– Lâm Vân, lại đây đi.
Lâm Vân nghe phía trước có người gọi mình, thấy là Phương Tường, định nói là
sẽ ngồi ở đây. Tuy nhiên nhìn về phía sau trong lúc mình do dự, chỗ trống đã
bị ngồi kín. Bây giờ đi ra sao? Nhưng lại thấy giáo sư Tô đi vào từ phía sau
rồi.
Không còn cách nào khác chỉ đành đi đến bên cạnh Phương Tường, thấy Phương
Tường còn dùng sách chiếm lấy một chỗ, biết đây không phải là giành cho mình.
Hắn nhìn Phương Tường rồi hỏi:
– Chỗ này chắc không phải giành cho mình đúng không?
– Ah, đúng vậy, mình giành chỗ cho cô gái ngồi bên cạnh cửa sổ kia, chỉ có
điều đã có người giành chỗ cho cô ấy rồi, nhường cho cậu đó.
Phương Tường nói xong tinh thần có chút sa sút nhìn cô gái gần cửa sổ kia.
Lâm Vân cũng nhìn theo ánh mắt của anh ta, một cô gái gầy gò tóc dài xỏa vai,
bộ dáng xinh xắn động lòng người, trong lòng thầm cười, thật không ngờ Phương
Tường với thân hình cao lớn lại thích một cô gái nhỏ nhắn như vậy. Hắn thuận
miệng thốt ra:
– Mắt nhìn không tệ.
– Mắt nhìn là không tệ, nhưng mắt người khác nhìn lại không nhất định sẽ
giống mình đâu.
Phương Tường vẻ mặt khổ sở, khi nói chuyện vẫn chăm chú nhìn cô bé nhỏ nhắn
đang nói chuyện cùng với một bạn học nam khác kia.
Lâm Vân mặc kệ y, nhìn bên cạnh cũng là một quyển sách, xem ra cũng là giành
chỗ cho người khác. Lâm Vân nhìn người bạn học giành chỗ này, không ngờ nhận
ra, đó chính là anh chàng Thịnh Phi, dây dưa không rõ với Từ Nhân.
Chẳng lẽ đây là chỗ giành giúp cho Từ Nhân sao? Sẽ không trùng hợp như vậy
chứ. Hôm qua mới đuổi được Từ Nhân đi, hôm nay lại cùng đến ngồi rồi hả? Từ
Nhân này lẽ nào cũng thuộc ngành y dược sao? Lâm Vân đang suy nghĩ có nên mở
cửa phía trước để ra ngoài không, dù sao bây giờ vẫn chưa bắt đầu vào học.
Tuy nhiên Lâm Vân vừa đứng dậy liền thấy giáo sư Tô mở cửa, có hai cô gái đi
vào cùng, trong đó một chính là Từ Nhân, còn người kia thì chưa gặp qua.
– Từ Nhân, ở đây.
Thịnh Phi thấy Từ Nhân đến rồi, vội vàng gọi nói.
Từ Nhân nhìn thấy Thịnh Phi, cau mày, lại nhìn Lâm Vân đang ngồi cách Thịnh
Phi một chỗ ngồi, lông mày nhíu chặt hơn. Tuy nhiên bây giờ chung quanh đã
không còn chỗ trống, chỉ còn một chỗ mà Thịnh Phi giành giúp cô, nếu không thì
phải đứng cuối lớp để nghe giảng.
– Từ Nhân, chúng ta qua đó đi, mình thấy bên đó vẫn có thể chen chúc được.
Một cô gái khác nói.
Từ Nhân và cô gái kia đi đến chỗ giữa Thịnh Phi và Lâm Vân, chỗ ngồi này nói
lớn không lớn, nói nhỏ cũng không nhỏ, hai người cố ních thì cũng có thể ngồi
được.
Giáo sư Tô sau khi mở cửa, lại quay lại đặt giáo trình lên bàn, một lần nữa đi
ra phía cửa nhỏ phía trước, châm một điếu thuốc. Đây là thói quen của ông, mỗi
lần lên lớp đều phải hút một điếu.
Từ Nhân và cô gái kia nghĩ chỗ ngồi đã kín rồi, hơn nữa giáo sư Tô hút xong
thuốc là sẽ bắt đầu lên lớp. Giáo trình dạy học dược lý của giáo sư Tô giảng
rất hay, nếu không cũng không thu hút nhiều học sinh đến nghe bài như vậy rồi.
Thịnh Phi thấy hai người Từ Nhân thực đã chen vào chỗ này, bèn nhích người
tránh chỗ thêm một chút. Trong lòng vui như nở hoa.
