Công Tử Điên Khùng – Chương 132: Huấn luyện viên – Botruyen

Công Tử Điên Khùng - Chương 132: Huấn luyện viên

– Ông nói ra suy nghĩ của mình trước đi, tôi muốn nghe xem.

Lâm Vân uống một ngụm sữa đậu này, nhìn Tần Vô Sơn nói.

– Là như vậy, quốc gia có một tổ chức gọi là Long Ảnh. Tổ chức này tương
đương với bộ đội đặc công Long Tổ của Hoa quốc. Mục đích của đội ngũ, về sau
tôi sẽ nói với cậu. Không biết Lâm tiên sinh có hứng thú làm huấn luyện viên
của Long Ảnh hay không? Hoặc là trực tiếp gia nhập quân đội của chúng tôi, ra
sức vì nước?

Tần Vô Sơn hỏi.

Lâm Vân tự nhủ, quả nhiên là vậy. Đây cũng là cơ hội tốt để mình có cái cớ ở
chỗ này tu luyện, mặc dù mình không có hứng thú gì lắm với chức huấn luyện
viên kia.

– Có thể, từ nay về sau cứ gọi tôi là Lâm Vân là được rồi. Không cần phải Lâm
tiên sinh, nghe không tự nhiên. Kỳ thực, tôi và ông giống nhau, thích nói
chuyện thẳng thắn. Về chuyện gia nhập quân đội quốc gia, thì không cần, tôi
không có hứng thú gì với quân đội. Còn làm huấn luyện viên thì tôi nguyện ý.
Nhưng khi nào tôi muốn đi thì không có bất kỳ ai có thể ngăn cản được tôi.
Quân đội không, những thứ khác cũng không.

Lâm Vân không chút do dự trả lời. Nếu không bởi vì trong này có linh khí,
không chỉ nói là làm huấn luyện viên, chính là làm tư lệnh quân khu, hắn cũng
chả có hứng thú.

Lần này đến phiên Tần Vô Sơn ngây ngẩn cả người. Không ngờ hắn dứt khoát như
vậy, nhưng hắn muốn ở lại đây lại không cần đãi ngộ gì, vậy thì hắn có lý do
gì cần ở lại? Hơn nữa còn nói không có hứng thú gì với quân đội, quả thực
không có chút kiêng kị gì với quân đội quốc gia. Tuy biết hắn là hậu bối của
Lâm lão, nhưng thái độ của Lâm Vân đối với quân đội như vậy, ông ta không biết
nên nói gì.

– Tốt, vậy tôi sẽ gọi trực tiếp cậu là Lâm Vân. Cậu cũng có thể gọi tôi là
lão Tần, hoặc là Tần Vô Sơn. Cậu đã yêu mến tự do, tôi đương nhiên sẽ không
nhắc lại chuyện này. Tuy nhiên, tôi sẽ nói cho cậu một ít mục đích của việc tổ
kiến Long Ảnh.

Tần Vô Sơn thấy Lâm Vân đã đáp ứng làm huấn luyện viên, tuy bên ngoài không tỏ
vẻ gì, nhưng bên trong đã rất kích động. Ông ta cũng không trông cậy gì một
người như Lâm Vân có thể gia nhập quân đội.

– Liên Hợp Quốc muốn thành lập một hội liên hiệp quân đặc công từ các quốc
gia. Hơn nữa còn thành lập một đội quân đặc biệt của quốc tế. Vì tuyển ra
người đứng đầu và các quân trưởng, họ quyết định nửa năm sau sẽ tổ chức cuộc
thi tuyển chọn.

– Long Ảnh chính vì lần tuyển chọn này mà được thành lập. Nhiêm vụ đầu tiên
của Long Ảnh là lấy được thứ tự tốt trong lần thi đấu này.

– Cuộc thi lần này có tổng cộng hai mươi quốc gia tham dự. Năm quốc gia đứng
đầu sẽ có nhiệm vụ lãnh đạo liên hiệp. Chủ tịch của liên hiệp và các thống
lĩnh quân đội liên hiệp cũng sẽ được chọn từ trong năm quốc gia này. Cho nên
Long Ảnh của chúng ta phải đoạt được ít nhất trong top 5 quốc gia đứng đầu.

– Tiếp theo, hiện tại các tổ chức khủng bố trên thế giới quá mức ngang ngược,
quốc gia của chúng ta tuy chỉ bị ảnh hưởng nhỏ, nhưng xu thế càng ngày càng
mạnh. Mà một nhiệm vụ khác của Long Ảnh chính là tiêu diệt những tổ chức khủng
bố này trước khi chúng hình thành lớn mạnh. Không thể để như nước Mỹ được. Tuy
nhiên Long Ảnh là do nước ta thành lập, không liên quan gì tới hội liên hiệp
cả.

