Lâm Vân thấy có nhiều cảnh sát vây quanh mình còn cầm súng như vậy, trong lòng
tự nhủ, xem ra phải đánh một trận rồi. Nhưng đánh xong trận này chắc mình cũng
không thế lưu lại ở đại học Yên Kinh. Thật sự là buồn bực, chỉ đi ra ngoài ăn
cơm thôi cũng xảy ra nhiều chuyện vậy.
Một người thiếu phụ đi vào đồn cảnh sát, trông thấy rõ ràng có nhiều cảnh sát
võ trang đầy đủ đang khẩn trương bao vây phòng thẩm vấn như vậy, liền hiếu kỳ
đứng ở ngoài, nhìn qua khe cửa. Chỉ thấy người bị vây là một người trẻ tuổi.
Không ngờ bị vây như vậy, nhưng biểu lộ của người kia vẫn nhẹ nhàng, còn cầm
bản ghi chép ở trên bàn lên xem. Ở bên cạnh là một người cảnh sát nằm bò ở
đấy. Thiếu phụ âm thầm nghĩ, người trẻ tuổi kia thật to gan lớn mật, dám gây
sự ở chỗ này, còn bình tĩnh như vậy.
Đang lúc Lâm Vân chuẩn bị ra tay, thì ở bên ngoài truyền tới tiếng của một
người nam tử:
– Tất cả mọi người trở lại vị trí của mình đi, chỗ này để cho ta xử lý là
được.
– Sở trưởng Tàng.
Những người cảnh sát vây quanh nhìn thấy người nam tử nói vậy liền tản đi. Đảo
mắt gian phòng chỉ còn lại Lâm Vân, Tiểu Lý và cảnh sát Lương nằm trên mặt đất
kia.
– Tiểu Lý, cậu đưa Lương Hà tới bệnh viện trước đi.
Nói chuyện chính là một người nam tử trung niên mà vừa được gọi là sở trưởng
Tàng kia. Y thoạt chừng 40 tuổi, da mặt ngăm đen, đoán chừng là do hút thuốc
nhiều mà tạo thành.
Đợi những người toàn bộ rời đi, người trung niên kia mới rất khách khí hỏi Lâm
Vân:
– Cậu là Lâm Vân. Lâm tiên sinh phải không?
– Đúng vậy.
Lâm Vân thấy có người tới giải quyết, đương nhiên là phù hợp ý của hắn. Việc
lớn của hắn còn chưa hoàn thành, đừng nói là chưa hoàn thành, thậm chí còn
chưa bắt đầu, cho nên khôngmuốn gây chuyện phiền phức.
– Vậy thì tốt quá. Tôi là Tàng Tân Bạch, là sở trưởng của đồn cảnh sát này.
Việc hôm nay tôi thực sự xin lỗi. Tôi sẽ nghiêm khắc xử phạt Lương Hà. Nếu như
Lâm tiên sinh không ngại, tôi muốn mời Lâm tiên sinh đi ăn cơm tối, không biết
cậu có rảnh không?
Tàng Tân Bạch nói chuyện vô cùng khách khí.
– Không cần, hiện tại tôi không muốn ăn. Sở trưởng Tàng, không biết tôi đã đi
được chưa?
Lâm Vân nhìn vị trung niên mặt đen Tàng Tân Bạch này, trong lòng cũng rất buồn
bực. Rốt cuộc là ai nhờ y nói giúp mình. Hơn nữa, hình như địa vị của tay Tàng
Tân Bạch cũng không thấp.
– A, có thể, nếu không tôi sẽ lái xe đưa cậu về?
Tàng sở trưởng thấy Lâm Vân không muốn đi ăn cơm cùng mình, trong lòng càng
thêm sợ hãi.
– Vậy thì không cần. Tuy nhiên, tôi muốn các anh chỉnh lý lại các quán ăn ở
gần đại học Yên Kinh. Tôi thấy vệ sinh ở những chỗ đó quá kém. Ngay cả đồ ăn
thừa cũng có thể bưng lên cho khách ăn được.
