Đang lúc mọi người khiếp sợ, thì tiếng chuông điện thoại dồn dập vang lên
Quân trưởng Từ nhanh chóng nhấc điện thoại lên, tất cả mọi người đều nhìn sang
quân trưởng Từ. Tiếng điện thoại gọi tới lúc này tuyệt đội không tầm thường.
Bởi vì nơi này là một phòng chỉ huy cao tầng, nếu không có tình huống đặc thù,
điện thoại sẽ không kêu.
– Tôi là, nói ….Cái gì? Lại có chuyện như vậy…Anh lập tức triệu tập quân
đội…Vây quanh rừng rậm Vạn Côn. Tuyệt đối không thể cho ai đi ra ngoài, tôi
lập tức chạy tới…
Quân trưởng Từ vẻ mặt nghiêm trọng để điện thoại xuống.
– Từ Lý, đã xảy ra chuyện gì?
Ủy viên quân ủy kia lập tức hỏi.
– Ủy viên Tần, chỗ diễn luyện của quân khu Vân Bắc chúng tôi và quân khu Tế
Nam xảy ra vấn đề. Một người bịt mặt không rõ thân phận đột nhiên xâm nhập vào
rừng rậm Vạn Côn. Thân thủ của người này rất là lợi hại, rõ ràng có thể đánh
bai toàn bộ người của hai bên. Đây chính là hai trăm binh lính tinh anh a.
Người này đánh ngã bọn họ, nhưng cũng không có làm ảnh hưởng tới tính mạng của
bọn họ. Chỉ có mấy người là bị đánh gẫy xương. Hiện tại người này hẳn còn đang
ở trong rừng rậm Vạn Côn.
Vị quân trưởng Từ nói.
Nghe xong những lời này của Từ Lí, chẳng những là ủy viên quân ủy, mà toàn bộ
mọi người ở đây đều chấn kinh. Nếu không phải do một quân trưởng nói, phỏng
chừng bọn họ còn cho rằng y đang nói chuyên vui đùa. Có người lợi hại như vậy
sao? Một người có thể chọi hai trăm người? Người này là ai?
– Chuẩn bị trực thăng, chúng ta sẽ đi ngay bây giờ.
Nghe thấy có loại người như vậy, vị ủy viên Tần không nhịn được muốn gặp mặt
người này. Chính là tổ trưởng Long Tổ cũng không lợi hại như vậy. Có lẽ Nam
Thế Hữu có thể làm được như vậy, nhưng Nam Thế Hữu làm sao có thể xuất hiện ở
chỗ này?
Sau khi đánh ngã những tên lính làm Lâm Vân chán ghét này, hắn đang suy nghĩ
nên làm như thế nào để đi ra ngoài. Có thể khẳng định những người này đều là
người trong quân đội. Phỏng chừng là đang tiến hành diễn luyện đối kháng. Hiện
tại lại bị một người không rõ lai lịch như mình đánh bại hết. Mặc dù mình
không giết ai, nhưng số lượng bị gãy xương tuyệt đối không ít. Đoán chừng mình
vừa đi ra khu rừng này là sẽ có quân đội bao vây.
Ai, việc này cũng đáng phải suy nghĩ đây. Mình chỉ muốn từ chỗ này đi ra ngoài
mà thôi, vậy mà đã dẫn tới nhiều phiền toái như vậy. Chả nhẽ lại quay đầu về
dãy núi Vân Quý rồi đi ra ngoài? Lâm Vân thật sự không muốn trở về chỗ đó. Đã
lang thang ở chỗ đó hai tháng rồi, ở trong núi lâu như vậy, hắn thực sự có
chút chán ngấy.
Lâm Vân biết dựa vào thực lực hiện tại của mình, cho dù quân đội ở bên ngoài
có nhiều hơn nữa, phỏng chừng cũng không thể ngăn cản được mình. Nhưng Lâm Vân
lại không muốn gây thù chuốc oán với quân đội chính phủ. Một là những người
này không có làm hại gì tới mình, hai là một khi mình kết thù với quân đội,
như vậy cho dù bản lãnh của mình có lợi hại hơn đi chăng nữa, ở nơi này cũng
không còn chỗ náu thân. Ngoại trừ chỉ có cách rời đi Hoa quốc. Nhưng Lâm Vân
vừa tới quốc gia này đã thích nó rồi, hắn không muốn đi di cư sang nơi khác.