– Còn có một nhiệm vụ có thể có chút hoang đường, ít nhất là tôi cho vậy.
Nước Mỹ sở dĩ đưa ra việc thành lập quân đội đặc biệt quốc tế, ngoại trừ là
việc giữ gìn và chấp hành những nhiệm vụ đặc biệt của toàn cầu ra, rõ ràng còn
có việc phòng ngừa người ngoài hành tinh xâm lấn. Đương nhiên, người Mỹ nói
vậy kệ họ, chúng ta không đếm xỉa tới. Người Mỹ họ ăn no rỗi việc không chuyện
gì mới suy nghĩ kỳ quái như vậy. Chúng ta chỉ cần nghe qua là được, không cần
cho là thật. Nhưng vì không cho các nước khác can thiệp quá nhiều, lần thi đấu
này chúng ta phải lọt vào top 5.

– Đứng đầu có lẽ là nước Mỹ. Nhưng nước Mỹ rất ích kỷ. Một khi chúng ta không
vào được top 5, quyền nói chuyện của chúng ta sẽ thấp hơn, khiến những hành
động về sau của quốc gia sẽ trở nên bất lợi. Cho nên tôi muốn cậu có thể huấn
luyện Long Ảnh đạt được vị trí trong top 5 là tốt rồi.

Tần Vô Sơn giải thích xong, nhìn sang Lâm Vân, hy vọng có thể có được câu trả
lời thuyết phục của Lâm Vân.

– Đội Long Ảnh này có bao nhiêu người?

Lâm Vân hỏi.

– Trên nguyên tắc, mỗi quốc gia đều chỉ được phái ba mươi sáu người, nhưng số
người hậu bị của mỗi quốc gia chắc không ít. Hậu bị của Long Ảnh là một trăm
người, mà tham gia cuộc tuyển chọn chỉ có thể là ba mươi sáu người. Cho nên
chúng tôi mới tổ chức cuộc thi tuyển chọn giữa các quân khu, để chọn ra chiến
sĩ vĩ đại nhất cho Long Ảnh.

Tần Vô Sơn giải thích rõ ràng.

– Tốt, tôi quyết định dạy ba mươi sáu người này, những người còn lại thì mời
người khác. Về phần việc tôi mang Long Ảnh đi tham gia thi đấu thì bỏ qua, tôi
không có nhiều thời gian như vậy. Có lẽ chỉ trong thời gian ngắn nữa là tôi
đi, hiện tại tôi còn có nhiều việc phải làm.

Lâm Vân nói chuyện dứt khoát.

Tuy Tần Vô Sơn rất muốn đem toàn bộ lính đặc công cho Lâm Vân dạy. Cũng muốn
Lâm Vân có thể dẫn đầu đội viên đi tham gia thi đấu. Người thanh niên Lâm Vân
này tác chiến trong rừng lợi hại như vậy, cơ hội chiến thắng sẽ tăng lên rất
nhiều. Nhưng ông ta cũng biết, một khi chọc giận người này, người này liền vỗ
tay rời đi, vậy thì cái được không bù cái mất.

– Tốt, quyết định như vậy đi. Không biết cậu có yêu cầu gì không?

Tần Vô Sơn thấy Lâm Vân đã đáp ứng yêu cầu của ông ta, tuy không hoàn mỹ như
suy nghĩ của mình, nhưng coi như là đạt được mục đích.

– Yêu cầu của tôi, đối với các ông là rất đơn giản. Thứ nhất, thiêu hủy toàn
bộ hồ sơ của tôi. Hai, cho tôi một thân phận khá. Ba, từ hôm nay trở đi không
được nói thân phận của tôi cho bất luận kẻ nào, bất luận tổ chức nào. Mà ông
chắc cũng hiểu “bất luận” ở đây là ai. Bốn, không can thiệp vào sư tự do của
tôi. Còn một điều kiện nhỏ, đó là trong ba ngày, tôi cần một trăm thanh chủy
thủ bằng tinh cương để trong hộp gỗ. Hình dáng và cấu tạo của chủy thủ tôi sẽ
lập tức vẽ cho ông.

Lâm Vân nói ra yêu cầu của mình.

– Tốt, quyết định như vậy đi.

Tần Vô Sơn đương nhiên đáp ứng những yêu cầu này của Lâm Vân. Cho dù Lâm Vân
không yêu cầu tiêu hủy hồ sơ của hắn, ông ta cũng muốn niêm phong nó lại. Về
phần không nói cho ai biết, ông ta đã báo cáo cấp trên, bọn họ đã biết rồi,
Lâm Vân ra điều kiện sau nên không tính. Mà mời Lâm Vân làm huấn luyện viên
chính là ý tứ của quân ủy.

Còn có một chuyện, đó là ông ta không biết nên giấu diếm Lâm lão bên kia thế
nào. Đã Lâm Vân chủ động nói ra, ông ta cũng vui vẻ giả vờ hồ đồ. Còn chuyện
chủy thủ, Tần Vô Sơn tuy không biết Lâm Vân muốn có để làm gì, nhưng chuyện
này rất đơn giản với ông ta.