Trước khi đi, Lâm Vân nói ra bất mãn của mình với Tàng Tân Bạch. Hắn biết rõ
người trợ giúp mình chắc có địa vị không thấp, khẳng định có thể phái người
trung niên Tàng Tân Bạch này nghiêm khắc sửa quán ăn nhỏ kia một phen.
– Vâng, vâng Lâm tiên sinh cứ yên tâm. Việc này chúng tôi sẽ làm tốt, nếu có
quán ăn nào vi phạm, chúng tôi sẽ nghiêm khắc xử lý.
Nghe Lâm Vân nói vậy. Tàng Tân Bạch không kinh sợ mà còn lấy làm mừng. Vị Lâm
tiên sinh này đã đưa ra yêu cầu, vậy thì chức sở trưởng của mình coi như được
bảo vệ.
Y đã ngồi ở cái chức sở trưởng này được mười năm rồi, mà hy vọng lên chức thì
đã không còn. Cho nên y không muốn vì đắc tội người thanh niên này mà bị giáng
chức. Nếu là như vậy, thì Tàng Tân Bạch thật không biết đi đâu để mà khóc.
Hiện tại Lâm Vân đã yêu cầu y làm một việc, ở đâu còn dám từ chối. Trong lòng
thầm mắng chửi cái tên Lương Hà kia, bị thế cũng đáng đời.
Đồng thời y cũng rất kinh hãi với hậu trường của Lâm Vân. Rõ ràng ngay cả cục
trưởng cục công an liên khu đều tự minh gọi điện thoại cho y, yêu cầu thả vị
Lâm tiên sinh kia ra.
Lâm Vân đi ra đồn công an, vẫn còn thắc mắc là ai giúp mình? Nhưng nghĩ một
lát, cũng không nghĩ ra, liền kệ nó. Dù sao, nếu là người quen, về sau nhất
định sẽ biết.
Thiếu phụ kia rõ ràng nhìn thấy Lâm Vân đi ra, âm thầm kinh ngạc. Chưa từng
thấy qua người nào đánh cảnh sát mà có thể bình yên vô sự? Chẳng lẽ lai lịch
của người trẻ tuổi kia không nhỏ? Nhìn quần áo của hắn không giống kẻ có tiền?
Tuy có chút hoài nghi, nhưng chỉ dám để trong lòng. Thấy Lâm Vân nhìn sang,
tranh thủ lên xe rời đi.
Lãng phí mấy giờ, Lâm Vân trở về trường học, sắc trời đã không còn sớm, nên
Lâm Vân cũng chẳng muốn đi mua chăn mền gì đó, mà tới mấy quán ăn vặt gần công
trường ăn vài thứ lấp đầy bụng.
Ăn xong, Lâm Vân liền đi tới mấy chỗ hẻo lánh của đại học Yên Kinh, bắt đầu
cẩn thận tìm tòi. Đại học Yên Kinh tuy không nhỏ, nhưng chỉ cần có linh thạch.
Lâm Vân tin tưởng nhiều nhất là nửa tháng mình có thể tìm ra. Thậm chí chỉ cần
một tuần là tìm được.
Yến Viên (Vườn hoa Yên Kinh) là nơi nhiều sinh viên thích đến nhất của đại học
Yên Kinh. Nơi này chính là một cái công viên khá lớn ở trong đại học Yên Kinh.
Hơn nữa còn trồng rất nhiều cây cối. Nơi tìm kiếm đầu tiên của Lâm Vân chính
là nơi này. Bởi linh khí ở trong này coi như không ít. Dựa vào kinh nghiệm tìm
tòi linh thạch ở dãy núi Vân Quý, khả năng tồn tại linh thạch ở đây là không
cao.
Tuy đã tới gần tết Nguyên Đán, nhưng thời tiết ở Yên Kinh không phải là rất
lạnh. Rất nhiều đôi trai gái ở chỗ này đang ôm nhau nói chuyện yêu đương. Lâm
Vân muốn tránh những người này đi, nhưng thực sự có quá nhiều người, cũng đành
chịu. Lâm Vân không có khả năng vì tránh đi bọn họ mà buông tha việc tìm kiếm.