Đây cũng là nguyên nhân vì sao Lâm Vân không lấy tính mạng của những người
kia. Nhưng hiện tại nên giết tới hay là lùi lại? Suy nghĩ một lát, Lâm Vân
quyết định vẫn là tiếp tục đi lên phía trước. Một khi mình lui về, những người
này chắc chắn cũng sẽ nghĩ biện pháp đi tìm mình. Không bằng trực tiếp đối
mặt, miễn cho những người này về sau quấy rầy mình tu luyện.
Cũng không tận lực đi tìm con đường bí mật nào đó, Lâm Vân dọc theo con đường
ngắn nhất đi ra khu rừng rậm. Hắn cũng bỏ luôn khăn che mặt, bởi che mặt cũng
không có ý nghĩa gì. Quả nhiên, Lâm Vân vừa đi ra khu rừng, liền phát hiện có
quân đội bao vây bốn phương tám hướng. Lâm Vân cười nhạt một tiếng, không có
gì cố kỵ đi ra ngoài
Bởi vì phía trước có vài người hình như là sĩ quan cấp cao. Lâm Vân có tự tin
trước khi quân đội nổ súng, hắn có thể xông vào giữa, chế phục những người sĩ
quan này. Không đến vạn nhất, Lâm Vân cũng không muốn đùa giỡn tánh mạng của
mình . Những người này dùng súng chỉa vào mình, là vì bọn họ không biết tốc độ
của hắn.
Các binh lính dùng súng bao vây Lâm Vân, cũng không khỏi bội phục đảm lược của
người này. Chính vì sự dũng cảm của hắn khiến mọi người ở đây không nổ súng.
Bọn họ không lo lắng hắn sẽ làm gì, bởi chỉ cần bọn họ đồng loạt bắn một lượt,
người này chỉ có con đường chết.
Lâm Vân biết những người này sẽ không nổ súng. Mà dù có nổ súng hắn cũng không
sợ. Nếu những người này thực sự muốn giết hắn, đứng ở trước hắn sẽ là toàn bộ
súng ống và binh lính, chứ không phải là mấy vị sĩ quan cao cấp.
Ủy viên Tần nhìn thấy Lâm Vân rõ ràng bình tĩnh đi ra, không khỏi tin những
lời Từ Lí nói. Người này lại có đảm lượng như vậy, đúng là một chân hán tử.
Cho nên ông ta liền từ trong đám người đi ra, đi tới trước mặt của Lâm Vân.
Thấy ủy viên Tần muốn đi tới gần Lâm Vân, hai người cảnh vệ cùng hai vị quân
trưởng lập tức nghĩ ngăn cản ủy viên Tần, tuy nhiên lại bị ông ấy khoát tay
ngăn lại. Vì vậy bốn người đành phải đi theo ủy viên Tần tới phía trước.
Lâm Vân trông thấy một vị lão nhân hơn sáu mươi tuổi rõ ràng không sợ hãi mình
chút nào mà đi tới. Trong nội tâm không khỏi âm thầm tán thưởng. Ông già này
là một người không sợ chết. Ông ta không sợ mình đứng trước nhiều họng súng
như vậy, làm ra hành động quá kích gì. Mà ngược lại chủ động đi tới về phía
mình.
Từ Lí chứng kiến ủy viên Tần đi tới trước mặt người kia, lập tức vung tay lên,
toàn bộ binh lính xung quanh đều thu súng về.
Ủy viên Tần đi tới trước người có tóc tai lộn xôn này, nhìn kỹ Lâm Vân một
chút. Cảm thấy người thanh niên này có một loại khí chất thoát tục khó nói lên
lời .Hắn chỉ cần đứng ở đó, nhưng khí thế của hắn đã hơn cả mình, một vị ủy
viên quân ủy. Mà mình thì giống như một người lính quèn vậy. Trong nội tâm
rùng mình, liền biết kẻ này không tầm thường.