– Vậy thì ông đi xử lý những chuyện này đi. Năm ngày sau, tôi sẽ tự mình chọn
lựa binh lính để huấn luyện. Đến lúc đó thì thông báo cho bọn họ tới sân huấn
luyện. Tuy nhiên, ông phải nhắc nhở những binh sĩ bị tôi đánh kia, không cần
phải đi khắp nơi nói lung tung.

Lâm Vân cố ý nhắc nhở Tần Vô Sơn, sau đó rất nhanh vẽ ra chiếc chủy thủ, rồi
đưa cho Tần Vô Sơn.

Còn chuyện người ngoài hành tinh mà Tần Vô Sơn vừa nói, Lâm Vân đương nhiên
biết rõ. Bởi vì chính hắn cũng đâu phải là người Địa Cầu. Nhưng việc nước Mỹ
đưa ra nguyên nhân người ngoài hành tinh xâm lấn để thành lập đội quân đặc
biệt, thì hắn không cho là đúng

Giống như đại lục Thiên Hồng có khoa kỹ thuật tiến bộ như vậy, nhưng để chế
tạo ra một chiếc phi thuyền không gian bay tới Địa Cầu, là không có khả năng.
Tuy nói nếu tu luyện tới một mức nhất định có thể phi thăng, nhưng Lâm Vân còn
chưa từng nhìn thấy qua. Nhiều nhất chỉ là nghe nói mà thôi. Thậm chí hắn còn
hoài nghi tính logic của lời nói này.

Cho nên, nói người hành tinh là có, nhưng bọn họ muốn tới Địa Cầu thì phỏng
chừng có chút xa xôi. Có lẽ nước Mỹ chỉ muốn mượn nguyên nhân này là để ngụy
trang, nhằm nắm giữ quyền nói chuyện trong liên hiệp quân đặc công.

Lâm Vân cố ý thay đổi một bộ quần áo bình thường, để viên linh thạch đã được
gói cẩn thận vào trong túi áo. Do viên linh thạch không lớn, nên cất vào người
cũng khó nhìn thấy. Viên linh thạch chính là bảo bối của hắn, một khắc cũng
không muốn rời khỏi người.

Lâm Vân liên tục tu luyện ba ngày, tiến bộ rất nhiều. Tinh Hồn đã hoàn toàn
vững chắc, nhưng linh khí ở đây không phong phú như hắn tưởng tượng. Cho nên
hắn định dành mấy ngày nữa xem xét ở đây cẩn thận. Phải biết rằng hắn lưu lại
đây, hoàn toàn là do linh khí.

Một trăm thanh chủy thủ đã đưa cho Lâm Vân từ ngày hôm qua. Lâm Vân sử dụng
lực lượng Tinh Vân, luyện chế những thanh chủy thủ này một lần.

Tần Vô Sơn làm việc cũng rất nhanh, trong thời gian năm ngày, các tinh anh từ
các quân khu đều đã đi tới trụ sở huấn luyện của Long Ảnh. Những tinh anh này
có người đã trải qua huấn luyện đối kháng, có người còn chưa tiến hành. Nhưng
bởi vì Lâm Vân xuất hiện, nên đều triệu tập toàn bộ tới. Ngoại trừ những người
còn đang bị thương, đến đây là hơn tám trăm người.

Tần Vô Sơn giúp Lâm Vân làm giả một thân phận, là người bình dân, tham gia đội
đặc chủng với cái tên cũng là Lâm Vân. Thân phận này một mực sống trong căn cứ
huấn luyện của quân khu Vân Bắc, mãi cho đến khi được tuyển làm huấn luyện
viên của Long Ảnh.

Hơn tám trăm lính đặc công tập trung ở trụ sở huấn luyện, tạo ra một tầng sát
khí.

Lâm Vân đi tới trước mặt những binh sĩ đang xếp hàng này. Ngoại trừ một ít
người thuộc quân khu Vân Bắc và quân khu Tế Nam đã từng bị Lâm Vân giáo huấn
qua, ánh mắt còn tỏ vẻ e ngại. Chứ những người trong quân khu khác đều tỏ vẻ
kiêu ngạo bất tuần.

Đừng nói người thanh niên Lâm Vân này xuất hân từ bộ độ đặc công, cũng giống
như bọn họ vậy Cho dù Lâm Vân là cao thủ, những lính đặc công này cũng không e
ngại hắn.

Bởi bọn ho là tinh anh trong tinh anh, để cho một người còn trẻ như Lâm Vân
huấn luyện, đương nhiên là không ai chịu phục.

Lâm Vân nhìn ra được ánh mắt khinh thường của những người lính này, nhưng hắn
giả bộ nhưng không thấy.

– Yêu cầu của tôi rất đơn giản, tôi sẽ không dạy nhiều người, ba mươi sáu
người là quá đủ. Vì vậy trong số này, tôi sẽ chỉ chọn ba mươi sáu người, những
người còn lại từ đâu tới thì về chỗ đó.

Đang có 0 bình luận
Image

Lời bình luận giới hạn từ 15 đến 500 kí tự.