với cô ta, anh trai của cậu ấy rất có thể đi báo
thù.

Một người bình thường, có thể đi tìm kẻ gây sự với Lâm gia báo thù hay không?
Còn có, lúc đó Lâm Vân rời đi mất tận hai năm thì phải.

Lẽ nào đúng là do Lâm đại ca giúp mình? Trừ anh ấy ra, còn có ai muốn trợ giúp
hai chị em cô đơn như bọn họ? Đúng rồi, nhất định là anh ấy. Ngày mai mình sẽ
tới nhà Lâm Hinh hỏi xem.

– Sao vậy? Có gì không đúng à?

Cận Dung thấy sắc mặt của cô em gái biến hóa, liền hỏi.

Đang có 0 bình luận
Image

Lời bình luận giới hạn từ 15 đến 500 kí tự.