Công Tử Điên Khùng – Chương 114: Kết Cục Của Lý Nghĩa – Botruyen

Công Tử Điên Khùng - Chương 114: Kết Cục Của Lý Nghĩa

Chưởng đao mang theo vầng sáng ẩn ẩn, thẳng tắp bổ vào đầu của Lâm Vân. Phạm
vi của một chưởng này không ngờ đã bao trùm toàn bộ cơ thể của Lâm Vân. Mắt
thấy Lâm Vân không có chỗ để trốn, khóe miệng của Lý Nghĩa lộ ra sự vui vẻ.
Bởi vì ngày hôm qua y đã chứng kiến thực lực của Lâm Vân.

Một chưởng toàn lực này của y. Tuy không nhất định có thể đánh chết Lâm Vân.
Nhưng chắc chắn sẽ khiến Lâm Vân bị thương. Khi tìm được tung tích của Lâm
Vân. Y không mang theo đồng bọn tới. Bởi vì y là người rất tự phụ. Y muốn
chứng minh cho đại ca thấy, chỉ cần một mình mình, là có thể thoải mái bắt
người này trở về.

Chân của Lâm Vân còn chưa đá tới Lý Nghĩa, đã bị chưởng đao của Lý Nghĩa đẩy
sang một bên. Trong nội tâm Lâm Vân thầm khen tốc độ phản ứng của tay Lý Nghĩa
này. Rất ít người có thể tránh được liên hoàn cước của mình. Mà tay Lý Nghĩa
rõ ràng có thể dùng chưởng đao ngăn cản liên hoàn cước của mình, còn có thể
thuận thế phản kích.

Một tiếng phốc vang lên. Chân của Lâm Vân trúng một chưởng đao. Đao phong cắt
đứt quần, trực tiếp xâm nhập vào làn da, máu tươi lập tức chảy. Lý Nghĩa lạnh
lùng cười, không biết cái tay Yamada kia bị giết như thế nào. Nhưng người
thanh niên này cũng không có lợi hại như trong tưởng tượng.

Lý Nghĩa thấy Lâm Vân đã bị thương, đang muốn tiến tới bổ thêm một chưởng, lấy
mạng của hắn. Đột nhiên y cảm thấy ở phần eo nóng lên, theo sau là một sự đau
đớn kịch liệt truyền tới. Trong lòng kinh hãi, biết không tốt. Vội vàng lui về
phía sau nhìn xuống. Thì phát hiện phần eo của mình đã vô thanh vô tức xuất
hiện một miệng vết thương dài 15cm. Máu tươi không ngừng phun ra.

Đồng tử của Lý Nghĩa co rút lại. Mình rõ ràng bị ám sát. Đây là công phu gì.
Có thể giết người vô hình như vậy?

– Làm sao ngươi làm được?

Vẻ mặt của Lý Nghĩa không cam lòng, nhìn chằm chằm vào Lâm Vân hỏi.

– Rất đơn giảng đây là Tinh Đao phát ra từ chân nguyên…

Lâm Vân còn chưa dứt lời. Lý Nghĩa đã ngã xuống. Câu nói sau cùng lại là “Chân
nguyên tụ đao? Truyền thuyết là có thật…”

Lâm Vân lập tức vận chuyển tinh lực còn sót lại đề hồi phục miệng vết thương.
Muốn dùng Tinh Đao thấp cấp nhất phải tới khi hình thành Tinh Hồn mới có thể
dùng được. Hiện tại Lâm Vân kích phát toàn bộ lực lượng Tinh Vân mới có thể
bắn ra một đao kia. Tuy một đao kia không bằng một phần mười Tinh Đao bình
thường, nhưng bởi vì nó vô hình, nên rất khó đối phó.

Cho dù tạo thành Tinh Hồn, cũng chỉ có thể phóng ra nhiều nhất ba đao. Hơn nữa
còn là Tinh Đao có lực sát thương nhỏ nhất. Hiện tại, ngay cả Tinh Hồn Lâm Vân
còn chưa hình thành. Mà lực lượng Tinh Vân chỉ có hơn một nửa, cho nên một đao
toàn lực kia, hiệu quả cũng kém cỏi nhất. Cái giá phải trả chính toàn thân cơ
hồ muốn tê liệt, thậm chí sẽ ảnh hưởng rất lớn tới việc tu luyện về sau.

