Công Tử Điên Khùng – Chương 133: Nhiệm vụ đào thải – Botruyen

Công Tử Điên Khùng - Chương 133: Nhiệm vụ đào thải

Lâm Vân nói tới đây, quét mắt nhìn những binh lính đặc công này, tiếp tục nói:

– Hiện tại tôi muốn tiến hành đào thải. Tôi chỉ mở một cuộc thi đấu duy nhất
để tuyển ba mươi sáu người mà thôi. Luật thi đấu rất đơn giản, ở trong rừng
rậm Vạn Côn, tôi đã đặt 100 cái hộp gỗ, bên trong những hộp gỗ này đều có một
thanh chủy thủ. Những thanh chủy thủ này cũng là lễ vật mà tôi muốn đưa cho
mọi người. Nhưng để lấy được những chủy thủ này không phải là dễ dàng. Bởi chỗ
cất giấu nó rất bí mật, thậm chí còn có một ít bẫy rập xung quanh.

– Hiện tại mọi người tới rừng rậm Vạn Côn đi, người nào lấy được chủy thủ rồi
trở về nơi này trước, liền thành binh lính của tôi. Nhớ kỹ, nếu như có ai tìm
được hai thanh chủy thủ trở về, thì thanh dư ra đó vẫn thuộc về người đó. Nếu
như có người chết ở trong rừng Vạn Côn, thì là do vận khí của y không tốt. Bắt
đầu khởi hành.

Lâm Vân nói xong, chắp tay đằng sau, vẻ mặt bình tĩnh nhìn mấy binh sĩ còn có
chút không phục. Còn những binh sĩ thuộc hai quân khu kia đã sớm chạy đi.
Những người này biết rõ sự lợi hại của Lâm Vân, nên nằm mơ cũng muốn được
tuyển vào một trong ba mươi sáu người người. Vì vậy mà họ không chút do dự
liền xông ra ngoài, cho dù hơn người khác một giây cũng tốt.

Những binh lính khác còn do dự có nên đi lấy chút lương khô hay không? Họ lo
lắng chuyến đi này không chỉ là ngày một ngày hai. Cái tên huấn luyện viên này
đúng là đưa ra một chủ ý vớ vẩn. Nhưng nhìn thấy binh sĩ của quân khu Vân Bắc
và quân khu Tế Nam đều đã chạy đi, phần lớn binh sĩ cũng chạy theo ra ngoài,
chỉ có một số ít binh sĩ lựa chọn đi tới doanh địa mang một ít lương khô theo.

– Chào, tôi là Vương Vĩ, thuộc quân khu Bắc Hải, huynh đệ là người của quân
khu Vân Bắc à? Tên gì? Vì sao các anh vừa nghe thấy vị huấn luyện viên Lâm kia
ra lệnh, lại tích cực phối hợp như vậy? Có phải vị huấn luyện viên Lâm này rất
nổi danh ở Vân Bắc các anh?

Một binh sĩ đặc công thuộc quân khu Bắc Hải đuổi tới một binh sĩ chạy chậm
hỏi.

– Tôi là Hạ Lai Tân, huấn luyện viên Lâm đúng là người của quân khu Vân Bắc
chúng tôi, nhưng chúng tôi rất ít khi nhìn thấy hắn. Tôi chỉ cho anh biết một
việc, nếu như anh có thể được huấn luyện viên Lâm huấn luyện, thì đó là may
mắn lớn trong đời anh.

– Tin tưởng tôi đi, huynh đệ.

Hạ Lai Tân nói xong, vội vàng chạy tiếp.

Trong mắt Vương Vĩ lộ ra vẻ kinh ngạc. Sự thực là y cũng nhìn ra chỗ lợi hại
của Lâm Vân, hắn đứng đó trông giống như rất bình thường, thậm chí bình thường
giống như không có ai đứng ở đó vậy. Vương Vĩ đột nhiên nghĩ tới điều gì, bình
thường giống như không có ai đứng ở đó? Vì sao vừa nãy mình không nghĩ tới
nhỉ, hóa ra đó là cảm giác, vị huấn luyện viên Lâm kia đứng đó, nhưng y cảm
giác không có chỗ sơ hở nào để tấn công hắn.

