Công Tử Điên Khùng – Chương 129: Chuyện gì xảy ra – Botruyen

Công Tử Điên Khùng - Chương 129: Chuyện gì xảy ra

Bởi vì song phương đều đang đi tìm đồng đội, nên không kiêng kị sử dụng bộ đàm
để xác định vị trí. Đôi bên đều rất nhanh phát hiện ra đối phương. Tuy có chút
kinh ngạc, nhưng bọn họ không có chủ động gây hấn, mà việc của ai người nấy
làm.

Trong quá trình tìm tòi, bọn họ cũng phát hiện người hôn mê của đối phương.
Lúc này, Đặng Biên và Thái Giang mới phát hiện sự tình có khả năng không đơn
giản như mình nghĩ.

Thái Giang chủ động tìm Đặng Biên, hai người đều muốn hỏi tình hình song
phương.

– Nói như vậy, không phải là người của các anh làm?

Đặng Biên nghe thấy không phải là người của quân khu Tế Nam làm, trong lòng
càng kỳ quái.

– Không phải. Tôi cũng tưởng là anh làm. Thậm chí còn muốn đánh tay đôi với
anh. Xem tình hình như vậy, đúng là không phải anh làm.

Thái Giang mặc dù biết khả năng không phải là Đặng Bình làm, nhưng vẫn có tò
mò.

– Đương nhiên không phải là tôi làm. Chả nhẽ, trong khu rừng này ngoại trừ
hai đội của chúng ta ra, còn có một đội thứ ba? Hoăc là có một người thứ ba?

Đặng Biên phân tích.

– Xem ra khả năng này rất lớn. Không thể là một đội được, hẳn là một người.
Tuy nhiên, người kia là ai? Mà lợi hại như vây? Phải biết rằng người của chúng
ta toàn là cao thủ tinh anh. Vây mà hắn có thể đánh bất tỉnh nhiều người như
vậy, còn không để lại dấu vết nào là đã giao chiến. Nhưng đối phương có vẻ như
không có ác ý, chỉ là đánh ngất xỉu người của chúng ta.

Thái Giang gật đầu, đồng ý với phân tích của Đặng Biên.

– Ừ, bên tôi chỉ có Tiểu Thành là mất quần áo và một nửa lương thực ở trong
ba lô. Các thứ khác thì vẫn còn

Đặng Biên cũng gật đầu nói.

– Hãn Sư, nên làm gì bây giờ? Chúng ta có nên kết thúc buổi diễn luyện lần
này, rồi thông báo cho cấp trên không?

Thái Giang đã rõ sự việc, liền nhìn Đặng Biên, muốn trưng cầu ý kiến của y.

– Tôi cũng không tin chúng ta có nhiều người như vậy không thể bắt được một
mình người kia. Tuy người này không giết đồng đội của chúng ta, tôi rất cảm
kích hắn. Nhưng hắn lại đánh xỉu người của chúng ta rồi trực tiếp ném tới chỗ
không người. Chứng tỏ người này không coi nhân mạng là cái gì. Nếu hiện tại là
buổi tối, hoặc là có dã thú gì đó đi ngang qua, người của chúng ta nhất định
sẽ có thương vong. Chúng ta là quân nhân, cơn tức này sao có thể nuốt trôi
được? Hỗn Giang Long…

Đặng Biên nói đến đây nhìn xem Thái Giang.

– Ý của anh là….

Thái Giang có chút nghi hoặc nhìn Đặng Biên.

– Chúng ta sẽ đấu với hắn một trận. Chúng ta sẽ tâp trung toàn bộ mọi người
lại, trừ những người đã bị đánh ngất xỉu thì không cần tham gia. Tôi cũng
không tin, bên chúng ta có nhiều đặc chủng tinh anh như vậy, còn toàn là cao
thủ tác chiến trong rừng sẽ bại bởi chỉ một người. Mặc kệ người kia là ai,
chúng ta cũng phải bắt được hắn.

Đặng Biên không chút do dự nói.

