Mặc dù Lý Thanh kể lại đơn giản, nhưng Lâm Vân vẫn nghe được trong đó sự chua
xót và gian nan. Tuy nhiên, vô luận là làm chuyện gì, không có khả năng một
bước là lên trời được, mà phải trả giá bằng nước mắt và mồ hôi mới có thể
thành công. Vì vậy Lâm Vân không nói gì thêm. Nếu Lý Thanh đã chọn con đường
này, thì y phải có giác ngộ của y.
Thấy Lý Thanh lại quen biết người lợi hại như vậy, cô gái che mặt và Uông mập
đều cảm thấy lo sợ bất an. Cô gái che mặt đi tới trước mặt Lý Thanh, chắp tay
nói:
– Lúc trước chúng tôi đã hiểu lầm Lý tiên sinh, thực sự là xin lỗi. Đều là do
tên Uông mập này hại chúng tôi. Tôi trịnh trọng nói lời xin lỗi.
– Viên linh thạch này hữu dụng với tôi.
Lâm Vân đột nhiên nói ra một câu như vậy.
Cô gái che mặt sửng sốt một chút, lập tức phản ứng tới.
– Viên đá này vốn không có chỗ lợi gì với tôi, Lâm tiên sinh đã yêu mến nó
thì cử giữ đi.
Cô gái che mặt vội vàng cung kính nói.
Nghĩ một chút lại tiếp tục:
– Hơn nữa. tôi còn biết một ít về lai lịch của viên đá này. Nếu Lâm tiên sinh
không ngại, tôi hẹn ngày mai Lâm tiên sinh lại tới nơi này một lần, chúng ta
nói chuyện, như thế nào?
– À, vì sao không nói luôn mà phải đợi tới ngày mai?
Lâm Vân kỳ quái hỏi.
– Là như vậy, tư liệu của viên đá này không có ở chỗ của tôi. Tôi cần ngày
mai đi trở về lấy. Cho nên phải chờ tới ngày mai tôi mới có thể nói cho Lâm
tiên sinh được.
Cô gái che mặt giải thích.
– Tốt, vậy ngày mai cô tới đại học Yên Kinh tìm tôi. Tôi là sinh viên của lớp
06 ngành y dược.
Lâm Vân gật đầu nói.
Cô gái che mặt nghe Lâm Vân nói vậy, cơ hồ không tin vào lỗ tai mình. Một
người nghịch thiên như vậy vẫn chỉ là một sinh viên? Việc này cũng nằm quá dự
liệu của cô ta. Thiện hạ còn có sinh viên như vậy? Nhìn động tác giết người
của hắn, đâu giống một sinh viên? Quả thực chính là một tên gia hỏa lăn lộn ở
trong xã hội đen không biết bao nhiêu năm.
– Cảm ơn Lâm tiên sinh, tên tôi là Mông Văn. Tôi có một việc cũng muốn nhờ
Lâm tiên sinh hỗ trợ. Tôi và tên mập này có thù bất cộng đái thiên. Không biết
Lâm tiên sinh có thể giao y cho chúng tôi xử lý hay không?
Tuy kinh ngạc thân phận của Lâm Vân, nhưng biểu lộ bên ngoài của cô ta vẫn
bình tĩnh.
Mặc dù biết đứng ở lập trường của Lâm Vân, mình đưa ra yêu cầu này có chút
thái quá. Nhưng cơ hội báo thù lớn như vậy, cô ta không thể buông tha. Cho dù
Lâm Vân có đưa ra thêm yêu cầu gì, cô ta cũng đồng ý. Thậm chí kể cả lên
giường với Lâm Vân.
Từ lời kể của Diệp Điềm, cô ta đã biết anh chàng Lâm Vân này rất háo sắc. Nên
đã sớm làm ra tính toán. Miễn là Lâm Vân giao tên heo mập kia cho mình báo
thù.
– Lâm tiên sinh, ngài ngàn vạn đừng nên tin lời của đứa con gái Mông Văn này.
Nó không có lời nào nói thật đâu. Nếu ngài muốn những viên đá như vậy, tôi
khẳng định có thể giúp ngài tìm kiếm. Chỉ cần hôm nay ngài thả tôi ra, ngài
cần bao nhiêu tiền tôi cũng có. Còn viên đá thì tôi sẽ đi liên lạc với Hứa Sĩ,
khẳng định y phải có vài viên.
Tên mập này vì lo lắng cho tính mạng, nên lời nói càng thêm trôi chảy.
– Lâm tiên sinh, ngày đừng tin tên béo này. Vừa rồi y nói không biết Hứa Sĩ
có viên đá hay không. Hiện tại lại nói, Hứa Sĩ có vài viên. Còn có.,cho dù tay
Hứa Sĩ kia có viên đá, cũng khôngnhất định sẽ đưa cho tên mập này.
– Hơn nữa, người này còn là một tên súc sinh, không việc ác gì là không làm.
Tiểu Yến bị thủ hạ của y thay phiên nhau làm nát bét, còn hủy dung mạo của cô
ấy. Loại người này phải giết ngàn đao vạn quả, không thế dung thử.
