Tất cả ông trùm xã hội đen ở đây đều sững sờ nhìn một màn này. Bọn họ đã bao
giờ chứng kiến một cuộc chiến như vậy đâu? Dịch Hổ với bản lĩnh như thần tiên
rõ ràng bị ngưng ở trên không, còn cầu xin tha thứ nữa. Tình cảnh này có chút
buồn cười. Điển hình của sấm to, mưa nhỏ. Ngụy Cung nghĩ bụng, quả nhiên trước
mặt Lâm Vân, Dịch Hổ không là thứ gì cả. Liêu Nhị thì lau mồ hôi trên trán.
Trong lòng liên tục cảm ơn tổ tông phù hộ. Thật con mẹ nó may mắn, biết Dịch
Hổ lợi hại nhưng vẫn đầu phục Lâm Vân. Liêu Nhị ta quả nhiên là anh minh thần
võ, ngay cả mình cũng không thể bội phục bản lĩnh nhìn người của mình.
Chỉ có Dịch Hồ là rơi lệ trong lòng. Con mẹ nó chứ, lão tử đâu muốn trôi nổi
trên không trung như thế này. Lão tử còn muốn xuống mặt đất hơn bất kỳ ai
khác, nhưng lại không thể xuống được.
Lâm Vân lười nói thêm, hỏa diễm lập tức bao trùm Dịch Hổ. Dịch Hổ liền biến
mất như chưa từng có ở đây. Thậm chí ngay một tiếng kêu cũng không nghe thấy.
Những ông trùm ở đây đều im lặng như ve mùa đông. Tên Lâm Vân này quả nhiên
giống như trong truyền thuyết, giết người không để lại dấu vết. Căn phòng nhất
thời trở nên cực kỳ yên tĩnh, không ai dám lên tiếng trước. Tuy không ai ở
trong này là không trải qua chém giết để sinh tồn, nhưng đối mặt với một nhân
vật lợi hại như vậy, bọn họ cũng phải sợ hãi. Đây không phải là chuyện dám
phản kháng hay không. Mà là bọn họ không thể phản kháng.
– Dịch Hổ gọi các ngươi tới đây làm gì?
Lâm Vân nhìn lướt qua những trùm xã hội đen ở đây. Khiến bọn họ cảm thấy rất
bất an.
– Bẩm báo Lâm đại ca, chúng tôi chỉ biết là Dich Hổ triệu tập mọi người lại,
chứ không biết mục đích trong đó.
Ngụy Cung chủ động đi lên nói chuyện. Ý của y là Dịch Hổ cưỡng chế mọi người
tới, không ai không dám tới.
Hai tên nam tử ngồi bên cạnh Dịch Hổ vừa nãy, thấy Dịch Hổ đã chết, một tên
vội vàng đi tới trước nói:
– Lâm tiền bối, chúng tôi mới chỉ đi theo Dịch Hổ được có mấy tháng. Trong
mấy tháng này, Dịch Hổ bảo chúng tôi bày mưu tính kế cho y.
Lâm Vân lạnh lùng nhìn hai người:
– Hai người bày mưu gì cho y, nói.
Ánh mắt của Lâm Vân giống như thực chất vậy, khiến cho hai người kia rùng mình
một cái. Một tên không dám giấu diếm, bẩm báo:
– Dịch Hổ cần đá Bạch Hà và các thiếu nữ chưa lập gia đình. Hơn nữa các thiếu
nữ đó phải có thuộc tính băng. Chúng tôi bày mưu cho y rằng triệu tập các trùm
xã hội đen lại, rồi phân phối mệnh lệnh này cho bọn họ…
Tên này càng nói càng phát hiện việc làm của mình không đúng. Hàm răng bắt đầu
run lập cập.
– Làm sao các ngươi biết cô gái nào có thuộc tính băng?
Lâm Vân có chút hiếu kỳ hỏi.