– Tốt, tôi nghe theo lời anh. Về những đồng đội đã bị ngất xỉu kia, tôi đề
nghị không nên mang ra ngoài. Vạn nhất lại có thêm đồng đội bị đánh ngất, thì
những người này có thể phụ trách cứu trợ.

Thái Giang đồng ý với ý kiến của Đặng Biên

Y cũng rất bất mãn với cái người không coi tính mạng của đồng đội mình ra gì
này. Không biết người này có phải là do cấp trên phái tới muốn thử bọn họ hay
không. Nhưng cho dù là phái tới khảo nghiệm bọn họ, cũng không cần phải giao
tính mạng binh lính cho dã thú a. Y tin rằng Đặng Biên cũng nghĩ tới điểm này,
chỉ là không nói ra mà thôi.

Bởi nói ra sẽ không tốt. Vạn nhất đúng là người của cấp trên phái tới, bọn họ
còn muốn tập trung bắt hắn lại, phỏng chừng về sau gặp nhau sẽ xấu hổ. Còn
không bằng giả vờ như không biêt, hung hăng giáo huấn người này một trận. Cho
hắn biết bên mình cũng không phải là dễ đối phó. Thái Giang và Đặng Biên nhìn
nhau cười, đều ngầm hiểu ý nhau.

Nhưng quân nhân có sự kiêu ngạo của quân nhân. Bọn họ không muốn những người
đã bị đánh ngất xỉu qua tham gia. Nhiều người đánh một người đã không có gì tự
hào, lại còn phải mời tới những người vừa bị thất bại, Đặng Biên và Thái Giang
đều không muốn.

Những người bên này cũng rất nhanh phân phối thỏa đáng. Bọn họ không dám coi
thường địch thủ. Tên kia đánh ngất xỉu nhiều tinh anh như vậy, hẳn là không
phải người tầm thường.

Lâm Vân một đường vừa đi vừa đánh, hiện tại trong tay đã có một bản đồ và một
cái la bàn. Nhờ hai thứ này mà tốc độ đi đường của hắn nhanh hơn rất nhiều.
Những thứ này hắn đều lục được từ trong ba lô của mấy tên lính hắn đánh ngất
xỉu kia. Hắn phỏng chừng, khoảng nửa ngày nữa là có thể rời khỏi khu rừng
nguyên sinh này.

Cũng không biết có bao nhiêu binh sĩ luyện binh ở đây. Lâm Vân tính toán mình
đã đánh ngất xỉu mười mấy người. Vì tận lực tránh gặp những người này, Lâm Vân
trèo lên một cây đại thụ, chờ gần một tiếng. Khi xác định bên này không có
người mới tiếp tục chạy đi.

Tuy những tên binh sĩ bị mình đánh ngất xỉu kia có thể bị dã thú tập kích,
nhưng Lâm Vân không quan tâm. Đã muốn đánh lén mình thì phải nhận hậu quả.

Nhưng Lâm Vân còn chưa đi được xa, thì biết mình đã bỏ qua thời cơ rời đi tốt
nhất. Vừa rồi, bốn phía không có người, đột nhiên hiện tại lai có rất nhiều
người. Hơn nữa, không phải chỉ là 2,3 người đi chung, mà đều là một đội 7,8
người. Lâm Vân liền minh bạch, những người này hẳn là đã phát hiện ra sự tồn
tại của mình, nên mới muốn liên hợp lại bắt mình.

Cười lạnh một tiếng, các ngươi đã muốn chơi, vậy thì ta chơi với các ngươi
vậy. Ngoại trừ những ao hồ, sông suối, vì sợ ướt quần áo, còn lại toàn bộ bụi
cỏ, khóm gai, trên cây, vân vân đều trở thành chỗ hắn giấu kín. Khi đội viên
của hai đội còn chưa phát hiện ra tung tích của Lâm Vân, Lâm Vân đã lại đánh
bất tỉnh thêm ba, bốn mươi người.