Cho nên, các đôi trai gái nhìn thấy Lâm Vân đi vào đây rồi hết ngó đông lại
ngó tây. Lập tức mình bạch anh chàng này làm gì. Nhất định là bạn gái của anh
ta hẹn hò với người khác, nên muốn đi vào đây bắt quả tang.
Lâm Vân thì không nghĩ nhiều như vậy. Hắn thấy mấy đôi trai gái đều dùng ánh
mắt kỳ quái nhìn mình, Lâm Vân cũng lơ đễnh. Hắn là người rất ít khi quan tâm
tới ánh mắt của người khác. Một khi phát hiện ra nơi mình cần tìm, hắn sẽ
không do dự tiến lên thăm dò một lần.
Mà những đôi trai gái bình thường thấy Lâm Vân tới đều chủ động rời đi. Chỉ có
số ít là nhìn chằm chằm vào động tác của Lâm Vân.
– Đừng làm rộn ở đây, bỏ tay anh ra, có chút lạnh.
Lâm Vân nghe thấy là một thanh âm run rẩy của một nữ sinh, phỏng chừng là đôi
tình nhân đang động tình. Nhưng Lâm Vân không thèm để ý, mà trực tiếp đi ngang
qua bên người đôi trái gái này. Tên con trai trông thấy Lâm Vân đi tới, bàn
tay vẫn để ở trong áo của người con gái, không có ý rút ra.
– Đúng là đồ biến thái, thích rình mò người khác.
Lúc Lâm Vân rời đi xa, thì nghe thấy cô gái kia mắng hắn. Thật không biết nên
nói gì. Cô gái kia mặt cũng quá dày một chút. Mặc kệ bọn họ, Lâm Vân tiếp tục
tìm thứ mình cần.
Tốc độ tim tòi của Lâm Vân rất nhanh. Chỉ một tiếng đồng hồ, hắn đã lần mò một
nửa Yến Viên. Tuy phát hiện linh khí ở nơi này nhiều hơn nơi khác, nhưng có vẻ
như ở đây không có tồn tại linh thạch.
– Trịnh Phi, tôi đã nói với anh bao nhiêu lần rồi, giữa chúng ta không thể có
tình cảm gì. Lần này là lần cuối cùng tôi với anh đi ra ngoài nói chuyện. Từ
nay về sau đừng tìm tôi nữa.
Một thanh âm có chút quen tai truyền tới. Mà Lâm Vân vừa vặn đang tìm ở chỗ
này. Hắn ngẩng đầu lên xem là ai mà có thanh âm quen tai như vậy.
– Anh định làm gì. Trịnh Phi…
Lâm Vân nghe thấy vậy, âm thầm buồn cười. Phỏng chừng cô gái kia bị người con
trai cố tình muốn chiếm tiện nghi. Có vẻ như lại một đôi, Lâm Vân đang muốn
rời đi, đỡ phải bị chửi là biến thái như cô gái trước. Bởi vì nơi này cũng
không có cảm nhận được năng lượng của linh thạch.
– Nhân Nhân, anh thực sự thích em. Em đừng đối xử với anh như vậy. Không có
em, anh thực sự không sống nổi. Cho anh một cơ hội nữa đi. Nhân Nhân, em.
Người con trai kia còn đang đau khổ cầu khẩn, thì chợt phát hiện cô bạn của
mình sững sờ, nhìn chằm chằm vào một người nam tử đi ngang qua.
– Anh kia đứng lại, a, không, anh kia chờ một chút.
Lâm Vân vừa định đi vòng qua. thì nghe thấy cô gái kia gọi mình.
Lâm Vân đã nhận ra cô gái này chính là cô gái mà mình cứu ở dãy núi Vân Quý
lần trước. Hắn dừng lại, nhìn cô gái hỏi:
– Có chuyện gì?
– Dã Nhân, à, không, anh là ai?
Cô gái trông thấy Lâm Vân, có chút hoài nghi hỏi.
– Hâm.
Lâm Vân vứt xuống một câu, không chút nghĩ ngợi rời đi. Hắn biết cô gái này
chỉ nghi ngờ mà thôi, cũng chưa xác định mình có phải là chính mình không. Cho
nên làm sao nguyện ý cùng cô ta dài dòng, trực tiếp rời đi.
