Công Tử Điên Khùng – Chương 138: Lai lịch của linh thạch – Botruyen

Công Tử Điên Khùng - Chương 138: Lai lịch của linh thạch

– Huấn luyện viên Lâm?

Tần Vô Sơn cắt đứt suy nghĩ của Lâm Vân.

– Ủy viên Tần, tôi có thể xem phòng của ông không?

Lâm Vân nhìn Tần Vô Sơn, dò hỏi.

– Đâu cần phải gọi là ủy viên Tần. Nếu huấn luyện viên Lâm để mắt lão Tần
tôi, cứ kêu tôi là lão ca là được. Tôi cũng không khách khí, gọi cậu là Lâm
lão đệ, cậu xem được không? Phòng của tôi, cậu cứ nhìn thoải mái. Đến, đây là
phòng ngủ của tôi.

Tần Vô Sơn giới thiệu.

– Tốt, vậy tôi cũng không khách khí, gọi ông là Tần lão ca.

Lâm Vân nói xong, trực tiếp đi tới thư phòng của Tần Vô Sơn. Tần Vô Sơn thấy
Lâm Vân không giống như một người tham quan, ngó trước ngó sau, mà trưc tiếp
đi tới thư phòng của mình, liền có chút kỳ quái.

Lâm Vân sở dĩ không quanh co, bởi vì đối mặt với loại người như Tần Vô Sơn,
cho dù quanh co đến mấy, cuối cũng vẫn là lấy được đồ mình muốn mà thôi, lại
còn khiến ông ta hoài nghi, còn không bằng thẳng thắn làm việc.

Quả nhiên, ở trên bàn của Tần Vô Sơn có đặt một viên linh thạch rất nhỏ, chỉ
nhỏ như viên sỏi mà thôi. Viên linh thạch trong túi mình còn lớn gấp 5 lần nó.
Nhưng Lâm Vân cảm nhận được linh khí trong viên linh thạch này, còn tinh thuần
hơn viên linh thạch trong túi mình nhiều lần.

Ánh mắt của Lâm Vân co rút lại, trên Địa Cầu cũng có linh thạch có phẩm chất
cao như vậy? Mặc dù hơi hỏ, nhưng đây tuyệt đối là một viên linh thạch có phẩm
chất cao.

Tần Vô Sơn thấy Lâm Vân chỉ cầm viên đá trên bàn của mình lên, trong lòng rất
kinh ngạc. Viên đá này là ông ta lấy được từ mấy ngày trước, nhưng không nhìn
ra nó có gì đặc biệt. Bời vì nếu viên đá này quý giá, thì ông ta đã sớm mang
về cho cháu của ông ta chơi đùa rồi.

– Tần lão ca, viên đá này, ông lấy được từ đâu?

Lâm Vân cầm viên linh thạch trong tay, nhìn một chút, rồi mở miệng hỏi.

– Chuyện tìm thấy viên đá này cũng rất dài dòng. Viên đá này là do giáo sư
Trâu Tiền ở đại học Yên Kinh bảo người đưa tới cho tôi. Nửa tháng trước, Trâu
Tiền cùng vài người bạn đi ra nước ngoài. Ông ta có tổng cộng hai viên đá như
vậy, tôi cũng không biết ông ta lấy từ đâu, hẳn là ở trong trường kiếm được.
Giáo sư Trâu Tiền phát hiện ra viên đá này tích trữ một năng lượng rất là kỳ
quái, nhưng ông ta không có cách nào tìm ra loại năng lượng này là năng lượng
gì.

– Lần này ông ta đi ngoại quốc là có liên quan tới viên đá. Mà tôi là bạn
thân của giáo sư Trâu Tiền, cho nên ông ta mới đưa viên đá cho tôi. Ý là nếu
như ông ta còn chưa trở về, thì để cho tôi xử lý viên đá này. Như thế nào? Lâm
lão đệ đã từng chứng kiến viên đá này ở đâu rồi à? Tôi xem viên đá này cũng
không có chỗ dị thường nào.

Tần Vô Sơn nói xong, vẻ mặt chờ đợi nhìn Lâm Vân.