Thái Giang và Đặng Biên thấy tình hình không đúng. Nếu cứ tiếp tục như vậy,
cho dù là nhiều người hơn nữa, cũng phải lăn ra bất tỉnh hết. Đặng Bình dứt
khoát tập trung mọi người lại ở một bãi đất trống rồi hô to:

– Tôi không biết anh là ài, nhưng chúng tôi thừa nhân năng lực tác chiến
trong rừng của anh hơn chúng tôi. Nhưng anh dám ra đây đấu với tôi một trận
không? Nếu như không dám, cứ tiếp tục núp đi.

Lâm Vân nghe xong âm thầm buồn cười, trong lòng tự nhủ, lại còn khích tướng?
Ta cần gì phải đi ra đấu với ngươi? Mục đích của ta cũng không phải là đánh
nhau với các ngươi. Mà ta chỉ muốn tìm đường di ra ngoài thôi.

– Hãn Sư, người nọ không dám ra, chúng ta đi thôi. Anh nghĩ rằng ai cũng có
thể đánh được với anh sao? Ngay cả tôi còn phải tốn sức, đừng nói gì tới người
khác. Chúng ta trở về đi, không cần huấn luyện nữa.

Lời nói của Thái Giang mang theo vẻ khinh thường.

– Mặc dù ta biết ngươi nghĩ cái gì, tuy nhiên, để thu thập các ngươi , a cũng
không cần tốn quá nhiều thời gian. Ta che mặt lại vì muốn tốt cho các ngươi.
Bởi vì không trông thấy mặt ta, ta còn để cho các ngươi sống. Nếu nhìn thấy,
toàn bộ các ngươi đều phải chết.

Lâm Vân che mặt, chậm rãi đi tới trước đám bộ đội đặc chủng.

Nghe thấy thanh âm lạnh như băng của Lâm Vân, Đặng Bình và Thái Giang liền
minh bạch, người này không phải do cấp trên phái tới. Nếu như là cấp trên phái
tới, cũng không dùng khẩu khí như vậy nói chuyện với bọn họ.

Hai người nhìn nhau, trong mắt đều nhìn thấy được vẻ kiên định của đối phương.
Người này không rõ lai lịch, lại ở khu cấm địa quân sự, nhất định phải bắt
Hắn.

– Tôi tới trước.

Đặng Bình nói xong, đang muốn đi lên đấu với Lâm Vân.

– Khoan, ta không muốn lãng phí thời gian, toàn bộ các ngươi cùng lên đi. Đỡ
mất công đánh từng người một.

Lâm Vân thấy là một nam tử khỏe mạnh nói chuyện, liền khoát tay nói.

Đặng Bình thì vừa tức giận vừa buồn cười. Trong lòng nói, mặc dù mình chỉ là
một cái doanh trưởng, nhưng cũng là người nổi danh khắp quân khu Vân Bắc.
Không có mấy người có thể chiến thắng mình. Còn đươc mọi người xưng là Hãn Sư.
Vậy mà cái tên trước mặt này lại dám khiêu chiến toàn bộ một trăm người ở đây,
quả thực là cuồng vọng.

Quần công và đánh lén là hai phạm trù khác nhau. Cho dù năng lực tác chiến của
mình có mạnh đi đâu chăng nữa, cũng không dám coi rẻ thiên hạ. Không, không
nói người khác, chính là anh chàng 'Hỗn Giang Long' Thái Giang này, nếu đấu
với mình cũng là bất phân thắng bại. Muốn nói có người có thể đồng thời chiến
thắng y và Thái Giang, có thể là có. Nhưng muốn nói đánh thắng hơn một trăm
người, thì người này đúng là điên rồi.

– Không cần, chỉ cần tôi và Hãn Sư là đủ.

Thái Giang bị ngữ khí cuồng vọng của Lâm Vân làm cho tức giận. Y liền dặn dò
mọi người vây quanh hắn lại. Vộ luận là hai người thắng hay bại, cũng không
thể để cho cái tên không rõ lai lịch này chạy trốn.

