– Anh Hứa, tôi là Hồ Tử. Anh ở đâu vậy? Tại sao Không thấy bóng dáng đâu cả,
tôi mang đồ đến cho anh đây.
Hồ Dư Trùng thấy Lâm Vân sắc mặt khó coi, liền vội vàng gọi. Nhưng mặc kệ Hồ
Dư Trùng gọi như thế nào, cũng không thấy có người ra.
– Xem ra Hứa Sĩ ra ngoài rồi, hay là chúng ta ngày mai hãy đến nhé?
Hồ Dư Trùng nói đến đây thì nhìn sắc mặt của Lâm Vân, lập tức lại tiếp tục
nói:
– Hoặc là cậu cứ ở đây đợi nhé, có lẽ anh ta rất nhanh sẽ quay lại.
– Anh ta có xe không?
Lâm Vân đột nhiên hỏi.
– Không có, bình thường muốn đi ra ngoài đều đi tới bên đường phía trước bắt
xe tuyến 922, hoặc đi thêm một đoạn nữa để đi tàu điện ngầm.
Lâm Vân không nói gì, người này có thể bỏ tiền mua được một thứ mấy trăm ngàn,
không có xe đi tàu điện ngầm chỉ nói rõ một điều là muốn giảm bớt mục tiêu bị
chú ý.
Còn nữa, nhìn độ dài ngắn của hương phía trên kia và bên cạnh có cây chưa đốt.
nhiều nhất là đốt chưa được hai phút đồng hồ. Mà đường đến ngồi chùa này chỉ
có một con đường, chính là nói muốn rời khỏi đây thì cũng sẽ phải đi trên con
đường này. Từ đường này đi đến trạm xe buýt cũng phải mất mười mấy phút, vì
đây là đường nhỏ, bọn Lâm Vân chạy xe đến cũng cần khoảng hai phút rồi.
Cho nên nói bất luận thế nào, người này dù có đi thế nào cũng phải đụng bọn
Lâm Vân, nhưng thực tế khi Lâm Vân đến căn bản không nhìn thấy một ai. Điều
này có thể nói người này vẫn ở trong chùa chưa đi, nhưng gã nếu không đi mà
trốn ở trong chùa, vậy tại sao gã lại biết mình đến?
Nhìn Hồ Dư Trùng một cái, nhìn biểu hiện của ông ta thật là không biết, cũng
mặc kệ ông ta, trực tiếp đi thẳng vào gian bên trong, mở cửa, bên trong không
có người. Lâm Vân quan sát một chút, ở đây quả thực là không cảm nhận được
nhịp thở, lẽ nào người này thực đã rời đi rồi? Nhưng Lâm Vân không tin, mới
hai phút thì người này rời đi kiểu gì được.
– Ông trước đây đến đây mấy lần rồi?
Lâm Vân quay đầu nhìn Hồ Dư Trùng hỏi.
– Ba lần, có lúc là đưa đồ đến.
Hồ Dư Trùng khấn trương trả lời.
– Mỗi lần đến đều mang thứ gì?
Lâm Vân tiếp tục hỏi.
– Đồ thì chỉ mang đến một lần, là Ngọc Như Ý thời Hán.
Hồ Dư Trùng vội vàng đáp.
Lâm Vân một lần nữa chìm vào trầm mặc. Hứa Sĩ này mỗi lần đều thu mua ngọc
thời Hán, mà gã này còn mua cả linh thạch. Gã rốt cuộc là mua để mình dùng,
hay là cho lão sư phụ thần bí kia của gã? Chuyện này hắn phải điều tra rõ
ràng, mình sau này có thể sẽ nằm trong nguy hiểm, một khi có tu sĩ tu cao hơn
hắn xuất hiện, đối với Lâm Vân mà nói thì nó vô cùng nguy hiểm.
Bất luận có phải là tu sĩ hay không, bất luận Hứa Sĩ này mua linh thạch để làm
gì, Lâm Vân đều không thể bỏ mặc chuyện này được. Hắn nhất định phải điều tra
ra, nếu không sẽ ăn ngủ không yên.
Một thứ đồ hữu dụng với tu sĩ, lại do người trần thu mua, bản thân chuyện này
rất không bình thường.
Nhìn Lâm Vân trầm mặc không nói, Hồ Dư Trùng tâm thần bất định. Nếu một người
đã tu luyện nội gia công phu và có chủ tâm ngừng thở, thì mình thực sự không
phát hiện được.