“Cả khu Yến Viên này mình đã tìm hết, nhất định là không có. Ngày mai tới nơi
khác tìm xem.”
– Chờ tôi một chút.
Cô gái kia thấy Lâm Vân chỉ nói một câu “Hâm” liền muốn rời đi, trong lòng
hoài nghi, vội đuổi theo.
– Từ Nhân, khó trách gần đây em thường không để ý tới anh, nguyên lai em đã
có người khác. Coi như là anh mắt mù.
Người con trai mà Từ Nhân gọi là Trịnh Phi kia, nói xong câu này thì đã thấy
Từ Nhân chạy mất tăm mất tích. Không khỏi thấp giọng mắng “Đồ đê tiện, ỷ vào
có sắc đẹp, đi khắp nơi câu dẫn người khác.”
Lúc Từ Nhân đuổi theo Lâm Vân thì không thấy tung tích của Lâm Vân đâu. Trong
lòng càng hoài nghi anh chàng Lâm Vân này. Nếu là ban ngày nhìn thấy hắn mình
nhất định không nhận ra. Nhưng do là ban đêm, lúc nhìn thoáng qua. Mình trông
thấy ánh mắt của hắn. Ánh mắt của hắn trong đêm tối sáng ngời như ánh mắt của
Dã Nhân cứu các nàng kia. Ánh mắt của hai người đều là hữu thần, cho nên mới
tạo cho nàng ấn tượng sâu như vậy.
Nhưng nhớ tới lúc đó nàng lại nhìn người Dã Nhân cứu mình với ánh mắt sợ hãi,
có lẽ lúc ấy mình đã làm hắn đau lòng. Nhưng người kia vì sao có thể xuất hiện
ở Yến Viên của đại học Yên Kinh? Đây tuyệt đối không có khả năng. Cho dù hắn
không phải là Dã Nhân, hắn cũng không thể xuất hiện trong này.
Lâm Vân tìm một vòng ở Yến Viên nhưng không phát hiện ra gì cả. Buổi tối cũng
lười đi nơi khác tìm, đơn giản trở lại chỗ ở nghỉ ngơi một đêm, ngày mai lại
tiếp tục tìm kiếm. Cô gái mà gọi mình là Dã Nhân ở trong dãy núi Vân Quý lần
trước kia, thật không ngờ lại là một sinh viên của đại học Yên Kinh.
Bởi vì không có chăn mền. Lâm Vân đành phải tu luyện một đêm. Buổi sáng đứng
dậy tỉnh thần vẫn rất thoải mái. Mở cửa, chuẩn bị đi ra ngoài rửa mặt thoáng
cái rồi tới lớp buổi sáng kia. Xem ra trong thời gian ngắn không thể tìm ra
thứ mình muốn, vậy thì theo học ở đây một thời gian vậy, đỡ cho người khác
nghi ngờ.
– Cậu vừa chuyển tới à?
Một người phụ nữ cầm chậu rửa mặt trồng thấy Lâm Vân đi ra, rất là kinh ngạc
hỏi.
– Đúng vậy, cháu vừa tới từ hôm qua. Làm sao vậy, bác gái?
Lâm Vân nhìn thấy trong mắt bà ta lộ ra vẻ kỳ quái.
– Cậu không biết căn phòng kia thế nào à?
Người phụ nữ này vẫn kinh ngạc, nói xong còn cố ý chạy tớ cửa phòng của Lâm
Vân, ngó vào.
– A, phòng cậu không có chăn mền? Vậy tối hôm qua ngủ như thế nào?
Người phụ nữ nhìn cái ván giường trụi lụi. càng kinh ngạc.
– Chưa có, tối hôm qua ngủ linh tinh đối phó một đêm, hôm nay đi mua chăn
mền. Phòng này thì làm sao vậy bác?
Lâm Vân thắc mắc hỏi.