– Không phải, tôi cũng chưa từng thấy qua viên đá nào như vậy. Mà chỉ thấy
viên đá này rất kỳ quái mà thôi. Tôi muốn biết ở đâu có thể kiếm được loại đá
như vậy?

Lâm Vân vốn có chút nghi ngờ lai lịch của linh thạch này, nhưng giờ được biết
là không phải lấy từ trong tay của người Tu Chân, Lâm Vân mới thở nhẹ một hơi.

Nếu có thể tìm ra nơi xuất hiện viên linh thạch này, hắn sẽ không còn lo lắng
cho việc tu luyện về sau nữa.

Tuy lời của Lâm Vân rất xảo diệu, nhưng Tần Vô Sơn vẫn phát hiện ra sự sai
biệt trong đó. Hắn nói chưa từng thấy qua viên đá như vậy, nhưng hành động của
hắn lại không như vậy. Tần Vô Sơn đương nhiên sẽ không hỏi tiếp, dù sao chưa
chắc người ta đã muốn nói.

Lâm Vân cũng đồng dạng nghe ra vấn đề trong câu chuyện của Tần Vô Sơn. Viên
linh thạch này tuyệt đối không đơn giản như lời Tần Vô Sơn nói. Nói là quan hệ
bằng hữu, nhưng trong đó khẳng định có chính phủ tham dự. Thậm chí Lâm Vân còn
hoài nghi, viên đá này là Tần Vô Sơn đặc biệt tìm được ở nơi nào đó.

Hai người đều là người tâm tư tỉ mỉ. Tần Vô Sơn nhìn sắc mặt của Lâm Vân, liền
biết động cơ của mình đã bị Lâm Vân đoán ra, không khỏi mặt già đỏ lên. Viên
đá này thực ra là Tần Vô Sơn từ Yên Kinh mang tới, cũng muốn cho Lâm Vân nhìn
qua. Thật không ngờ ông ta còn chưa lấy ra, Lâm Vân đã phát hiện viên đá này.

Viên đá này cũng xác thực là lấy từ đại học Yên Kinh. Trong một lần làm sạch
hồ Vị Danh, thì phát hiện một chiếc hộp gỗ ở đáy hồ. Kỳ quái chính là hộp gỗ
này xem ra đã có từ lâu, nhưng không hề bị mục nát gì. Trong chiếc hộp gỗ có
để hai viên đá như vậy, cùng với một cái thẻ tre có chữ phồn thể.

Trên thẻ tre có ghi mơ hồ một cái địa chỉ. Tuy rất mơ hồ, nhưng vẫn có thể
đoán ra nó nói tới một cái địa chỉ ở gần khu vực sông Amazon. Bởi vì giáo sư
Trâu Tiền kiên trì cho rằng viên đá có chứa một loại năng lượng phi thường
lớn, trước nay chưa từng có. Cho nên ông ta rất có hứng thú với hai viên đá.
Nhưng dù nghiên cứu đã lâu cũng không thể lấy được năng lượng bên trong viên
đá.

Kết cấu phân tử của viên đá này quả thực chưa bao giờ thấy.

Sau khi báo cáo cho quốc gia, các lãnh đạo quốc gia cũng phi thường coi trọng.
Liền thành lập một tổ nghiên cứu. Nhưng nghiên cứu đã qua mười năm, cũng không
có được thành quả gì. Dần dần moi người bắt đầu hoài nghi việc trong viên đá
có năng lượng, nên kế hoạch nghiên cứu bị phá sản.

Nhưng giáo sư Trâu Tiền vẫn kiên trì cho rằng, viên đá chứa đựng một năng
lượng tinh thuần vô cùng khủng bố. Cho nên vẫn tiếp tục kiên trì. Lại vài năm
trôi qua, giáo sư Trâu Tiền vẫn không có được thành quả gì.

Cho nên ông ta quyết định tự mình đi tới gần khu vực sông Amazon để tìm ra
nguồn ngốc của viên đá. Trước khi đi, ông ta đưa viên dá này cho Tần Vô Sơn
giữ. Hơn nữa, còn nói cho Tần Vô Sơn biết, tuy không thể lấy ra năng lượng từ
trong nó, cũng không biết nó là năng lượng gì. Nhưng mang theo viên đá này
trên người rất có lợi cho những người tu luyện công pháp nội gia. Mặc dù chỗ
tốt này cực kỳ nhỏ bé, nhưng có còn hơn không.