Đặng Bình đã đi tới gần Lâm Vân, Thái Giang cũng đi theo bên cạnh. Hai người
tạo thành một góc vây quanh Lâm Vân lại, xem ra đã coi Lâm Vân là một đối thủ
lợi hại.

Ông một tiếng, Đặng Bình đã đá về hướng thắt lưng của Lâm Vân. Tốc độ ra chân
cưc kỳ nhanh và hung ác. Một chân này mà quét trúng, không chết cũng bị trọng
thương. Có thể thấy Đặng Bình căn bản không muốn để cho Lâm Vân rời đi.

Lâm Vân cười lạnh một tiếng, rõ ràng cũng sử dụng cước pháp, lại còn ở trước
mặt mình đá tới nữa. Không chút do dự, hắn nâng lên chân trái, đá sau mà tới
trước, trúng vào chân kia của Đặng Biên. Hét thảm một tiếng, Đặng Bình đã bị
đá bay ra ngoài 6m, nằm vật xuống đất, không đứng dây nổi.

Đặng Biên nằm trên mặt đất, một cơn đau dữ dôi truyền tới từ đùi. Trong nội
tâm cực kỳ kinh hãi. Y đã luyện đôi chân này được gần hai mươi năm, còn có
danh sư chỉ điểm. Có thể nói, về cước pháp, rất ít người lợi hại hơn y. Chính
là người này, rõ ràng lúc đá mình bay đi, còn không di chuyển thân hình. Mà
chân của mình đá tới trước, chân của hắn đá tới sau, vì sau mình lại bị đá
trúng? Người này là ai mà lợi hại như vậy?

Lần này Lâm Vân sử dụng là kình lực. Mặc dù không có ra hết toàn lực, nhưng đã
đủ để đá gãy xương chân của Đặng Biên. Một phần cũng là Đặng Biên tung ra một
cước không lưu tình chút nào, Lâm Vân cũng không khách khí trả lại cho y. Đây
là hắn còn lưu tình, nếu không đã trực tiếp lấy mạng của y.

Một cước, chỉ một cước đã đá bay Đặng Biên xuống mặt đất, không đứng dậy nổi?
Thái Giang dừng lại, trong lòng cũng kinh hãi. Trên đời lại có người kinh
khủng như vậy, một cước đã khiến Đặng Biên không có sức hoàn thủ. Nhìn những
người xung quanh cũng đang trợn mắt há mồm, Thái Giang minh bạch, trừ mình ra,
những người khác có khả năng ngay cả chiêu thức cũng không nhìn thấy rõ ràng.

Người này thực nguy hiểm, không biết là cao thủ ở đâu? Thái Giang nhìn thấy
ánh mắt mỉa mai của người che mặt kia, vôi vàng lùi về phía sau. Y biết cho dù
mình đi lên cũng có kết qua như vậy. Hắn thích mỉa mai, kệ hắn mỉa mai.

– Mọi người lấy súng ra, bao vây hắn.

Thái Giang không chút do dự ra mệnh lệnh. Người này lợi hại như thế, còn không
rõ lai lịch. Nếu có âm mưu gì đó, y quả thực có chút sợ hãi.

Nghe thấy Thái Giang ra lệnh, các đội viên đặc chủng ở bốn phia, đều không do
dự rút súng có đạn giả bên trong. Khóe mắt của Lâm Vân co rút lại, lập tức
tiến vào đám người.

Lâm Vân liền vận chuyển lực lượng Tinh Vân, khiến khắp nơi là đều là tàn ảnh
của hắn. Tất cả súng đều bị đá bay ra ngoài. Mà những khẩu súng bay ra không
phải là bay lẻ tẻ mà đều tập trung thành một đống. Thật giống như có người
dùng tay sắp xếp lên vậy.