– Tiểu tử, căn phòng thì không có vấn đề gì, nhưng những người đã từng ở căn
phòng này đều không gặp may. Có hai người đã ở đây. Người đầu tiên là một
nghiên cứu sinh trẻ tuổi. Mắt thấy người này sẽ được cử đi nước ngoài theo học
tiến sĩ. Nhưng vừa vào ở nơi này một tuần đã bị khai trừ rồi. Người thứ hai là
một nhân viên trường học, vừa ở một tuần, đầu óc liền trở nên không bình
thường. Kết quả cũng bị đuổi việc. Vì vậy, tiểu tử, cậu có chỗ ở khác thì vẫn
nên chuyển đi.
Bác gái này không ngừng bát quái nói.
– Vậy à, vậy thì cảm ơn bác đã nói cho cháu. Giờ cháu đi học đây. Kỳ thực đầu
óc của cháu cũng không bình thường, bác cứ yên tâm.
Lâm Vân nói xong, khoát khoát tay, lập tức đi xuống tầng.
Bác gái có lòng tốt kia nhìn bóng lưng của Lâm Vân, lắc đầu nói:
– Xem ra là một sinh viên, ngay cả đồng phục cũng không có một bộ.
Lớp 06 của ngành y dược cũng không khó tìm lắm. Lâm Vân vừa tới cửa phòng thì
bắt gặp Lưu Chính Văn.
– A, Lâm Vân cậu đã trở lại. Thật sự tốt quá, ngày hôm qua mình thấy cậu bị
cảnh sát đưa đi, trong lòng lo lắng muốn chết. Tới chỗ cậu thì lại không phát
hiện cậu trở về. Giờ thì tốt rồi, bọn họ có làm gì cậu không?
Lưu Chính Văn nhìn thấy Lâm Vân, nội tâm rất cao hứng. Nghe Lưu Chính Văn nói
vậy. Lâm Vân liền biết Lưu Chính Văn đã giúp mình, vội vàng nói:
– Ngày hôm qua cảm ơn cậu.
– Không có gì, lúc mình đi ra ngoài vừa vặn nhìn thấy cậu bị xe cảnh sát đưa
đi, trong lòng rất sốt ruột. Cậu không biết chủ quán ăn này được gọi là “Ải
Cước Hồ” sao. Y có quan hệ với cảnh sát gần đây, lại có thân thích ở trong
trường, nên các sinh viên trong trường không dám gây sự trong quán đây. Mình
thấy cậu bị xe cảnh sát mang đi, tranh thủ thời gian báo cáo cho chủ nhiệm
khoa y dược. Bởi vì chính thầy chủ nhiệm đó an bài mình tới đón cậu. Khá tốt,
hôm nay cậu đã quay trở lại.
Nhìn thần sắc của Lưu Chính Văn. Lâm Vân liền biết y thực sự lo lắng cho mình.
– Cảm ơn cậu. Nếu không hôm nay mình mời khách, chúng ta đi tới một quán ăn
ăn một bữa được không?
Lâm Vân rất có hảo cảm với người bạn mới đầy nhiệt tình này, nên có ý mời y ra
ngoài ăn cơm. Mặc dù Lưu Chính Văn chỉ là được thầy chủ nhiệm phân phó đi tiếp
đón Lâm Vân. Nhưng y là thật tâm lo lắng cho Lâm Vân, người này đáng để mình
kết giao. Mình thoát ra được đồn cánh sát kia, khẳng định không phải do thầy
chủ nhiệm kia. Phỏng chừng ông thầy chủ nhiệm này sau khi biết việc liền nói
cho cấp trên, cũng không chừng là do lão Tần nhắn nhủ chiếu cố mình. Dù sao,
việc này cũng bình thường, lão Tần chiếu cố mình, mình đáp ứng yêu cầu của ông
ta, hai người chỉ là giúp nhau mà thôi.
– Tốt, chỉ là sợ tốn kém của cậu mà thôi. Ha ha, đã lâu không được đi ra
ngoài ăn cơm rồi. Chúng ta đi vào lớp học thôi.
Lưu Chính Văn đáp ứng Lâm Vân. Y cũng biết Lâm Vân thoạt nhìn không phải có
rất nhiều tiền, nhưng ăn cơm ở gần trường cũng không tốn kém là bao nhiêu. Nếu
Lâm Vân đã mời, đương nhiên sẽ không khách khí.