Công Tử Điên Khùng – Chương 140: Đại học yên kinh – Botruyen

Công Tử Điên Khùng - Chương 140: Đại học yên kinh

Hai đội Long Ảnh và Hắc Lang đối kháng, Lâm Vân không có hứng thú đi xem. Nếu
ba mươi sáu người đội viên của Long Ảnh này do đích thân mình huấn luyện, mà
ngay cả một trăm lính đặc công cũng không thể đánh bại được. Thì Lâm Vân liền
ném đống công pháp kia xuống bãi rác. Huống chi Lâm Vân biết, người mạnh nhất
trong đội Long Ảnh, khẳng định không phải là Thái Giang. Dựa theo quan sát của
hắn, Thái Giang nhiều nhất chỉ đứng thứ tư mà thôi. Mặc dù chưa từng để cho
bọn họ đấu với nhau, nhưng Lâm Vân vẫn có thể nhìn ra năng lực của mỗi người.
Cao thủ mạnh nhất trong đội nhất định là Lam Cực. Về phần Vương Vĩ, Thái
Giang, và một người là Phương Động, Lâm Vân cảm thấy cũng không tệ. Ba người
sàn sàn nhau, phải đấu mới biết phân thắng bại.

Trong lúc hai đội đi chiến đấu trong rừng, Lâm Vân đã chào từ biệt Tần Vô Sơn
và Từ Lí, rồi đi Yên Kinh. Tần Vô Sơn làm việc rất nhanh, chỉ mất một ngày đã
an bài một thân phân mới cho Lâm Vân, là một sinh viên năm ba của ngành y dược
thuộc đại học Yên Kinh, mới chuyển từ đại học khác sang.

Mà ở thân phận này, cha mẹ của hắn là một công nhân bình thường làm ở tỉnh Vân
Bắc, đã ly di. Lâm Vân thì theo phụ thân rời đi, hai năm trước phụ thân đã qua
đời. Trước đó là Lâm Vân học ở đại học y khoa Vân Bắc. Lâm Vân nhìn qua hồ sơ
lý lịch của mình, có chút mỉm cười. Lão già Tần Vô Sơn kia cũng thật có biện
pháp, trong thời gian ngắn liền làm cho mình một thân phận như vậy. Không biết
cha mẹ của thân phận này có thật hay không. Tuy nhiên, Lâm Vân sẽ không để ý.
Ngay cả một điểm yêu cầu như vậy, mà ông ta còn làm không xong, thì Lâm Vân sẽ
xem thường ông ta. Lâm Vân cảm giác mình ở đại học Yên Kinh chắc sẽ không lâu.
Một khi mình tìm được nơi xuất hiện linh thạch, mình sẽ rời đi nơi đó.

Mười giờ sáng lên máy bay, Lâm Vân tới Yên Kinh thì đã một giờ chiều. Trên
người có hơn 1000 nguyên và một thẻ ngân hàng, như vậy là đủ dùng.

Đại hoc Yên Kinh nằm trên đường Di Hòa, số 500. Lâm Vân gọi một chiếc xe taxi,
đi khoảng 40 phút mới tới đại học Yên Kinh. Lúc tới nơi thì đã là 2 giờ chiều.

Trong sân trường có chút vắng vẻ, đoán chừng do trời đã chuyển lạnh.

– Xin hỏi, cậu là Lâm Vân sao?

Một người sinh viên có chút gầy, cầm một cái ảnh chụp của Lâm Vân đi tới hỏi.

– Đúng vậy, cậu là?

Lâm Vân hơi kinh ngạc nhìn anh chàng sinh viên này.

– A, mình là Lưu Chính Văn, ở lớp 06 thuộc ngành dược, đến đây là đón cậu.

Lưu Chính Văn giới thiệu xong, có chút kỳ quái nhìn Lâm Vân. Y được thông tri
là tới tiếp đón một người sinh viên mới. Thật không ngờ, người này chỉ mang
theo mỗi cái túi. Có lẽ, gia cảnh người sinh viên mới này không được tốt lắm.
Nhưng không biết hắn thông qua quan hệ gì mà tới được đại học Yên Kinh học.

– Vây thì cảm ơn cậu, Lưu Chính Văn. Chỗ trọ của mình ở đâu?

Lâm Vân thấy Tần Vô Sơn chu đáo như vậy, cũng có chút cảm động. Nhưng hắn lại
không hài lòng với việc lão già kia không nói cho mình vị trí cụ thể nơi tìm
thấy linh thạch. Mặc dù mình khẳng định có thể tìm ra, nhưng phải lãng phí một
thời gian.

– A, nhà trường đã sắp xếp cho câu một phòng ký túc xá riêng, để mình dẫn cậu
đi.

Lâm Viễn Chương có chút nhiệt tình nói.