Lâm Vân thấy giáo sư Tô còn có thói quen tốt này, liền vội vàng đứng dậy nói
với Phương Tường:
– Ôi, mình quên không mang vở ghi rồi, giáo sư Tô giảng bài mà không chép lại
thì sao được chứ. Mình quay về lấy vở trước đã nhé.
Nói xong không đợi Phương Tường trả lời, liền đứng dậy rời đi. Hắn cũng không
muốn đợi giáo sư Tô hút xong thuốc mới đi, để hắn có thể tiện đi ra ngoài từ
cửa sau.
Vốn Từ Nhân và cô gái kia chen một chỗ rất chật, bây giờ Lâm Vân vừa đi, liền
trở nên rất thoải mái.
– Cậu này sắp vào học rồi mà còn ra ngoài lấy vở, đợi đến khi đến thì không
phải đã vào học rồi sao? Giáo sư Tô không thích giờ học bị gián đoạn đâu.
Cô gái bên canh Từ Nhân nhỏ giọng nói với Từ Nhân, kỳ thực là cũng muốn nói
cho Lâm Vân nghe.
Lâm Vân làm như không nghe thấy gì, bước nhanh và rời khỏi từ cửa sau.
– Anh đợi chút…
Từ Nhân thấy Lâm Vân không ngờ thấy mình đến rồi, liền rời khỏi từ cửa sau,
đột nhiên cảm thấy không bình thường, lập tức chạy đuổi theo.
Lâm Vân đi rất nhanh, nháy mắt đã đi rất xa khỏi phòng học. Giáo sư Tô cũng đã
hút xong thuốc, bước vào phòng học bắt đầu giảng bài. Từ Nhân chạy một lúc
cuối cùng cũng đuổi theo Lâm Vân:
– Đợi tôi với.
Lâm Vân quay đầu thấy Từ Nhân không ngờ đã đuổi theo mình, cau mày hỏi:
– Cô lại có chuyện gì thế?
– Tại sao cứ nhìn thấy tôi là anh bỏ đi vậy? Chẳng lẽ trong lòng anh có quỷ
hả?
Từ Nhân giống như đã bắt được cái gì đó, nhưng lại không bắt được, chỉ đành
hỏi như vậy.
– Ài, biết nói cô như thế nào nhỉ? Tôi đi lấy vở ghi, cô xía vào làm gì? Lẽ
nào cô tự thấy mình thực sự tốt lành như vậy hả? Tôi nói với tôi rồi, tôi
không thích táo xanh, thứ tôi thích là thiếu phụ, hiểu không hả? Cho dù cô có
đuổi theo tôi, tôi cũng không để cho cô đuổi kịp đâu. Tuy nhiên nếu như cô
biến thành thiếu phụ, nói không chừng tôi có thể suy nghĩ lại đấy.
Lâm Vân nói xong nhìn chằm chằm vào ngực Từ Nhân, vừa nhìn lại vừa lắc đầu,
điều đó thể hiện quá rõ ràng, chính là cái này thực sự lá bé quá mà.
– Anh là đồ lưu manh? Anh còn biết xấu…
Từ Nhân khuôn mặt khi trắng khi đỏ, hận không thể móc con ngươi của tay Lâm
Vân này ra.
– Tôi vốn là lưu manh mà, lẽ nào bây giờ cô mới biết hả. Cô quấn lấy tôi thì
có tác dụng gì chứ? Cô biết tôi thích kiểu con gái như thế nào không? Ngực
phải to, cô không thích hợp, mông phải căng, của cô tuy không nhỏ, nhưng, ài
để câu được con trai, điểm này thì cô còn được một chút, nhưng vẫn còn thiếu
một chút ah?
Lâm Vân nói xong còn cố ý nhìn từ ngực Từ Nhân xuống mông, một hình tượng A
Tam điển hình. Nhìn xong còn hắc hắc cười, rồi không thèm để ý đến Từ Nhân này
nữa, nhắm thẳng hướng cổng trường mà đi.
Từ Nhân đứng đó bị lời nói của Lâm Vân làm cho khuôn mặt khi trắng khi đỏ, bản
thân mình từ khi nào bị người ta nói như vậy thế? Lời nói và ánh mắt của Lâm
Vân này quả thực chính là đồ lưu manh cộng thêm đốn mạt mà.
