Công Tử Điên Khùng – Chương 33: Đệ nhất mỹ nữ của Phần Giang – Botruyen

Công Tử Điên Khùng - Chương 33: Đệ nhất mỹ nữ của Phần Giang

– Di tỷ, từ ngày mai là được nghỉ 5 ngày, đêm nay chúng ta đi mời Lâm Vân kia
ra ngoài ăn cơm nhé? Coi như là cảm ơn hắn đã cứu chúng ta một mạng…

Tô Tịnh Như mặc một bộ quần áo mùa hè, đang nói chuyện với Miêu Di ngồi ở đối
diện.

– Không cần, chị không thích tên kia. Hơn nữa, không phải em đã cho hắn một
công việc để làm rồi sao? Như vậy là đủ rồi. Tuy lần trước hắn đã cứu chúng
ta, nhưng chị đoán hắn cũng không phải là hạng người lương thiện gì. Tĩnh Như,
em cũng thật là, không nên đáp ứng cho hắn làm việc của công ty em a.

Miêu Di vừa nói vừa nhớ tới bộ dáng hèn mọn bỉ ổi lần trước của Lâm Vân. Còn
có về sau, hắn phủi tay áo rời đi, khiến mình mất nửa ngày trình bày, cũng
không có ai tin tưởng là mấy tên bắt cóc kia do một mình mình giết.

Mặc dù nàng đã nói do thân thủ của nàng không tệ lắm, lại lợi dụng lúc bọn
chúng không chú ý liền đánh lén thành công. Nhưng đội trưởng Tần Phi lại không
tin lời nàng nói. Bất quá, những dân liều mạng kia chết thì chết, cũng không
có ai điều tra sâu thêm.

Miêu Di nghĩ tới lời nói và thủ đoạn tàn nhẫn của Lâm Vân, nàng liền liệt hắn
vào loại người không nên tiếp xúc nhiều. Một người bình thường, làm sao có thể
giết một lúc 4 người mà không chớp mắt như vậy? Huống hồ, lúc hắn nhìn mình,
thần sắc rất là mê đắm.

– Di tỷ, chị đang suy nghĩ gì thế?

Tô Tịnh Như nhìn sắc mặt biến hóa của Miêu Di, liền hỏi.

– Tên Lâm Vân kia, hình như mới tới công ty hai ngày, đã làm cho Tử Yên rất
đau đầu thì phải. Nàng đã gọi cho em mấy cú điện thoại để phàn nàn. Hì hì, có
thể làm cho Tử Yên đau đầu, đúng là không nhiều.

Tâm tình của Tô Tịnh Như có vẻ như không tệ lắm.

– Tĩnh Như, em nghe chị đi, đừng tiếp xúc nhiều với tên Lâm Vân kia. Em đã
đồng ý cho hắn làm ở công ty rồi, thì mặc kệ hắn. Bất quá, chị đoán tên kia
cũng không trụ được lâu ở công ty của em. Còn có, trong khoảng thời gian này,
em nên ít đi ra ngoài. Những người kia phỏng chừng vẫn còn đang theo dõi em
đấy.

Miêu Di có chút lo lắng nói.

– Ai, chuyện gì muốn tới, cuối cùng cũng phải tới, tránh né mãi cũng không
được.

Tô Tịnh Như thở dài, vuốt ve mái tóc, lười biếng ngồi dựa vào ghế salon, lấy
ra một chiếc điện thoại.

Dáng vẻ lười biếng này, kết hợp với khí chất thanh tú trời sinh của Tô Tịnh
Như, khiến Miêu Di nhìn cũng có chút ngây ngốc. Trong nội tâm nàng thầm than,
biểu muội của mình quả thật là vưu vật của tạo hóa.

– Tử Yên, ừ, là em Tĩnh Như, không có việc gì. Về thị trường Phụng Tân mà chị
nói, nếu đã mất thì kệ nó, việc này em cũng có trách nhiệm. Chị bảo Lâm Vân
nhận điện thoai hộ em. A, hắn tan tầm rồi à? Vậy thì, chị cho em số điện thoại
di động của hắn. Ừ, gửi qua tin nhắn cũng được. Tốt, tạm biệt.