Thấy Lâm Vân hỏi như vậy, tên này nhẹ nhàng thở ra. Trong lòng tự nhủ, chẳng
lẽ Lâm Vân cũng cần thiếu nữ chưa lập gia đình? Nếu là như vậy, hắn vẫn cần
bọn họ tham mưu. Liền vội vàng nói:
– Dịch Hổ chính đang đợi mấy người kia tới, rồi dạy cách phân biệt. Nhưng về
sau, tiền bối tới, nên còn chưa nói.
Lâm Vân hừ lạnh một tiếng, thật đúng là thầy nào trò nấy. Hai tên này chắc
cũng luyện tà công như sư phụ của bọn chúng. Liền không chút do dự phóng hai
ngọn hỏa diễm, biến hai tên thành tro bụi. Lại nhìn hai tên bảo tiêu dưới
chân, Lâm Vân cũng không buông tha. Cộng thêm tên nam tử dẫn Lâm Vân vào kia,
trong một khoảng thời gian ngắn Lâm Vân đã giết sáu người.
Thấy thủ đoạn giết người của Lâm Vân như vậy, các trùm xã hội đen càng thêm
kính cẩn đứng ở đó, không dám lên tiếng ngăn cản. Bọn họ chỉ sợ hỏa diễm sẽ
đốt tới mình.
“Cô nàng kia có rắc rối rồi”
Thần thức của Lâm Vân nhìn thấy cô gái giống Cận Thi Kỳ kia chợt rút đao, đâm
vào ngực của một tên nam tử đã hơi say.
Nam tử kia đang say, muốn sờ sờ ngực cô gái đó, thì không ngờ bị một dao đâm
trúng tim. Y chỉ kêu lên một tiếng rồi ngã xuống, bỏ mình.
Nam tử kia vừa ngã xuống, cô gái đó đã rút con dao nhọn, một chùm máu tươi bắn
ra, vung vẩy khắp người cô ta. Tình cảnh càng thêm quỷ dị khủng bố.
Một cô gái khác kêu thét lên. Ba tên nam tử còn lại mặc dù cũng say khướt,,
nhưng vừa nhìn thấy biến cố, đều tỉnh rượu mấy phần, nhìn chăm chú vào cô gái
đó, không nói lên lời.
Lâm Vân mỉm cười. Hắn nhìn thấy tay của cô ta hơi run, xem ra lần đầu tiên
giết người. Bằng không đã không để máu vung vẩy lên người như vậy.
– Những người trong phòng 806 là ai?
Lâm Vân ngẩng đầu hỏi những người ở đây.
– Đều là thuộc hạ của tôi.
Một tên nam tử mập mạp tuổi chừng năm mưới, nơm nớp lo sợ nói.
– Ở trong đó có một cô gái là bạn của ta. Ngươi đi tới đó dẫn tất cả thủ hạ
của ngươi tới đây, kể cả cái xác chết nữa. Còn cô bạn của ta, thì thả cho cô
ta đi.
Lâm Vân nói xong, nhắm mặt lại, không nói thêm gì nữa. Ở chỗ này chơi đùa với
mấy tên xã hội đen cũng không phải buồn tẻ lắm.
– Vâng, vâng..
Nghe Lâm Vân ra lệnh,tên nam tử mập mạp vội vàng chạy ra ngoài. Ở ngoài có
đứng rất đông đàn em, có hai tên đi theo tên béo đó.
– Cô, đồ gái điếm, cô dám giết người à?
Dù đã uống say, nhưng ba nam tử đối phó với một nữ nhân, vẫn rất đơn giản.
Cô gái kia vì không chịu nổi lần đầu giết người, nên tránh qua một bên nôn
mửa.
Một tên nam tử thấy vậy, liền cầm một chai rượu, định đập vào đầu cô gái kia.
Một tên khác thì đã rút dao để ở eo.
– Dừng tay.
Đúng lúc này, tên béo đã chạy tới.
– Bàng đại ca, sao anh lại tới đây?
Tên nam tử cầm bình rượu, vừa nhìn thấy tên béo, liền dừng tay, biểu lộ đầy
tôn kính và sợ hãi.