Cha mẹ và thúc thúc của tôi đều bị tên súc sinh này nhẫn tâm sát hại. Van cầu
ngài, Lâm tiên sinh, những lời tôi nói đều là sự thật. Chỉ cần ngài đáp ứng
yêu cầu của tôi, tôi nguyện ý làm bất cứ chuyện gì. Ngay cả chuyện ngài bị
quấy rầy, tôi đều nguyện ý cùng ngài làm chuyện đó.
Mông Văn nói rất kiên quyết mà động lòng người.
– À, nếu hiện tại tôi muốn cùng cô làm việc đó, thì tôi khác gì cái tên súc
sinh trong miệng cô nói đâu?
Lâm Vân cười có chút tà ác.
– Không giống. Là tôi tự nguyện cùng ngài. Tuy nhiên, đêm nay không được,
ngoại trừ đêm nay, lúc nào cũng được. Tôi muốn đêm nay trả thù tên súc sinh
này.
Mông Văn nói ra lời này nhưng không có chút xấu hổ gì. Ở trước mặt nhiều người
như vậy, cô ta nói ra điều kiện giống như là nói chuyện buôn bán với Lâm Vân,
tiền chao cháo múc, rất là tư nhiên.
Lâm Vân gật đầu nói:
– Tốt, cứ như vậy đi. Ngày mai cô tới tìm tôi. Lý Thanh, cậu giúp Mông Văn xử
lý chuyện ở đây. Tôi có việc phải đi trước.
Hắn kêu Lý Thanh hỗ trợ là có mục đích. Một là vì Lý Thanh vừa mới tới Yên
Kinh, căn cơ còn không ổn. Mà xem tổ chức của cô nàng Mông Văn này, có lẽ đã
cắm rễ ở đây được vài năm. Lý Thanh quen biết được cô ta sẽ có chỗ tốt để phát
triển nhân mạch.
Hai là, hắn không hoàn toàn tin tưởng cô nàng Mông Văn này. Cho nên kêu Lý
Thanh hỗ trợ, đồng thời giám sát luôn Mông Văn, xem cô ta có đùa giỡn trò hề
gì không. Nếu có, Lý Thanh nhất định sẽ tới đại học Yên Kinh báo cáo với mình.
Nghe Lâm Vân nói vậy. Mông Văn mới thờ phào nhẹ nhõm. Mà Uông mập nghe vậy,
sắc mặt trở nên trắng bệnh, lùi lại về phía sau vài bước, muốn từ cửa chạy
trốn. Mấy tên nam tử y mang theo cũng lập tức tiến lên chuẩn bị động thủ với
người của Mông Văn. Vài tên bị Lâm Vân làm thương ở cổ tay cũng muốn đi lên.
Lâm Vân nhìn nhìn. Nếu mình không ra tay, người của Mông Văn không nhất định
là đối thủ của bọn kia. Nghĩ tới đây, hắn đi tới phía trước, tung cước nhanh
như gió. Vài tên nam tử còn có thể động thủ đều bị Lâm Vân đá ngã xuống sàn.
Đám người Mông Văn và Lý Thanh chỉ trồng thấy một vài cái bóng chân, thì những
người kia đẫ ngã toàn bộ xuống sàn nhà. Trong nội tâm càng thêm hoảng sợ với
võ công của Lâm Vân.
Lâm Vân thấy những người này đã không còn năng lực đối kháng với người của
Mông Văn, cũng không hỏi cô ta vì sao muốn trộm lấy Ngũ Thải Phỉ, liền trực
tiếp ra khỏi cửa. Trước khi đi, vẫn không quên nói một câu:
– Mông Văn, nhớ là tới tìm tôi đó. Tôi ở công trường học chờ cô.
Ý của Lâm Vân là nếu cô lấy được tư liệu thì lập tức giao cho tôi. Mà Mông Văn
lại nghe thành, một khi mình làm xong chuyện ở đây, phải ngủ cùng với hắn.
Khuôn mặt vẫn là đỏ lên một chút. Trong lòng suy nghĩ, không ngờ người này lợi
hại như vậy lại háo sắc thành tánh, thật là nghĩ không ra.
Bất quá, hắn đã giúp mình báo huyết hải thâm cừu. Không chỉ nói là ngủ với hắn
một đêm, chính là làm vợ bé, mỗi ngày ngủ cùng hắn, nàng cũng nguyện ý. Đối
với nàng mà nói, mục đích sống của nàng chính là báo thù cho người thân.
Chuyện khác chỉ là thứ yếu mà thôi.
Lý Thanh thấy Lâm Vân chỉ muốn y trợ giúp Mông Văn, mà không bảo mình rời đi.
Tuy hơi có chút thất vọng, nhưng Lâm Vân đã giao phó mình làm việc, nên nội
tâm vẫn là hưng phấn.
Lúc này, người của Mông Văn đã hoàn toàn chế phục đám người Uông mập. Mông Văn
bình phục lại tâm tình kích động, nói:
– Chú Chân, những người này để cho huynh đệ chúng ta xử lý. Còn tên Uông mập,
thì móc trái tim của y ra, cháu muốn mang trái tim của y đi tới trước linh bài
của cha mẹ để bái tế.