– Chào cậu, tôi tên là Tần Vô Sơn.
Ủy viên Tần rõ ràng duỗi tay ra đón chào.
– Lâm Vân.
Lâm Vân thấy lão nhân này chủ động muốn nắm tay mình, đương nhiên sẽ không cự
tuyệt, cũng đưa tay ra nắm lấy. Hắn cũng không muốn lấy một tên giả lừa bịp
ông già này, mà trực tiếp nói ra tên thật.
– Chuyện của cậu tôi đã nghe báo cáo qua. Cảm ơn cậu đã hạ thủ lưu tình với
các đội viên của chúng tôi. Nếu như cậu không ngại, chúng ta có thể tới trụ sở
huấn luyện nói chuyện, như thế nào?
Ủy viên Tần nói xong nhìn Lâm Vân, trên mặt lại lộ vẻ trưng cầu ý kiến.
– Tốt.
Lâm Vân không muốn vừa ra đã phải chém giết bọn họ. Đi cùng bọn họ tới chỗ yên
tĩnh nói chuyện cũng không có vấn đề gì. Hiện tại cho dù hắn bị đưa tới chỗ
nào đi chăng nữa, cũng có thể ung dung rời đi.
Tần Vô Sơn sững sờ. Ông ta thật không ngờ Lâm Vân đáp ứng dứt khoát như vậy.
Nguyên bản còn tưởng rằng Lâm Vân là một vị ẩn thế cao nhân nào đó. Nếu chỉ
mời bình thường là không thể mời đến. Không nghĩ tới, chính là vừa mới hỏi một
câu đã mời được Lâm Vân. Trong lòng đương nhiên là cao hứng, vội vàng dẫn Lâm
Vân tới một chiếc trực thăng cách đó không xa.
Lâm Vân cảm thấy lão nhân này có chút ý tứ, nói chuyện thẳng thắn , không chút
quanh co.
Tần Vô Sơn dẫn theo Lâm Vân đi vào trực thăng, quân trưởng Miêu cũng đi theo
vào. Chỉ có Từ Lí là ở lại phía sau, hơn nữa còn ra dấu cho một người cảnh vệ.
Người cảnh vệ này đi đến sau lưng Lâm Vân, đột nhiên giơ tay lên muốn chụp bả
vai của Lâm Vân, rõ ràng là một chiêu Ưng Trảo Công. Khóe miệng của Lâm Vân lộ
ra một tia cười lạnh, cơ hồ không cử động gì, chỉ là dùng tay phải của mình,
vung ra đằng sau. Mà một trảo kia của người cảnh vệ dễ dàng bị Lâm Vân chộp
trong tay.
Lâm Vân dùng sức ở tay, ném ra bên ngoài, người cảnh vệ này lập tức bay cao
hơn trượng, rồi ngồi xuống mặt dất, giống như có người ôm y tới rồi đặt ở đây
vậy. Sắc mặt của người cảnh vệ trở nên đỏ bừng, mà khóe mắt của Từ Lí nhảy
lên, âm thầm run sợ. Lúc này Tần Vô Sơn và quân trưởng Miêu đã đi vào trong
trực thăng. Lâm Vân cũng đi theo vào, Từ Li là người cuối cùng.
– Để tôi giới thiệu một chút. Vị này là quân trưởng của quân khu Tế Nam, Miêu
Trấn, quân hàm trung tướng. Vị này là quân trưởng quân khu Vân Bắc, Từ Lí,
quân hàm trung tướng.
Mấy người vừa an định chỗ ngồi, Tần Vô Sơn liền giới thiệu hai người quân
trưởng cho Lâm Vân.
– Hạnh ngộ.
Lâm Vân gật gật đầu.
Tần Vô Sơn trông thấy Lâm Vân rõ ràng lạnh nhạt với hai vị quân trưởng như
thế, không khỏi tăng thêm ngờ vực với Lâm Vân. Miêu Trấn và Từ Lí càng không
biết Lâm Vân là ai, nên không biết nói gì.