Tên béo kia đi tới gần, tát ba tên kia mỗi đứa một cái, rồi tới cạnh cô gái đã
nôn mửa xong kia, nói:
– Tôi thay đàn em của tôi nói lời xin lỗi cô. Mong cô bỏ quá cho. Tôi sẽ dẫn
đàn em của tôi đi. Số tiền trong cái thẻ này coi như là tiền an ủi, mật mã là
68.
Nói xong, y còn cúi người làm lành với cô gái.
Chững những cô gái này ngây ngẩn, mà ba tên đàn em và một cô gái khác cũng
ngây ngẩn. Chuyện quái quỉ gì vậy? Cô ta giết đàn em của y, vậy mà y không
những không trả thù, còn trả tiền an ủi. Giống như cô gái kia đã làm việc tốt,
nên tên béo trả tiền thù lao vậy.
– Lão đại…
Tên nam tử cầm dao ngây người nhìn lão đại của mình, còn tưởng tinh thần của
ông ta không bình thường. Còn hai tên kia tưởng lão đại đang đùa giỡn cô gái.
Nhưng vì sao lại không giống lắm?
– Cô là ai?
Tên béo an ủi xong cô gái kia, liền nhìn một cô gái khác hỏi.
– Bàng ca, em là người của Đầm ca.
Cô gái này vội vàng cung kích nói.
– Đúng vậy, đại ca, Tiểu Phân là người của em.
Tên nam tử cầm bình rượu đi lên giải thích.
– Cậu bảo Tiểu Phân mua mấy bộ quần áo mới cho cô ấy, rồi cẩn thận tiễn cô ấy
về nhà đi.
Tên béo nghiêm nghị nói.
Nhưng cô gái kia không lĩnh tình, liền mắng:
– Đừng giả mù sa mưa nữa, muốn giết thì cứ giết. Bắt em gái của tôi còn đóng
kịch ở trước mặt tôi nữa chứ. Cho dù tôi chết, tôi cũng biến thành quỷ, đi
theo ám các ông.
Nói xong, cô ta vứt cái thẻ ngân hàng về phía tên béo.
– Chuyện này là thế nào?
Tên béo lạnh lùng hỏi.
– Là như vậy, lão đại. Không phải lần trước vị Dịch quan chủ đã bái phỏng anh
sao? Lúc đó vị quan chủ kia đã nhắc tới những cô gái có thuộc tính băng, tôi
đứng ở bên cạnh nên nghe được. Vừa lúc Tiểu Phân kể rằng có một người bạn học
có thuộc tính băng, bởi vì ở tai của người bạn đó có một vết hình bông tuyết.
Mà người bạn học của Tiểu Phân chính là em gái của cô ta. Lần trước tôi nghe
vị Dịch quan chủ kia nói chuyện với đại ca, không phải nói những cô gái có vết
hình bông tuyết trên người, chính là cách nhận ra những cô gái có thuộc tính
băng sao? Cho nên, vừa biết tin tức này, tôi liền đi bắt cô bạn của Tiểu Phân.
Tên nam tử cầm chai rượu, nịnh nọt kể lại cho tên béo.
Nhưng đáp lại chỉ là một cái tát của tên béo. Y run rẩy nói:
– Ai bảo cậu tự quyết định? Tôi đã ra lệnh cho cậu tìm những cô gái đó chưa?
Cậu là lão đại hay tôi là lão đại. Mau dẫn cô gái đó tới đây. Nếu cô ta thiếu
một sợi tóc, thì tôi sẽ lấy đầu cậu.
– Vâng vâng, cô ta đang bị nhốt trong một văn phòng bất động sản gần tòa nhà
Huy Hoàng. Tôi lập tức đi thả ngay.
Tên này thấy lão đại tức giận, vội vàng thả cái chai rượu xuống rồi, rồi chạy
như bay ra khỏi căn phòng.
– Cậu đi cùng Thủy Đàm đi.