Tần Vô Sơn nghĩ tới Lâm Vân cũng là cao thủ nội gia, cho nên viên đá khẳng
định có công hiệu với hắn. Vì vậy cố ý mang nó từ Yên Kinh tới, chuẩn bị ăn
cơm xong thì hỏi Lâm Vân. Ông ta cho rằng nếu Lâm Vân là cao thủ nội gia, nhất
định là yêu mến viên đá này.

– Nếu Lâm Vân lão đệ có hứng thú với viên đá này, thì cứ lấy đi. Dù sao để ở
chỗ của tôi cũng không có tác dụng gì.

Tần Vô Sơn thấy Lâm Vân có hứng thú với viên đá, liền muốn đưa cho Lâm Vân.

– Vây thì cảm ơn Tần lão ca. Không biết Tần lão ca có thể nói cho tôi biết vị
trí cụ thể phát hiện ra viên đá này ở đại học Yên Kinh không?

Lâm Vân thu hồi linh thạch, trong lòng vẫn đang suy nghĩ, rõ ràng có thể phát
hiện linh thạch ở trong sân trường? Vô luận thế nào mình cũng nên tới đó xem.

– Cái này, giáo sư Trâu Tiền chỉ nói phát hiện ở trong sân trường, còn vị trí
cụ thể thì ông ta không nói.

Tần Vô Sơn biết ý của Lâm Vân, tranh thủ nói ra. Ông ta không muốn Lâm Vân
quấy nhiễu cuộc sống ở đại học Yên Kinh. Lâm Vân đương nhiên cũng nhìn ra ý
của Tần Vô Sơn, nhưng không nói ra. Đồng thời hắn càng thêm khẳng định Tần Vô
Sơn có phiền toái gì đó muốn nhờ mình hỗ trợ, vì vậy gật đầu nói:

-Tần lão ca, có việc gì cần tôi hỗ trợ, chỉ cần không làm phiền tôi, tôi sẽ giúp.

Công Tử Điên Khùng

Tác giả: Ta Là Lão Ngũ

Chương 137: Lai lịch của linh thạch (P2)

Nhóm dịch: Giang Triết

Sưu tầm by -Zhen-

Nguồn: Mê Truyện

Nội dung đã hiển thị – Bạn có thể xem

– À, thực sự là có một việc muốn nhờ Lâm lão đệ hỗ trợ. Tuy nhiên hiện tại
còn chưa cần, một tháng sau hẵng nói.

Sắc mặt của Tần Vô Sơn có chút xấu hổ. Anh chàng Lâm Vân này chẳng những nói
thẳng ra tâm tư của ông ta, còn dặn dò mình trước, đừng làm phiền tới hắn.
Chính là việc mình cần nhờ hắn kia thực sự có chút phiền toái. Tuy nhiên, cũng
may hiện tại còn chưa cần, chỉ cần hắn đáp ứng mình là được.

– Tốt, vậy thì một tháng sau nói tiếp. Mà hiện tại tôi cũng có một chuyện
muốn nhờ Tần lão ca giúp, không biết có được không?

Lâm Vân nói xong, cười cười nhìn Tần Vô Sơn, âm thầm nói, một chút tâm tư của
ông, tôi nhìn tinh tường.

-….

Tần Vô Sơn không nghĩ tới, yêu cầu của mình còn chưa nói ra, vị huấn luyện
viên Lâm này đã báo thù trước, thật đúng là nhanh.

– Không biết Lâm Vân lão đệ muốn tôi hỗ trợ cái gì? Nếu có thể giúp được, tôi
đương nhiên sẽ không chối từ.

Tần Vô Sơn có chút xấu hổ nói.

– Tôi muốn tới đại học Yên Kinh một thời gian, còn mong Tần lão ca giúp một
việc.

Lâm Vân đương nhiên không do dự nói ra mục đích của mình.