Nói xong, nước mắt không nhịn được rơi xuống. Thù này rốt cuộc đã được báo.
Mặc dù phải trả một giá lớn, nhưng cái giá lớn đó.,trong mắt nàng không đáng
kể chút nào. Nghĩ tới cả nhà mình lúc trước bị tên súc sinh này giết hết trước
mặt nàng. Mông Văn đã lập chí báo thù rửa hận từ lúc đó.
Lúc trước, nàng cũng bị tên hỗn đản này dùng dao vạch mặt. Nếu không phải chú
Bình liều mạng cứu mình ra, mình đã không có ngày hôm nay. Mà chú Bình trong
lúc đấu súng, cũng rời đi nhân thế. Vẻ mặt dữ tợn của tên mập này khi giết cha
mẹ của nàng, nàng cả đời sẽ không quên.
Lâm Vân đi ra căn biệt thự, đi thật xa cũng không thấy một chiếc xe taxi. Có
thể thấy nơi này là một địa phương khá vắng vẻ. Nửa giờ sau, Lâm Vân mới thấy
được một chiếc xe taxi đang ngang qua, tranh thủ thời gian ngăn lại. Lúc trở
lại đại học Yên Kinh thì trời đã vào đêm.
Lại ngủ một đêm không có chăn mền, Lâm Vân nghĩ thầm vô luận như thế nào, hôm
nay cũng phải đi mua chăn mền về. Buổi sáng đứng dậy mở cửa, không khéo lại
gặp phải bác gái trung niên hôm qua. Lâm Vân cố ý cười cười bắt chuyện, thật
không ngờ tính bát quái của bác gái này cao như vậy. Bà ta lại chạy tới gian
phòng của Lâm Vân nhìn.
– Ôi, tiểu tử này, trời lạnh như thế mà còn chưa có chăn mền sao? Vậy làm sao
mà cậu chịu được? Tiểu tử, nếu không tới chỗ tôi lấy một bộ chăn bông mà dùng.
Thanh niên thời nay thật là, mua mấy bộ chăn bông thôi mà cũng lười.
Bác gái đầy nhiệt tình nói với Lâm Vân.
– Không cần đâu bác. Hôm qua do cháu quên mua mà thôi. Hôm nay nhất định cháu
sẽ mua về, bác cứ yên tâm đi. Cảm ơn bác, cháu đi học đây, chào bác.
Lâm Vân nói xong lại xuống tầng.
– Tiểu tử, cậu tên gì?
– Cháu tên Lâm Vân.
Lâm Vân nói xong liền đi, hắn thực sự sợ bác gái nhiệt tình này. Vô luận như
thế nào hôm nay cũng phải đi mua chăn mền. Bằng không nói không chừng ngày mai
bác gái này còn muốn nhìn phòng mình.
– Lâm Vân, cậu đi tới lớp à? Hôm nay là giảng bài ở lớp gần cầu thang, không
phải bên kia.
Lâm Vân quay đầu lại, trông thấy là hai người bạn học, một nam một nữ. Thoạt
nhìn rất quen, biết là bạn học, nhưng không biết bọn họ tên gì.
– Mình là Nhâm Minh, đây là bạn gái mình Hạ Quyên, chúng ta đều là bạn cùng
lớp. Đi thôi, chúng mình đi chung luôn, môn hôm nay là một dược lý. Là thầy Tô
dạy. Thầy Tô giảng bài cũng không tệ lắm.
Nhâm Minh rất nhiệt tình nói.
Lâm Vân đang chuẩn bị nói với Nhâm Minh là mình có việc. Hắn muốn tới Phan gia
một chuyến. Nếu tên Uông mập kia nói đúng Hứa Sĩ thường xuyên ở trong Phan
gia, thì mình nên tới đó hỏi người này.
– Chào buổi sáng, giáo sư Tô.
Nhâm Minh và Hạ Quyên chào hỏi một người trung niên hơn năm mươi. Lâm Vân lúc
này mới chú ý là giáo sư Tô mà Nhâm Minh vừa nói.
Cũng không thể ở trước mắt giáo viên nói là mình không muốn học môn của ông
ấy. Nên Lâm Vân đành phải nói:
– Tốt, chúng ta đi thôi.
Nhưng Lâm Vân vừa mới dứt lời, giáo sư Tô đã đi trước. Lâm Vân thực sự không
nói gì.
Khi ba người Lâm Vân tói phòng học 107, phòng học đã ngồi đầy người. Có thể
thấy mồn do giáo sư Tô dạy vẫn rất thu hút học sinh. Nhâm Minh và Hạ Quyên tìm
một chỗ ngồi xuống.
Lâm Vân vừa thấy còn có nhiều bạn học không ngừng đi vào, mà còn chưa thấy vị
giáo sư Tô kia tới. Còn không bằng hiện tại chuồn tới Phan gia.,cần gì lãng
phí thời gian ở nơi này?