– Hồ Dư Trùng, ông ra ngoài trước một chút.
Lâm Vân nói với Hồ Dư Trùng xong, lập tức đã đứng ở cửa lớn.
Hồ Dư Trùng nhanh đi ra ngoài, Lâm Vân lần nữa ngưng thần cẩn thận tìm kiếm.
Rất lâu đều không nghe thấy bất kỳ nhịp thở nào, Lâm Vân nghĩ thầm, lẽ nào suy
đoán của mình là sai? Đang lúc thấy kỳ quái, thì có một nhịp thở như có như
không truyền đến, chỉ cần không chú tâm một chút sẽ không cảm nhận được. Quả
nhiên, nhịp thở này chỉ có một chút, đảo mắt lại biến mất. Nhưng hồi lâu sau
lại lần nữa truyền đến, mặc dù chỉ là thoáng qua như thế.
Lâm Vân lấy một cái đài hương từ bên cạnh, bẻ gãy phần sắc nhọn xuống, cầm đầu
nhọn bằng sắt trong tay quan sát rất lâu, đột nhiên giương tay đánh ra. Đầu
nhọn gần như không có bất kỳ lực cản gì xuyên qua hai tấm bồ đoàn, biến mất
dưới bùn đất.
Một tiếng kêu đau đớn truyền đến, một thân ảnh chui ra từ phía sau pho tượng
Bồ Tát thờ cúng, thân hình đó còn chưa chui ra hết đã một quyền lao về phía
Lâm Vân. Đồng thời thân thể như bị nắm đấm này lôi đi, bay tới chỗ Lâm Vân.
Quả nhiên là một cao thủ không tệ. Lâm Vân khóe miệng cười lạnh một tiếng đồng
thời giơ nắm đấm của mình lên. Hai quyền gặp nhau, chỉ nghe một tiếng răng rắc
nhỏ đến không thế nghe thấy, quả đấm của người đối diện bị Lâm Vân dùng quyền
đánh nát một cách gọn ghẽ. Người này lúc này mới dựa vào tường nhìn chằm chằm
vào Lâm Vân, vai phải bị một cây đinh cắm vào, chính là đầu nhọn của đài hương
mà Lâm Vân đánh ra. Tay phải nắm lấy quyền trái đã bị vỡ vụn, trong lòng kinh
hãi vô cùng.
Bản thân tu luyện nội gia quyền pháp mười năm, về sau lại theo sư phụ hiện giờ
học thêm năm sáu năm nữa, một đôi thiết quyền đánh đâu thắng đó không ngờ lại
bị con người trước mắt này dùng quyền đối quyền đấm nát một cách gọn ghẽ.
Huống hồ vừa rồi người này còn có thể dùng đinh sắt của đài hương trực tiếp
đâm xuyên vào vai mình từ bên ngoài hai thước bùn đất. Đây là loại công phu
gì, sao có thể lợi hại như vậy?
Nội gia quy hấp công pháp mà mình tu luyện, đã bước vào nội kình (Hô hấp ở bên
trong). Người này làm sao lại có thể phát hiện được? Phải biết mình trốn dưới
đất, không phải là sợ người này, mà là từ bộ phận quan sát nhìn thấy có hai
người đến. Muốn trốn đi để xem tay Hồ Dư Trùng này sao dám cả gan dẫn người lạ
tới?
Phải biết rằng, mình sớm đã phân phó qua rồi, nếu không phải là chỉ đạo của
mình, tuyệt đối không được dẫn người tới đây. Tên Hồ Dư Trùng này không ngờ
không xem lời nói của mình ra gì. Gã trốn ở đây, một mặt là muốn xem rốt cuộc
là vì nguyên nhân gì, mặt khác chính là tính cách phòng thủ cận thận. Đợi lát
nữa cho dù Lâm Vân không tìm thấy gã, thì gã cũng ra mặt giữ Lâm Vân lại.
Lâm Vân nhìn người ở trước mắt, là một giả hòa thượng khoảng chừng ba mươi
tuổi. Trên đầu còn để tóc ngắn, thân trên lại mặc một chiếc tăng y màu vàng.
– Cậu là ai, tại sao phải gây khó dễ với tôi?
Người đàn ông này, tay bị đánh nát đau đến mức mồ hôi lạnh ứa ra, nhưng vẫn
nhìn chằm chằm Lâm Vân hỏi.