Đã muốn nhờ mình hỗ trợ, mình sẽ không khách khí. Ông nói chỗ tìm ra viên linh
thạch ở đại học Yên Kinh,, vậy thì tôi không đi tới đó tìm được à. Cho dù là
đại học Yên Kinh cũng chỉ là một cái trường học mà thôi. Chỉ cần mình có một
thân phận quang minh chính đại đi vào đó tìm, còn thuận tiện hơn việc lén lút
vào dó nhiều lắm.

– Cái này,, nếu huấn luyện viên Lâm rời đi, vậy còn Long Ảnh làm sao bây giờ?

Tần Vô Sơn nghĩ ra một cái lấy cớ, vội vàng nói.

– A, những đôi viên này tôi đã dạy cho bọn họ đầy đủ rồi. Tần lão ca có thể
tùy tiện gọi một đội viên của tôi đấu với một đội viên khác thử xem. Tôi vốn
định hôm nay là đi, nhưng vì có chút hứng thú với viên đá này, nên quyết định
tới đại học Yên Kinh. Như thế cũng tốt cho các ông, tôi tới đại học Yên Kinh
thì các công biết tôi ở đâu mà liên lạc. Chứ tôi rời đi nơi khác, các ông cũng
khó mà liên lạc được, điện thoại thì tôi chưa bao giờ mang theo.

Lâm Vân nói xong, mang theo vẻ cổ quái nhìn Tần Vô Sơn.

Tần Vô Sơn thầm mắng Lâm Vân đúng là một con cáo già. Nói là không bao giờ
mang điên thoại, có ý là hắn đã rời đi thì mình đừng có hòng mà liên lạc được
với hắn. Mà đã không liên lạc được, thì việc mình cần nhờ hắn, đương nhiên
phải bỏ đấy. Cho nên mình đành phải giúp đỡ hắn làm một cái thân phận đi tới
đại học Yên Kinh.

Nghĩ tới đây, Tần Vô Sơn đành phải nói:

– Để tôi suy nghĩ biện pháp.

– Tuy nhiên, Lâm lão đệ à, chuyện của Long Ảnh là rất trọng yếu, bằng không
tôi cũng không mặt dày mặt dạn lưu Lâm lão đệ ở chỗ này làm huấn luyện viên.
Chỉ là mới dạy bọn họ một tháng mà đã…Làm như vậy có phải có chút qua loa?

Tần Vô Sơn nói thầm trong lòng, chính là một tháng này cũng rất ít khi thấy
mặt ngươi ở sân huấn luyện. Ngươi cũng không quá chịu trách nhiệm với chức
huấn luyện viên này rồi.

– Tần lão ca, tôi nghĩ thực lực tăng lên mới là đạo lý. Mà cái đó không liên
quan gì tới thời gian dài hay ngắn. Nếu như Tần lão ca không tin, có thể tìm
một vài đội viên tới thử xem, chẳng phải sẽ biết. Tôi trở về chỗ ở trước, đợi
tin tức tốt của Tần lão ca.

Lâm Vân nói xong, liền cầm đi linh thạch, chào từ biệt Tần Vô Sơn. Hắn muốn
trở về nhìn xem, viên linh thạch này rốt cuộc có gì khác với viên linh thạch
trong túi áo mình.

Nhìn Lâm Vân rời đi, Tần Vô Sơn cũng là rất bất đắc dĩ. Đành phải gọi điện
thoại cho Từ Lí, bảo Từ Lí an bài người tới khảo hạch mấy đội viên này của
Long Ảnh. Rồi sau đó là gọi điện tới Yên Kinh, nhờ người trợ giúp Lâm Vân, an
bài cho hắn một thân phận….