– A, vị này chính là Lâm Vân, Lâm tiên sinh.
Tần Vô Sơn nói ra danh tự của Lâm Vân cho Miêu Trấn và Từ Lí.
– Lâm tiên sinh, kỳ thực lần này ở rừng rậm Vạn Côn, chúng tôi đang huấn
luyện bộ đội đặc chủng Long Ảnh. Hiện tại chúng ta sắp đi tới là trụ sở huấn
luyện của đội Long Ảnh.
Tần Vô Sơn thấy Lâm Vân không có ý nói chuyện, chủ động nói ra địa phướng sắp
tới
Lâm Vân gật đầu, trong lòng tự nhủ không chỉ nói là một trụ sở huấn luyện. Cho
dù tới đại bản doanh của quân khu, ta muốn rời đi thì cũng không có ai ngăn
cản được.
Trực thăng bay một lúc thì tới một trụ sở huấn luyện quân sự khá lớn. Lâm Vân
vừa tới nơi này liền cảm giác một cỗ linh khí tươi mát. Linh khí ở đây rõ ràng
còn phong phú hơn linh khí ở dãy núi Vân Quý. Lâm Vân nghĩ thầm, là ai có thể
tìm ra nơi này để xây dựng trụ sở huấn luyện vậy nhỉ? Ở dưới khu căn cứ này
chắc chắn có một linh mạch nho nhỏ. Chính mình ở trong này tu luyện, hơn nữa
có một khối linh thạch trong người, lo gì việc kết tinh.
Phải nghĩ biện pháp gì đó để có thể ở chỗ này. Lúc Lâm Vân còn đang bắt đầu
tính kế. Thì Tần Vô Sơn cũng đang suy nghĩ, anh chàng Lâm Vân này rốt cuộc là
ai? Nếu như thân thủ của hắn có thể như lời Từ Lí miêu tả, một mình đánh bại
hai trăm binh lính tinh anh, như vậy hắn không nên là một người không có danh
tiếng gì a?
Tuy nhiên, nhìn đầu tóc lộn xộn của hắn, lại còn bộ y phục lấy từ trên người
tay đội viên kia, chẳng lẽ hắn thực sự là cao nhân ẩn thế? Hay là một người đệ
tử của một vị cao nhân ẩn thế nào đó? Có khả năng này. Có lẽ bởi vì hắn chưa
từng nhập thế, cho nên đối mặt với nhiều súng ống như vậy, hắn không sợ hãi vì
hắn không biết sự lợi hại của chúng.
Lâm Vân rất nhanh đã đươc mời tới phòng khách, rồi được tiếp đón trà nước. Lâm
Vân đã lâu không có uống trà, hiện tại bưng một chén trà nóng trong tay, lại
có chút tưởng niệm cuộc sống trước đây. Lúc này, hai vị quân trưởng cũng đi
theo Tần Vô Sơn tới.
Mấy người ngồi xuống, Tần Vô Sơn liền đi thẳng vào vấn đề, hỏi:
– Lâm tiên sinh, chuyện xảy ra trong khu rừng, tôi đã nghe Từ Lí nói qua. Cậu
ấy cũng rất là kính nể với thân thủ của Lâm tiên sinh. Chỉ là hiện tại, những
đội viên kia còn chưa trở về, không biết Lâm tiên sinh có thể hay không nói cụ
thể tình huống ở đó? Còn có một chuyện chúng tôi khó hiểu, khu rừng Vạn Côn đã
bị phong tỏa nghiêm ngặt như vậy, không biết Lâm tiên sinh làm thế nào mà vào
được đó.
Từ Lí và Miêu Trấn nghe ủy viên Tần nói vậy, vẻ mặt cũng chờ mong nhìn Lâm
Vân.
Lâm Vân âm thầm cười. Trong lòng tự nhủ, làm người có thực lực vẫn tốt hơn.