– Ừ, tốt, vậy thì làm phiền cậu.

– Có gì mà làm phiền. Từ nay về sau chúng ta là bạn học mà. À, mà làm sao cậu
có thể chuyển được tới đại học Yên Kinh vậy? Nơi này rất khó dùng quan hệ để
vào a.

Lưu Chính Văn kỳ quái bởi vì trường cũ của Lâm Vân chỉ là một trường đại học
bình thường, vây mà có thể chuyển tới trường đại học Yên Kinh danh tiếng như
vậy.

– À, là vì trong nhà mình có người quen biết với hiệu trưởng trường này, cho
nên mới có thể chuyển được trường.

Lâm Vân thuận miệng nói.

– Nhưng không biết tiến độ học hành ở nơi đó có theo kịp ở đây không? Nếu cảm
thấy vất vả, cậu cứ nói với mình, mình có thể giúp.

Lâm Viễn Chương có chút lo lắng Lâm Vân từ trường khác chuyển tới, không thể
theo kịp tiến độ học tập ở đây.

– Cảm ơn cậu, nhưng mình không cần. Mình tới trường này để cố lấy cái bằng
tốt nghiệp mà thôi. Việc học tập cũng không quan trọng lắm.

Lưu Chính Văn thật không biết nói gì cho phải. Trong lòng tự nhủ, cái cậu Lâm
Vân này nhìn qua có vẻ như không giống người có tiền, vì sao lại không biết
quý trọng cơ hội hiện tại? Bất quá, hai người vừa mới găp mặt, cũng không phải
rất quen thuộc, nên cũng chỉ để suy nghĩ này ở trong lòng. Bản thân Lưu Chính
Văn là một sinh viên hiếu học, chăm chỉ nên mới tiến được vào đại học Yên
Kinh. Bởi vì nhà nghèo nên y càng rõ hơn ai khác, cơ hội đến phải biết nắm
bắt.

Hai người vừa đi vừa nói đã tới chỗ ở của Lâm Vân.

Ký túc xá độc thân của trường này có vẻ đã xây dựng từ lâu, nên khá cũ nát, có
ba tầng. Xem ra không lâu nữa là muốn dỡ bỏ. Điều này cũng bình thường,, tòa
nhà này xây là để cho những người làm việc ở trong trường ở. Mà giáo sư bình
thường chắc chắn sẽ không ở chỗ này. Chỗ ở của Lâm Vân là ở phòng trong góc
tối trên tầng 3.

Đối với chỗ ở này, Lâm Vân rất thỏa mãn. Bởi vì hắn muốn càng vắng vẻ càng
tối. Khi mở cửa, thì ngửi thấy có mùi nấm mốc, xem ra đã lâu không có người ở
đây.

Lưu Chính Văn dẫn Lâm Vân tới nơi, lại đưa thời khóa biểu cho Lâm Vân, nói:

– Hôm nay cậu cũng không cần phải tới lớp. Nhưng ngày mai nhất định phải đi.
Buổi học đầu tiên của ngày mai là buổi của giáo sư Cổ. Cậu muốn kiếm được cái
bằng thì nên tham gia lớp học của ông ấy. Đúng rồi, cậu dùng bằng gì đi vào
đây học? Là bằng của đại học Yên Kinh sao?

– Cái này à, trong nhà còn đang tìm quan hệ, mình cũng không biết kết quả thế
nào, cứ tới đây học thôi.

Lâm Vân đành phài cười trừ.

– Ừ, à mà phòng này có chút trống trải, cậu có cần mình giúp cậu mua một ít
đồ không? Là mấy vật dụng hàng ngày dó.

Lưu Chính Văn nhìn thấy trong phòng không có gì cả, chắc lát nữa, Lâm Vân nhất
định sẽ mua.

– Không cần, mính sẽ tự mua về, cậu cứ đi học đi. Sáng mai mình nhất định sẽ
không tới muộn. Từ nay về sau còn mong cậu chiếu cố nhiều hơn.

Lâm Vân thấy Lưu Chính Văn nhiệt tâm như vậy, cũng có chút cảm động. Tuy
nhiên, hắn tới nơi này không phải là để học hành.

– Vậy à, vậy mình đi trước đây. Ngày mai lúc cậu đến lớp, mình sẽ giới thiệu
cho cậu vài người bạn nữa. Học môn nào đều có ghi trên khoa biểu đó.

Lưu Chính Văn nói xong, liền chào từ biệt Lâm Vân.

Lâm Vân đi vào trong phòng, mấy thứ đồ đạc còn chưa cần lắm. Hắn đã mang theo
một ít đồ rửa mặt để dùng rồi. Linh khí ở trong này không phải là nhiều, tu
luyện cũng không có hiệu quả gì. Buổi tối có sao, có lẽ nên lên sân thượng tu
luyện. Còn ban ngày thì thôi.