Vương Vĩ hít sâu một hơi, mặc dù y là một lính đặc công như những người khác,
nhưng thân thủ của y tuyệt đối là nhất lưu. Có thể chiến thắng y cơ hồ là
không có. Y còn có một thân phận khác chính là người thừa kế của Vương gia,
được đưa vào trong quân đội để rèn luyện bản thân. Mà võ công của y chính là
công pháp nội gia truyền thừa.

Nhưng thân phận thừa kế này của y đang gặp nguy cơ, nói là đi vào quân đội để
rèn luyện, còn không bằng nói là bị trục xuất. Bởi vì gia tộc của y đã chuẩn
bị giao thân phận thừa kế của y cho anh con bác của y. Vương gia là một gia
tộc lớn, đồng thời là một thế gia cổ võ. Nhưng tới thế hệ này của Vương Vĩ, võ
thuật ngày càng xuống dốc. Mà anh họ của Vương Vĩ từ hai năm trước đột nhiên
tiến bộ vượt bậc về võ công. Bản lãnh của anh họ y còn vượt cả những người đời
trước, đồng thời tu luyện thành công công pháp của Vương gia.

Người huấn luyện viên Lâm Vân này không tầm thường, nghĩ tới đây, Vương Vĩ lập
tức tăng tốc độ. Y suy nghĩ nếu như vị Huấn luyện viên Lâm này thực sự không
tầm thường, như vậy được hắn dạy dỗ cũng coi như là một kỳ ngộ. Trong lòng
càng mong đợi.

Khoảng cách từ trụ sở huấn luyện tới rừng rậm Vạn Côn phải hơn 100km, chạy đến
nơi cũng không nhẹ nhàng gì. Tuy đều là lính đặc công tinh anh, nhưng cũng có
một số người không nắm giữ được tiết tấu khi chạy, cho nên bị thụt lùi hơn so
với các đội viên khác.

Chạy liều mạng nhất là các tinh anh của quân khu Vân Bắc và quân khu Tế Nam.
Bọn họ là đám người chạy dẫn đầu. Tuy không biết vì sao người của hai quân khu
này lại muốn liều mạng như vậy, nhưng những binh sĩ khôn khéo của các quân khu
khác cũng bắt đầu tăng tốc đuổi theo.

Cũng có một bộ phận binh sĩ không nhanh không vội. Bọn họ cho rằng đây chỉ là
lần khảo thí thứ nhất mà thôi. Muốn chỉ tuyển ba mươi sáu người người trong số
gần ngàn người ở đây, có chút không sự thật. Huống hồ, người chạy tới trước
chưa chắc là tìm thấy hộp gỗ trước. Giữ lại thể lực, chờ đợi cuộc thi kế tiếp
mới là chính đạo. Làm sao có thể chỉ cần một vòng khảo thí, là có thể tuyển
được ba mươi sáu người người trong số ngàn người được.

Bởi vậy, có lẽ vị huấn luyện viên Lâm này chỉ là một lính đặc công bình thường
mà thôi, giống như bọn họ vậy. Thậm chí có lẽ vị huấn luyện viên kia là qua
quan hệ mới được vào đây làm huấn luyện viên Nếu không phải vì quân khu, vì
danh ngạch trong Long Ảnh, bọn họ chả muốn liều mạng như vậy.

Thấy cách thức chọn lựa của Lâm Vân như vậy, vài vị quan quân đứng đầu các
khu, đều không cho là đúng. Loại phương thức này chỉ có thể rèn luyện sức chịu
đựng và sự may mắn cho binh lính mà thôi. Có tác dụng gì cho việc rèn luyện sự
ăn ý giữa các binh lính? Thậm chí, có thể bởi vì một cái hộp gỗ, mà khiến các
đồng đội tranh đoạt nhau.