Nếu mình không có thực lực, phỏng chừng trước mặt mình không phải là một ly
trà và cùng bọn họ nói chuyện, mà là một cái gậy. Tuy nhiên, nói đi nói lại,
nếu như mình không có thực lực, thì cũng sẽ không xung đột với những người
này.
– À, ta là từ dãy núi Vân Quý đi vào khu rừng Vạn Côn. Về phần xung đột, bởi
vì ta muốn đi ra rừng rậm Vạn Côn, kết quả là gặp đội viên của các ông. Bởi vì
song phương hiểu lầm, ta chỉ đành phải để cho bọn họ nghỉ ngơi một chút.
Lâm Vân uống một ngụm trà, đơn giản kể lại câu chuyện.
Ba người nghe thấy vậy mới kịp phản ứng. Hóa ra là Lâm Vân từ dãy núi Vân Quý
đi vào, khó trách. Tuy nhiên, bọn họ càng thêm khâm phục bổn sự của Lâm Vân.
Môt người có thể đi xuyên qua dãy núi Vân Quý, tuyệt đối không phải là người
bình thường. Một người như vậy, mới có khả năng đánh bại toàn bộ đội viên của
bọn họ.
Ba người nhìn nhau, không ngờ tới câu chuyện lại như vậy. Bất quá, bọn họ càng
là hiếu kỳ với thân phận của Lâm Vân. Vì sao hắn muốn đi vào dãy núi Vân Quý?
Hắn rốt cuộc là ai?
– Tôi biết mọi người ở đây có chút kỳ quái với thân phận của tôi. Cùng với
nguyên nhân vì sao tôi đi vào dãy núi Vân Quý, phỏng chừng cũng là điều mà các
ông quan tâm. Về hai vấn đề này, tôi có thể nói cho các ông biết.
Lâm Vân nhìn biểu lộ của ba người này, liền biết bọn họ đang suy nghĩ cái gì.
Từ Lí cùng Tần Vô Sơn nhìn nhau, lập tức sẽ hiểu người này tuyệt đối không
phải là cao nhân ẩn thế gì. Hắn chỉ cần liếc qua mấy người, liền biết suy nghĩ
trong lòng bọn họ. Chứng tỏ tâm tư của người này rất cẩn thận. Chỉ là loại
người như vậy, vì sao phải tiến vào dãy núi nguyên sinh đó.
– Sở dĩ tôi đi vào dãy núi Vân Quý, là có người muốn truy sát tôi. Đương
nhiên, những người này không có quan hệ gì với chính phủ, các ông cứ yên tâm.
Thấy mình vừa nói câu này, mấy người kia đều lộ vẻ hoài nghi, liền giải thích
một chút.
Theo lý thuyết, với thân thủ của mình như vậy, còn có người có thể đuổi giết
mình, là điều không bình thường chút nào. Nhưng Lâm Vân không cần giải thích
nhiều. Bởi vì trươc khi đi vào dãy núi Vân Quý, thân thủ của hắn rất kém cỏi.
Mà việc hắn tăng thực lực lên là chuyện sau này.
Nhìn nhìn thần sắc của Lâm Vân, Tần Vô Sơn và hai người cũng biết Lâm Vân
không muốn giải thích thêm. Cũng không có hỏi lại, dù sao chỉ cần đi điều tra
là ra.
– Vậy không biết Lâm tiên sinh có tính toán gì không?
Từ Lí rất muốn lưu Lâm Vân lại. Bởi y rất yêu thích thân thủ của Lâm Vân. Loại
người này nếu lưu lại, thực lực của bộ đội mình sẽ tăng cao như thế nào? Từ Lí
nghĩ tới đây, trong lòng liền nóng lên. Nhưng hiên tại, quan trọng nhất là còn
chưa biết rõ thân phận của hắn. Điều này làm cho y không dám mời Lâm Vân vào
trong bộ đội của y.
– Nếu như Lâm tiên sinh còn chưa có công việc cố định nào, vậy thì quân khu
Tế Nam của tôi vô cùng hoan nghênh sự gia nhập của tiên sinh.
Miêu Trấn tràn đầy chờ đợi nói ra, Từ Lí nghe thấy vậy liền đứng lên.