– Tôi tại sao lại phải gây khó dễ với anh? Tôi đến anh trốn ở trong góc để
làm gì hả, có phải là muốn xử lén tôi không? Tôi đương nhiên là phải phòng bị
một chút, anh vừa ra đã cho tôi một quyền, lẽ nào tôi không được trả đòn sao?
Lâm Vân nhìn vị giả hòa thượng ở trước mắt này, ngữ khí nói chuyện cũng không
có một chút biểu cảm. Tuy nhiên biết rằng người này không phải tu luyện tu
chân công pháp, mà là nội gia công pháp.
– Anh Hứa, anh sao vậy?
Hồ Dư Trùng nghe thấy tiếng động liền chạy vào, vừa đúng lúc nhìn thấy Hứa Sĩ
đang dựa vào tường. Ôm lấy tay trái của mình, trên vai còn chảy máu, không
khỏi kinh ngạc hỏi.
– Tôi làm sao hả. Hồ Tử, người ông dẫn đến đã đánh tôi thành ra như vậy đấy,
còn hỏi tôi làm sao hả? Hừ!
Hứa Sĩ nói xong, hừ lạnh một tiếng rồi không nói gì thêm nữa.
Hồ Dư Trùng lại hít một hơi, sự lợi hại của Hứa Sĩ này ông ta đã tận mắt nhìn
qua, nếu không thì đã không nghe lời gã như vậy. Ban đầu khi ở Phan Gia viên,
Hứa Sĩ vì tiền tài lộ ra ngoài, bị người ta theo dõi, kết quả một mình gã quật
ngã bảy tám tên hung hãn lưu manh. Bản thân lúc đó đang ở trên xe tận mắt nhìn
thấy, hơn nữa gã ra tay rất độc, đánh cho mấy tên lưu manh chân tay gãy hết.
Tuy nhiên người đến cùng mình này bản lĩnh cũng rất lợi hại, nhưng mang đến
cảm giác cho Hồ Dư Trùng đó là lực đạo trên tay cực mạnh. Chưa được nhìn thấy
qua công phu khác, ông ta thậm chí còn ảo tưởng vừa khéo Hứa Sĩ có ở đây, sau
đó tiện thế xử lý luôn người này.
Tên Hứa Sĩ này lúc đó khi đánh nhau, mình có thể nhìn thấy rất rõ ràng, bảy
tám tên lưu manh đối diện với Hứa Sĩ, trên cơ bản là không có lực trả đòn.
Nhưng chính vào thời gian đảo mắt mình đi ra ngoài này. Hứa Sĩ kia đã bị người
thanh niên đó đánh thành ra như vậy, có thể thấy sự lợi hại của người này. Hồ
Dư Trùng toàn thân rùng mình một cái, đột nhiên cảm giác được bất kể là bên
nào cũng không phải là chỗ mình có thể chọc vào được.
– Cậu muốn gì?
Hứa Sĩ nhìn chằm chằm vào Lâm Vân hỏi.
– Tôi muốn gì, hiện tại không vội, cái tôi có là thời gian.
Lâm Vân biết lập tức hỏi rõ sẽ không có khả năng hỏi ra được chuyện gì. Bây
giờ hắn phải gâp áp lực cho tên Hứa Sĩ này, để đến cuối cùng gã không thể
không trả lời hắn.
– Hồ Tử, ông băng bó qua vết thương cho Hứa Sĩ một chút, dẫn anh ta vào trong
phòng, tôi có chuyện muốn nói với anh ta. Ông cứ đợi ở bên ngoài.
Lâm Vân nhìn Hồ Dư Trùng một cái, thản nhiên nói.
– Được thôi, tôi sẽ đi làm ngay.
Hồ Dư Trùng vội vàng tìm một miếng vải buộc vết thương của Hứa Sĩ lại một
chút. Kỳ thật tay của Hứa Sĩ đã hoàn toàn vỡ vụn, bất luận băng bó kiểu gì
cũng không thế trị khỏi được, đây chỉ là công tác bên ngoài mà thôi.
Hứa Sĩ không nói một lời, chỉ là đợi cho Hồ Dư Trùng sau khi buộc tay của mình
lại xong, thì trừng mắt nhìn ông ta một cái. Hồ Dư Trùng trong lúc toàn thân
run rẩy, thì Hứa Sĩ đã đi vào phòng cùng Lâm Vân rồi. Hồ Dư Trùng quệt mồ hôi
trên trán, đi ra ngoài cổng chùa đứng đợi, trong lòng tự chửi mình xui xẻo,
tại sao lại tìm phiền toái với Sát Thần chứ!