Nhưng bọn họ không dám nói ra những lời này. Những người này dù sao cao nhất
cũng chỉ là doanh trưởng, đối mặt với ủy viên quân ủy Tần Vô Sơn, ngay cả hai
vị quân trưởng Miêu Trấn và Từ Lí cũng phải tôn kính ông ta. Cho nên bọn họ
chỉ đành phải để những nghi vấn này ở trong lòng.

– Ủy viên Tần, cách chọn lựa binh sĩ này của huấn luyện viên Lâm có chút hà
khắc a. Môt nơi rộng như rừng rậm Vạn Côn, lại bắt bọn họ đi tìm một cái hộp
gỗ nho nhỏ, chả khác nào là tìm kim đáy biển. Huống hồ những đội viên này đều
tay không mà đi. Vạn nhất xảy ra vấn đề gì, thì nên ăn nói thế nào. Cho dù là
không xảy ra chuyện gì, nhưng đi tới đi lui cũng phải mất vài ngày, không có
lương thức thì lấy thức ăn ở đâu mà ăn?

Từ Lí đứng bên cạnh Tần Vô Sơn, có chút nghi kị hỏi.

– Tôi lại cho rằng, những điều kia, Lâm Vân cũng đã lo lắng qua. Chắc hắn
muốn những binh lính đặc công này phải nắm chặt thời gian tìm kiếm, không ra
lệnh mang theo lương khô có lẽ cũng là một loại thử thách. Nếu là như vậy, tâm
tư của hắn thật là cẩn thận.

Miêu Trấn nói.

– Ừ, kỳ thực tôi cũng đã nghĩ đến điều này. Nhưng Lâm Vân có phải nghĩ như
vậy hay không, chúng ta không biết được. Tuy nhiên, việc này không có vấn đề
gì, chỉ cần hắn có thể tuyển ra ba mươi sáu người người là được. Nghị kị về
thân phận của hắn đã được giải rồi, nhưng hắn vốn là một hoàn khố, vì sao lại
có tâm tư cẩn thận và thân thủ lợi hại như vậy? Chuyện này thật khó hiểu. Tuy
nhiên, cuộc thi đào thải này có lẽ sẽ xuất hiện rất nhiều đội viên bị thương.
Từ Lí, cậu an bài người làm công tác hậu cần đi.

Tuy Lâm Vân đã đáp ứng yêu cầu của Tần Vô Sơn, nhưng trong lòng Tần Vô Sơn vẫn
có chút không yên tâm.

– Vâng, bất quá công phu của hắn lợi hại như vậy, cũng có thể lý giải. Dù sao
hắn được sinh ra ở một thế gia cổ võ. Chỉ là vấn đề 'Vân Tằm Miên' là còn khó
giải thích.

– Tuy nhiên, nếu là người của Lâm gia, cũng không cần lo lắng mục đích của
hắn. Nhưng tôi nghĩ Lâm gia cũng là một gia tộc lớn về buôn bán, vì sao lại từ
bỏ môt người con cháu thiên tài có thể chế tạo 'Vân Tằm Miên' quý giá kia?

Từ Lí nói tiếp.

Tần Vô Sơn gật gật đầu, trong lòng tự nhủ, nếu thân phận của Lâm Vân có vấn
đề, ông ta cũng sẽ không cho hắn đảm nhiệm huấn luyện viên của Long Ảnh.

Sau khi đuổi đi đám binh lính đặc công kia, Lâm Vân liền trực tiếp trở về
phòng tu luyện. Nếu như không phải linh khí trong này nhiều hơn bên ngoài, cho
dù Tần Vô Sơn là người đứng đầu Liên Hợp Quốc cũng không thể khiến Lâm Vân lưu
lại làm huấn luyện viên.

Đang có 0 bình luận
Image

Lời bình luận giới hạn từ 15 đến 500 kí tự.