Tần Vô Sơn nhìn ba mươi sáu người đội viên của Long Ảnh trước mặt này. Tuy chỉ
huấn luyện ngắn ngủi có một tháng, thậm chí còn hiếm thấy huấn luyện viên Lâm
tới sân huấn luyện, nhưng Tần Vô Sơn vẫn nhìn ra sự trầm ổn của họ. Không biết
thực lực của bọn họ như thế nào, nhưng ánh mắt của bọn họ có vẻ như tự tin hơn
lần trước rất nhiều. Chẳng lẽ cái tay Lâm Vân kia có thể trong vòng vài ngày
biến các đội viên này thành tinh anh? Tần Vô Sơn có chút hoài nghi. Lần này
quốc gia phi thường coi trọng việc tổ chức đôi Long Ảnh. Thâm chị còn phái một
ủy viên như Tần Vô Sơn xuống giám sát việc chọn lựa. Chín quân khu lớn tham
gia tỷ thí, là đủ biết sự nghiêm khắc trong việc chọn lựa lần này. Chín quân
khu lớn, mỗi quân khu phái ra một trăm đội viên tinh anh, nhưng chỉ tuyển chọn
ba mươi sáu người vào Long Ảnh. Nếu không phải đã từng thấy sự lợi hại của Lâm
Vân, ông ta đã không dám giao những người này cho Lâm Vân phụ trách huấn
luyện.

Nhưng cái tay Lâm Vân kia có vẻ nhưng không tận tâm tận lực làm việc thì phải.
Nếu không phải hắn là cháu trái của Lâm lão, bổn sự lại không nhỏ, còn có
những đội viên này không ngừng huấn luyện dù cho không có huấn luyện viên ở
bên cạnh, thì ông ta đã sớm đi tìm Lâm Vân. Hiện tại vị Lâm Vân lão đệ kia dứt
khoát nói hắn đã huấn luyện xong, đương nhiên ông ta càng lo lắng.

Cho nên, cho dù Lâm Vân không nói, ông ta cũng muốn gọi Từ Lí tới để thương
lượng việc này. Tuy nhiên khi nhìn thấy ba mươi sáu người đội viên đều lộ ra
vẻ trầm ổn, tự tin, Tần Vô Sơn vẫn có chút thỏa mãn. Tuy không biết, Lâm Vân
làm sao làm được, nhưng chỉ cần nhìn qua biển hiện của bọn họ đã là không đơn
giản.

Lúc này, Lâm Vân cũng đi tới sân huấn luyện. Thoáng chào hỏi Tần Vô Sơn, rồi
nhìn sang các đội viên của Long Ảnh. Trong lòng hắn cũng kỳ thực cũng rất hài
lòng. Những đội viện này mặc dù là do mình dạy bảo, nhưng nguyên nhân chính
cũng là do bọn họ khắc khổ luyện tập mà có thành tích như hiện tại. Có thể
thấy, chỉ cần cho một người một mục tiêu và công cụ, sự tự giác và sự vươn lên
của người đó vẫn rất là đáng sợ. Lâm Vân nhìn các đội viên rồi nói:

– Tôi làm huấn luyện viên cho các cậu tới hôm nay là kết thúc. Những gì mà
tôi đã dạy cho các cậu, tôi tin rằng các cậu đều có chung một nhận thức. Chỉ
cần cố gắng, một năm là có chút thành tựu, ba năm thì là do tư chất và kỳ ngộ
của mỗi người. Sau này, Thái Giang sẽ làm đội trưởng của các cậu, Lam Cực và
Vương Vĩ làm đội phó. Từ nay về sau trong quá trình luyện tập, các cậu có thể
thoải mái giúp nhau tham khảo. Hiện tại ủy viên Tần muốn khảo nghiệm thực lực
của mọi người. Mọi người đừng để tôi mất mặt.

Mặc dù biết vị huấn luyện viên Lâm này sẽ không còn dạy bọn họ nữa, nhưng bọn
họ nghe vậy vẫn có chút không nỡ. Tuy bọn họ tiếp xúc với Lâm Vân không lâu,
nhưng những thứ mà bọn họ học được từ Lâm Vân, cho dù học cả đời cũng không
hết. Trong lòng bọn họ, Lâm Vân mới đích thực là một vị sư phụ.

– Chúng tôi nhất định không phụ sự vất vả của huấn luyện viên.

Thái Giang và hai người đội phó vừa dứt lời, thì nhìn thấy có một đội đặc công
mặc quân phục, do một vị huấn luyện dẫn đầu, rất có khí thế đang chạy tới.

Đang có 0 bình luận
Image

Lời bình luận giới hạn từ 15 đến 500 kí tự.