Tô Tịnh Như vừa để điện thoại xuống không lâu, đã nhận được tin nhắn gửi đến.

– Tĩnh Như, em nhất định phải mời Lâm Vân ăn cơm sao?

Miêu Di nhìn Tô Tịnh Như để điện thoại xuống, liền hỏi.

– Vâng, em rất muốn cảm ơn hắn đã cứu em. Nếu không có hắn, em không dám
tưởng tượng về sau sẽ gặp chuyện gì. Cũng không phải là em sợ chết, nhưng có
một số việc, còn đáng sợ hơn cả cái chết.

Tô Tịnh Như trả lời rất kiên quyết.

Nghe Tô Tịnh Như nói như vậy, Miêu Di liền trầm mặc. Nàng nhớ tới lúc Lâm Vân
cứu mình, mình suýt nữa bị vài tên bắt cóc kia cưỡng gian. Lúc ấy, nàng còn
nhắm mắt, chuẩn bị bị Lâm Vân cưỡng gian. Nhưng không ngờ Lâm Vân lại cởi dây
thừng cho nàng. Ngẫm lại lúc ấy, cũng thật là khó xử. Khuôn mặt của Miêu Di
không tự chủ được đỏ lên.

Tô Tịnh Như không chú ý tới sắc mặt của Miêu Di, chỉ là cầm điện thoại gọi cho
Lâm Vân.

– Làm sao vậy Tĩnh Như?

Thấy Tô Tịnh Như lại để điện thoại xuống, Miêu Di liền hỏi.

– Hắn tắt điện thoại.

Tô Tịnh Như hơi thất vọng trả lời. Tuy tướng mạo của Lâm Vân bình thường,
nhưng khí chất và hương vị tươi mát toát ra từ người hắn, khiến người khác rất
khó quên.

– Tĩnh Như, chẳng lẽ em lại có ý gì với tên Lâm Vân kia sao?

Nhìn khuôn mặt thất vọng của Tô Tịnh Như, Miêu Di lo lắng hỏi.

– Làm sao có thể, biểu tỷ, chị cũng thật là.

– Ừ, cũng đúng.

Miêu Di cũng cảm thấy mình có chút đa tâm.

….

Lâm Vân chán đến chết ngồi ở đại sảnh của nhà ga Phần Giang chờ xe. Nhìn hiện
tại mới là bảy giờ tối, còn hai tiếng rưỡi nữa mới có xe.

– Muốn chỗ ở trọ không?

Một cô gái xinh đẹp cầm một cái biển nhỏ đi tới trước mặt của Lâm Vân.

– Không cần, ta đang ngồi chờ xe lửa.

Lâm Vân ngửi thấy mùi gay gay phát ra từ cô gái, trong nội tâm có chút không
thoải mái.

– Anh muốn đi xe lửa lúc mấy giờ?

Cô gái kia cũng không vì Lâm Vân từ chối mà buông tha cho mục tiêu của mình.

– Chín rưỡi.

Lâm Vân trả lời, tiếp tục nhắm mắt dưỡng thần. Hắn quả thực không muốn nói
chuyện với cô gái trang điểm đậm đặc này.

– Ai u, còn tận hai giờ nữa mới tới. Kỳ thực, anh cũng có thể tới nhà trọ của
em nghỉ ngơi hai giờ a. Ngồi đợi ở chỗ này cũng quá nhàm chán chút. Nhà trọ
chỗ em rất sạch sẽ, ở một giờ chỉ mất 10 nguyên mà thôi.

Lâm Vân vốn muốn tiếp tục từ chối, nhưng nghe nàng ta nói là nhà trọ sạch sẽ.
Nghĩ thầm, tới đó ngủ hai tiếng cũng không tồi. Tối hôm qua chỉ ngủ được có
hai ba tiếng, hơn nữa chờ ở chỗ này cũng quá ồn ào chút.

– Cũng tốt, bất quá ta chỉ ở đó ngủ hai tiếng mà thôi. Đến chín giờ rưỡi,
ngươi phải gọi ta dậy đấy.

Lâm Vân nói.

– Không có vấn đề, anh đi theo em.