Tên béo ra lệnh cho một bảo tiêu.
Lâm Vân thấy tên béo ra lệnh cho đàn em đi ra ngoài tòa nhà Huy Hoàng, thử
phóng thần thức kiểm tra xung quanh, sắc mặt liền trầm xuống. Hắn nhìn thấy
Cận Thi Kỳ bị nhốt trong một văn phòng của công ty bất động sản. Lá gan của
đám người này thật không nhỏ
Đối với Cận Thi Kỳ, Lâm Vân coi cô ấy như em gái của mình vậy. Dù về sau không
thấy Lâm Hinh nhắc tới Cận Thi Kỳ. Nhưng Cận Thi Kỳ và Lâm Hinh vẫn là bạn
tốt. Hơn nữa cô ấy còn coi Lâm Vân như anh trai.
Không ngờ Cận Thi Kỳ lại bị bắt cóc. Trong lòng hắn đương nhiên là căm tức.
Xem ra tên béo kia đã nhận ra sai lầm của y, nên mới chủ động sai đàn em đi
đón Cận Thi Kỳ.
Khó trách cô gái ở phòng 806 kia lại liều lĩnh giết người như vậy. Thì ra là
em gái của cô ta bị bắt đi. Phỏng chừng cô ta biết rằng mình không cứu được em
gái, nên mới liều mạng. Chính xác là cô ta không có biện pháp nào cứu được Cận
Thi Kỳ, vì quá tuyệt vọng nên mới lựa chọn liều mạng.
Cận Dung đứng lặng tại chỗ. Không ngờ đám người kia lại đồng ý thả em mình ra.
Vì em gái, nàng đã tới cục cảnh sát rất nhiều lần, còn tìm người hỗ trợ, nhưng
vẫn không có ai chịu giúp đỡ. Trong lúc tuyệt vọng, cô ta lựa chọn đồng quy vu
tận. Nhưng ai ngờ lúc cuối tình hình lại có thay đổi.
Tên béo họ Bàng lau mồ hôi trên trán, thần sắc rất khẩn trương, lại đi tới xin
lỗi Cận Dung.
Lần này Cận Dung không lên tiếng, mà chỉ lặng lặng chờ đợi. Trong đầu cô ta
đang suy nghĩ, đây là chuyện gì vậy? Mình đã giết người, nhưng sao không thấy
ai báo cảnh sát.
Không chỉ nói báo cảnh sát, mà cả nhân viên phục vụ cũng không có một ai. Cận
Dung dù ngu ngốc cũng biết có người âm thầm giúp mình. Cô ta không tin tên béo
kia nổi điên, người này vừa nhìn là biết rất có tinh thần.
– Chị.
Cận Thi Kỳ bị hai người nam tử đưa tới, trong lòng đã rất hoảng loạn. Cô ta bị
nhốt hơn một tuần. Còn chưa biết bọn chúng muốn làm gì, thì lại nhìn thấy chị
của mình là Cận Dung bị dính đầy máu tươi trên người. Không khỏi kêu lên một
tiếng.
– Thi Kỳ, em không sao chứ?
Cận Dung cho rằng em gái của mình đã sớm bị bán đi rồi. Lúc này được gặp lại
em gái, trong lòng rất kích động. Sau khi bố mẹ ly hôn, mẹ thì lấy chồng ở bên
kia Thái Bình Dương, cha thì chết vì buồn bực. Cuối cùng chỉ còn lại hai chị
em sống nương tựa vào nhau. Cho nên em gái vừa bị bắt cóc, tinh thần của cô ta
gần như sụp đổ.
Cận Thi Kỳ vội vàng hỏi:
– Chị, máu trên người chị…
Thi Kỳ nhìn thấy chị mình đang cầm dao nhọn, một người thì nằm trên mặt đất,
liền biết chị của mình đã giết người. Vì nhất thời kinh hãi, nên đứng lặng tại
chỗ.
Tên béo họ Bàng vội vàng ra lệnh:
– Còn không mang cái xác ra ngoài.