Da đầu của Thái Giang run lên, đây là người sao? Ngoại trừ gần trăm người đã
bị Lâm Vân đánh ngất xỉu từ trước, hơn một rtăm người ở đây đều bị Lâm Vân
quật ngã xuống đất, súng trong tay đã rời vào cái đống bên cạnh. Thái Giang
cũng không thể may mắn trốn thoát, ôm cái chân bị thương ngã xuống, không đứng
dậy nổi.

Lâm Vân đi tới chỗ súng chồng chất, ôm toàn bộ số súng mnày vứt xuống vào một
cái hồ bên cạnh. Sau đó vỗ vỗ tay, liếc nhìn Thái Giang nằm trên mặt dất nói:

– Đừng chọc giận ta. Lần này ta cho các người một chút giáo huấn, lần sau
cũng không chỉ đơn giản như vậy.

Nhìn bóng lưng của Lâm Vân biến mất, Thái Giang và Đặng Biên cơ hồ khóc không
ra nước mắt. Chỉ muốn lập tức báo cáo cho cấp trên chuyện đã xảy ra. Rõ ràng
lại có một người như vậy tồn tại? Đây là loại người sao? ở trong bộ đôi nhiều
năm như vậy, bọn họ còn chưa từng thấy ai lợi hại như vậy. Cho dù là top 10
người đứng đầu trong cuôc thi võ thuật giữa các quân khu, phỏng chừng cũng kém
xa người này.

….

– Tình huống giống như không đúng. Vì sao tốc độ bỏ mình của hai bên lại
nhanh như vây? Mới chưa tới hai ngày, mỗi bên đã tổn thất ba, bốn mươi người?
Chẳng lẽ Thái Giang và Đặng Biên tập trung moi người lại quần đấu?

Nói chuyện là vị quân trưởng Miêu kia.

Quân trưởng Từ cũng cau mày, trầm tư không nói. Nhìn qua số liệu xuất hiện
trên màn hình, con số bỏ mình giữa hai bên đều là ba bốn mươi người. Hơn nữa,
thời gian phát sinh rất ngắn.

Phải biết rằng những đội viên tham gia lần huấn luyện này đều mặc một bộ quân
phục có gắn thiết bị điện tử trên đó. Thiết bị điện tử đó sẽ dựa vào năng lực
hành động của đội viên để phán đoán xem đội viên đã mất đi hay vẫn còn năng
lực tác chiến. Sau đó thì trả về kết quả ghi trên màn hinh.

Nhưng mới ngắn ngủi nửa ngày, số liệu đã gửi về, thông báo có bảy tám mươi
người đội viên mất đi năng lực tác chiến. Nếu không phải do độ tin cậy của
thiết bị điện tử kia đã được kiêm chứng qua nhiều lần, hơn nữa còn được rất
nhiều quốc gia sử dụng, thì mọi người ở đây đều đã hoài nghi thiết bị có vấn
đề.

Vị ủy viên của ủy ban quân sự trung ương kia cũng cau mày. Việc diễn luyện như
vậy đã diễn ra ở nhiều quân khu, nhưng chưa từng xảy ra tình huống kỳ quái như
thế. Chẳng qua, nếu như là quần ẩu, thì ngược lại có khả năng. Nhưng nếu quần
ẩu thì cần gì phải mất công tới nơi này huấn luyện phục kích, thà tới chỗ bãi
đất trống nào đó đánh nhau cho xong. Tin tưởng những người tham gia lần diễn
luyện này cũng biết điều đó. Không có khả năng toàn bộ nóng máu lên rồi xông
vào đánh nhau.

Mà tình huống về sau càng khiến cho người ta trợ mắt há mồm. Hãn Sư Đặng Biên
rõ ràng cũng bỏ mình. Còn không đợi mọi người đánh giá, số người bị bỏ mình
càng ngày càng nhiều, cuối cùng toàn bộ ‘Bỏ mình’.

Vị ủy viên của ủy ban quân sự trung ương kia liền tức giận, vọt dậy nói:

– Chuyện gì xảy ra?

Đang có 0 bình luận
Image

Lời bình luận giới hạn từ 15 đến 500 kí tự.