Nói tới đây, cô gái trang điểm đậm đặc này liền uốn éo cái mông đi trước.

Lâm Vân đi theo sau nàng, đột nhiên hắn cảm thấy mọi người nhìn mình có vẻ kỳ
quái. Hắn hơi ngạc nhiên, nhìn lại đằng sau, cũng không có gì a. Mặc kệ bọn
họ, tiếp tục đi theo cô gái kia.

– A…

Một cô gái trẻ tuổi nhìn bóng lưng của Lâm Vân liền kêu lên.

– Làm sao vậy, Tiểu Bình?

Một phụ nữ trung niên hỏi nàng.

– Dì cả, người vừa rồi cháu có quen. Hắn là chồng của một đồng nghiệp ở công
ty cháu. Không nghĩ tới, hắn rõ ràng, rõ ràng…

Cô gái này che miệng lại, rất vất vả mới khôi phục lại thần sắc.

– A, Tiểu Bình, vậy thì lúc về cháu nhất định phải nói cho đồng nghiệp của
cháu biết. Vì sao còn có loại nam nhân như vậy. Cho dù muốn chơi gái, cũng nên
tới chỗ nào đó, chứ ở nhà ga, nơi thấp kém như vậy, hắn cũng…Đồng nghiệp của
cháu có phải rất xấu không?

Phụ nữ trung niên khinh bỉ nói.

– Dì cả, dì nói hắn làm gì, hắn là tên tâm thần. Còn đồng nghiệp của cháu,
cho dù nói là đệ nhất mỹ nữ của Phần Giang cũng không đủ, sao có thể nói là
xấu.

Cô gái tên Tiểu Bình trả lời. Trong lòng tự nhủ, gần đầy hình như Vũ Tích càng
ngày càng xinh đẹp. Quả thực nói nàng ta là đệ nhất mỹ nữ của Phần Giang cũng
không đủ.

– Thật sự, cô ta đẹp như vậy sao có thể gả cho một tên hèn mọn như thế? Còn
là một tên tâm thần? Bất quá cũng khó trách, tâm thần mới bỏ người vợ xinh đẹp
ở nhà, tới nơi này chơi gái.

Nữ nhân trung niên kia nhận xét.

Cô gái Tiểu Bình này chính là đồng nghiệp Phương Bình của Vũ Tích. Hôm nay
nàng cùng dì cả của nàng, dự định đi xe lửa tới Chiết Giang nghỉ ngơi. Không
ngờ lại gặp Lâm Vân ở nhà ga.

– Đệ nhất mỹ nữ của Phần Giang? Khẩu khí thật lớn.

Một cô gái đứng ở bên cạnh Phương Bình, nghe thấy vậy không khỏi phản bác một
câu. Đứng cạnh cô gái kia còn có một thanh niên, y thấy thế không khỏi buồn
cười. Muội muội của mình vừa nghe nói có người đẹp hơn nàng, liền không phục.

– Những lời ta nói chính là sự thật. Đồng nghiệp kia của ta rất đẹp, ít nhất
nàng đẹp hơn ngươi.

Phương Bình thấy có người phản bác lời của mình, đương nhiên cũng không phục.
Vẻ đẹp của Vũ Tích, đã được công nhận. Bất qua không thể không thừa nhận, cô
gái phản bác nàng này, quả thực cũng rất đẹp. Nhưng ở trong mắt của Phương
Bình, nàng ta còn kém xa Hàn Vũ Tích.

– Ta không tin, dù sao người ngươi nói không có ở đây, ngươi muốn nói thế nào
mà chả được.

Cô gái xinh đẹp này hiển nhiên cho rằng, đồng nghiệp của Phương Bình không
xinh hơn mình.

– Trong điện thoại di động của ta còn có hình của nàng ấy. Ngươi xem xem, có
phải là xinh đẹp hơn ngươi không? Ta lừa ngươi làm gì?

Phương Bình thấy cô gái kia không tin lời mình, liền lấy ảnh chụp của Hàn Vũ
Tích trên điện thoại ra.

Đang có 0 bình luận
Image

Lời bình luận giới hạn từ 15 đến 500 kí tự.