Sau đó nhặt tấm thẻ ngân hàng lên, đưa cho Cận Dung:
– Tôi rất áy náy vì để cho hai chị em cô bị kinh hãi. Tấm thẻ này coi như là
tôi đền bù. Mong hai người đừng từ chối.
Cận Dung chỉ cần em gái mình bình an là được, những thứ khác, cô ta không quan
tâm:
– Ông cầm lại tấm thẻ đi, tôi không cần nó. Tôi đã giết người, ông cứ báo
cảnh sát tới bắt tôi đi.
– Chị…
Cận Thi Kỳ nghe thấy chị mình chính miệng nói đã giết người, liền bị dọa tới
sắc mặt trắng bệch.
– Giết người? Sao tôi không thấy nhỉ. Vừa nãy là hai đàn em của tôi đánh
nhau, một người bị thương, có liên quan gì tới cô đâu. Xin cô thứ lỗi cho tôi
vì đã làm phiền.
Nói tới đây, tên béo lại kia rõ ràng quỳ xuống, dùng hai tay đưa tấm thẻ cho
Cận Dung.
Cận Dung và Cận Thi Kỳ ngạc nhiên nhìn tên béo. Nếu không phải khuôn mặt của y
thực sự lộ vẻ sợ hãi và tôn kính, thì hai người đã tưởng y muốn chơi đùa hai
người rồi.
Bàng Hải đã âm thầm chửi đám đàn em của mình vô số lần. Y biết nếu mình muốn
giữ được mạng sống thì chỉ có thể cầu mong hai chị em này tha thứ. Một khi
khiến cho Sát Thần kia bất mãn, thì mình sẽ biến thành hư vô, xương cốt không
còn.
Con gái dù sao cũng mềm lòng hơn con trai. Nên cầu Sát Thần kia, còn không
bằng cầu hai cô gái này. Một khi hai người đáp ứng tha thứ cho y, thì mạng nhỏ
của y không thành vấn đề.
Thế lực của Bàng Hải ở phương bắc cũng không nhỏ, nhưng nếu so với Hắc Thủ
Băng Đao, Thiểm Bang của y chỉ như kiến với voi mà thôi. Huống hồ một người có
thủ đoạn thần tiên như Dịch Hổ, cũng không chịu nổi một kích của Lâm Vân. Thì
thế lực của mình có là cái thá gì.
Thấy tên mập có vẻ thực lòng hối lỗi, tâm tình của hai chị em mới bình tĩnh
lại.
Một khi bình tĩnh lại, Cận Dung bắt đầu suy nghĩ là ai giúp mình. Là Uông Kỳ
Quân sao? Người này một mực truy cầu cô ta, chẳng lẽ là nhờ y? Không giống
lắm, Uông Kỳ Quân kia là một người rất khoe mẽ, sao có thể làm một việc giúp
người sau lưng như vậy được? Huống hồ Uông Kỳ Quân còn không có bản lãnh lớn
như vậy.
– Là ai bảo ông tới?
Cận Dung kéo tay của em gái, rồi nhìn Băng Hải, hỏi thăm.
Cân Dụng một tay nắm em gái, một tay cầm con dao, nhìn Bàng Hải quỳ dưới mặt
dất. Trông rất giống như một nữ hiệp khách trừng phạt ác bá vậy.
Bàng Hải sững sờ không biết trả lời ra làm sao. Lâm Vân còn chưa ra lệnh nói
tên của hắn cho hai chị em này biết. Nếu như mình lộ ra thân phận của hắn,
khéo lại khiến Lâm tiền bối không vui. Vậy thì công sức nãy giờ của y sẽ thành
công dã tràng.
Vì quá khẩn trương mà mồ hôi của y rơi đầy trán.
Cận Dung nhìn thấy ngay cả trùm xã hội đen cũng phải toát mồ hôi, chứng tỏ
người giúp mình kia có thực lực rất lớn. Trong lòng cô ta càng muốn biết đó là
ai.