Sau khi lau dọn sạch sẽ căn phòng, Lâm Vân nhìn ngoài trời thấy còn sớm. Mà từ
giữa trưa tới giờ còn chưa có gì lót vào bụng, vẫn là đi ra ngoài ăn một chút,
buổi tối thì tính sau.

Lâm Vân di ra sân trường, suy nghĩ tìm một chỗ nào đó ăn cơm, rồi mua một vài
vật dụng hàng ngày. Chăn mền đều không có, mà y phục là lúc ở trụ sở huấn
luyện nhờ người mua, mặc cũng không vừa người lắm, nên đi mua một bộ mới.

Xung quanh đại học Yên Kinh có đầy đủ các quán ăn vặt. Thậm chí còn có một ít
quán bán hàng rong đẩy xe buôn bán ở đó. Hiện tại còn sớm, nhưng bọn họ vẫn
tới trước để chiếm chỗ có lợi.

Lâm Vân đi vào một quán cơm nhỏ ở ven đường. Quán nhỏ này chỉ có hơn mười cái
bàn lớn, nhưng nhân viên bán hàng rất nhiều. hiện tại còn chưa phải là giờ ăn
cơm, nhưng quán nhỏ chỉ có một hai chỗ trống. Chứng tỏ sinh ý của quán ăn này
rất tốt, nếu đến giờ ăn, sinh ý lại cái nhiều.

Mà quán ăn này còn chiếm một vị trí khá thuận lợi. Có thể thấy chủ quán ăn này
có chút thế lực. Tuy nhiên, mấy cái bàn trong quán này đều dính đầy mỡ bẩn.
Lâm Vân cau mày lại, trong lòng tự nhủ, nhiều nhân viên bán hàng như vậy, cho
dù là bận rộn, cũng nên quan tâm tới vệ sinh một chút chứ. Vì sao lại để bàn
bẩn như vậy?

– Chàng sinh viên này muốn ăn gì? Ăn cơm trộn hay là rau xào thịt?

Lâm Vân vừa mới ngồi xuống, thì có một nữ nhân viên tuổi trung niên rất nhiệt
tình tới hỏi.

Lâm Vân nghĩ thầm, chỉ là ăn chút gì đó thôi, quan tâm cái bàn bẩn hay không.
Không cần vì một bữa cơm mà đi khắp nơi tìm quán ăn. Cho nên thuận miệng nói:

– Cho cơm trộn cũng được.

Nghe thấy là muốn ăn cơm trộn, nhiệt tình của người bán hàng liền giảm xuống
không ít, chỉ là kêu vào bên trong:

– Một đĩa cơm trộn nhé.

Thấy người bán hàng uốn éo cái mông rời đi, lại nhìn cái quần đằng sau của bà
ta dính đầy mỡ, Lâm Vân mất hẳn khẩu vị ăn cơm. Không biết quán này làm sao
lại có sinh ý tốt như vậy? Thật nghĩ không ra.

Nhìn vào phòng bếp của quán ăn, thấy vài người đầu bếp đang bận rộn chuẩn bị
đồ ăn. Có thể thấy sinh ý của quán này rất đắt. Lúc này lại có vài người đi
vào quán cơm. Bất qua xem ra chỉ có sinh viên là tới đây ăn cơm.

Có một bàn đã có người ăn xong rời đi. Cái bàn này rất nhanh được nhân viên
dọn dẹp, đồ ăn trên mặt bàn cũng được dọn đi.

Một đầu bếp đang tưới thức ăn trong cái chảo lớn vào một đĩa cơm. Lâm Vân đoán
chừng đây là đĩa của mình. Nghĩ thầm, thôi kệ, người khác đều có thể ăn ở đây,
vì sao mình không thể ăn. Chính đang nghĩ như vậy, lại phát hiện người đầu bếp
kia đổ thức ăn thừa ban nãy vào trong cái chảo lớn. Một tay vừa đảo thức ăn,
một tay vừa ngoáy mũi.

Lâm Vân nhìn thấy vậy, cực kỳ chán ghét. Phỏng chừng mấy tên đầu bếp và nhân
viên bưng bê không ngờ lại có người ngồi ở đại sảnh xa như thế, có thể nhìn
thấy bọn họ đang làm gì trong bếp. Nhân viên kia quả nhiên bưng đĩa cơm đặt ở
trước mặt của Lâm Vân, rồi nói:

– Một đĩa cơm này là 12 nguyên, trả tiền trước.

Pằng một tiếng, Lâm Vân vỗ cái bàn đứng lên.

Đang có 0 bình luận
Image

Lời bình luận giới hạn từ 15 đến 500 kí tự.