Lẽ nào hắn thực sự thích thiếu phụ như những gì hắn nói, tuy nhiên hắn thích
thiếu phụ thì có liên quan gì đến mình chứ, mình chỉ là muốn xác nhận người
này rốt cuộc có phải là Dã Nhân đã cứu mình hay không mà thôi. Hừ, ngực Từ
Nhân mình đây làm gì có chuyện nhỏ chứ? Nghĩ tới đây còn vô ý thức cúi đầu
xuống nhìn.
Không đúng, hôm nay rõ ràng hắn nhìn thấy mình rồi đi, hắn không muốn tiếp xúc
với mình, đây là vì nguyên nhân gì? Còn có lần trước khi hắn bắt lấy tay mình,
động tác cực nhanh, thậm chí còn chưa quay đầu, nhẹ nhàng bắt lấy đã khiến tay
mình hiện lên năm vết hằn đỏ. Nói rõ người này là cao thủ, điểm này cũng rất
giống với Dã Nhân kia.
Nếu người này thực sự là Dã Nhân kia, hắn đối với mình như vậy chỉ nói rõ một
điều, hắn không muốn bản thân bị nhận ra. Đột nhiên nghĩ ra một cách cực hay
để thử hắn, lấy điện thoại ra vội vàng gọi đến một số:
– Từ Triết, không có chuyện gì thì đến giúp em một chuyện, nhanh lên, là như
vậy….
Từ Nhân bỏ điện thoại xuống, nhìn nhìn Lâm Vân đang uống sữa đậu nành chỗ
không xa ngoài cổng trường, tự nhủ lần này xem anh còn không hiện hình. Không
ngờ đến bây giờ cũng chưa ăn sáng, thằng cha này đúng là quỷ lười mà.
Lâm Vân đang uống sữa đậu nành, trong tay còn cầm một cái quẩy. Bỗng nhiên
phát hiện Từ Nhân ngồi xuống đối diện mình, cũng uống một cốc sữa đậu nành.
Trong lòng cũng không thèm để ý, tuy nhiên sự cố chấp của cô gái này cũng đáng
khâm phục thật, những cô gái bình thường bị những lời như vậy của mình đả
kích, đừng nói sớm đã phát hỏa lên mà căn bản sẽ không còn xuất hiện trước mặt
mình nữa. Từ Nhân này cũng đủ ghê gớm, không ngờ không chỉ xuất hiện trước mặt
mình, mà còn ngồi cùng bàn với mình uống sữa đậu nành.
Từ Nhân thấy Lâm Vân chỉ lo ăn, không để ý đến cô, trong lòng đắc ý, tự nhủ
lần này anh xem như không tìm được cớ gì để nói tôi rồi chứ hả? Chỉ cần anh
chủ động nói chuyện, tôi sẽ xử lý anh ngay tức khắc.
Nhưng Lâm Vân uống hết một cốc nước đậu, mấy cái quẩy cũng đã chén hết, một
câu cũng không nói, giống như Từ Nhân là không khí vậy.
Mắt thấy Lâm Vân ăn xong liền muốn đi, anh họ của mình còn chưa đến, Từ Nhân
thấy sốt ruột trong lòng. Chính vào lúc này, một chiếc BMW X6 dừng trước quán
sữa đậu nành.
– Ồ, không ngờ ở đây còn có một người đẹp, ha ha, vận may của lão tử không tệ
à.
Từ trên chiếc BMW, một người thanh niên tóc vàng xoăn bước xuống, còn có một
thanh niên tóc dài. Sau khi hai người xuống, thanh niên tóc vàng xoăn trực
tiếp đi thẳng đến trước mặt Từ Nhân, giơ tay nắm lấy cổ tay Từ Nhân nói.
– Cùng anh tìm một chỗ vui vẻ chút đi.
Người đàn ông tóc vàng xoăn nắm lấy tay Từ Nhân còn không nói làm gì, gã còn
giơ tay nhấc cằm của cô lên.
– Buông tôi ra, anh định làm cái trò gì vậy, để cho tôi đi.
Từ Nhân gạt tay người thanh niên tóc vàng xoăn xuống, hét lên.
Chung quanh lúc này cũng đã có rất nhiều người vây quanh, nhưng nhìn thấy cảnh
này, chỉ đứng nhìn từ xa, không ngờ không một ai dám tiến lên ngăn cản. Lâm
Vân nhìn với nụ cười mỉm, một chút cũng không có ý tiến lên.
– Hai người các cậu, nhanh buông cô gái này ra. Thật không biết xấu hổ, buông
cô ấy ra.
Một cụ già thực tại nhìn thấy không thuận mắt, bước ra quát lớn.
– Lão già kia, xéo qua một bên.
Người thanh niên còn lại đẩy cụ già một cái, suýt nữa thì đẩy ngã cụ già.