Nhưng Lâm Vân không thể không dùng cách này để giết Lý Nghĩa. Kỳ thực, một
chưởng vừa rồi của Lý Nghĩa. Lâm Vân có thể tránh thoát. Tuy nhiên, để khiến
Lý Nghĩa lơ là, hắn vẫn liều mạng chịu đựng. Bởi vì hắn chỉ có một cơ hội duy
nhất, nếu một cơ hội này bị Lý Nghĩa tránh thoát, kết cục của hắn chỉ có chữ
chết mà thôi.

Từ lúc biết Lý Nghĩa muốn truy bắt mình. Lâm Vân liền quyết định phải giết cho
bằng được cái tên nguy hiểm nhất này.

Nhưng khi thấy Lý Nghĩa rõ ràng che giấu thực lực. Lâm Vân liền biết cho dù
hiện tại mình có đem hết toàn lực đi chăng nữa, cũng không phải là đối thủ của
y. Ngoại trừ kích phát toàn bộ lực lượng Tinh Vân phát ra Tinh Đao, mới có một
phần thắng. Chẳng qua, nếu như một đao kia bị Lý Nghĩa tránh thoát. Lâm Vân
chỉ có con đường chết.

Cũng may Lý Nghĩa quá coi rẻ Lâm Vân. Có lẽ tối hôm qua, y còn coi trọng Lâm
Vân là một đối thủ. Nhưng hôm nay Lý Nghĩa đã không để Lâm Vân vào trong mắt.
Lúc thấy chưởng đao của y lại đánh trúng vào chân của Lâm Vân, tính cảnh giác
của Lý Nghĩa giảm xuống mức thấp nhất, nên bị Lâm Vân ám toán thành công.

Giết Lý Nghĩa. Lâm Vân có thể đoán ra được. Lý Nghĩa sở dĩ tìm được tung tích
của mình, là do có quan hệ với một chưởng kia. Có lẽ y có thể căn cứ vào cảm
giác mà một chưởng lưu lại để truy tìm mình. Quả nhiên là một cao thủ lợi hại.

Hiện tại. Lâm Vân chỉ cảm thấy mệt mỏi không chịu nổi. Vết thương trên người
càng ngày càng nặng thêm. Nếu cứ như vậy, không biết tới bao giờ mới có thể
hình thành Tinh Hồn.

Cũng may, một đao cuối của Lý Nghĩa chỉ trúng bắp chân của mình, về sau mình
chỉ cần chú ý một chút thì sẽ không bị phát hiện. Tuy nhiên, trước khi đi,
phải khôi phục lại một ít khí lực. Chứ cứ như vậy mà chạy đi, cũng khó mà chạy
xa được.

Nhưng tiếp tục ở chỗ này có chút mạo hiểm. Lâm Vân dấu thi thể của Lý Nghĩa
đi, rồi lập tức rời đi nơi này. Hiện tại hắn muốn tìm một chỗ chữa thương mà
không bị ai phát hiện.

Nhưng do khí lực của hắn đã gần mất hết, không thể đi xa được. Mới đi được hơn
3km, đã cảm thấy toàn thân không còn lực. Một phần nguyên nhân cũng là do quá
đói. Từ hôm qua tới giờ, hắn đã có cái gì lót vào bụng đâu.

Đi đến đoạn này đã gần tới bên ngoài khu công nghiệp. Người ở ven đường dần
dần nhiều hơn. Lâm Vân muốn tìm cái gì ăn một ít. Sửa sang lại quần áo, ngoại
trừ có một chút vết máu trên đùi ra, cơ bản không có gì khác lạ. Hơn nữa, hiện
tại trời khá tối, chỉ có rải rác vài cái đèn trên đường, nên càng không lo có
người chú ý.

Ở ven đường có một cái xe tải đậu trống trơn ở đấy. Lâm Vân thầm nghĩ, nếu
minh ở ven đường chữa thương, rất dễ bị người khác phát hiện. Còn không bằng
ngồi đằng sau xe tải, tu luyện một giờ là đủ. Nghĩ tới đây, thì cảm thấy đầu
óc có chút choáng váng. Lâm Vân không dám chậm trễ, vội vàng trèo lên xe tải.
Tới một góc thì ngồi xuống, bắt đầu vận chuyển lực lượng Tinh Vân để chữa
thương.

Linh khí ở chỗ này khá mỏng manh, cộng thêm trời đêm đầy mây, khiến thương thế
của Lâm Vân khôi phục rất chậm. Một giờ sau, thương thế của hắn còn chưa
chuyển biến tốt đẹp.

Mà mọi người bắt đầu đi ra ngoài ăn tối, nên ven đường ngày càng nhiều người
hơn. Lâm Vân chỉ đành phải tiếp tục nấp ở đằng sau xe tải chữa thương. Nhưng
một cơn chấn động đánh thức hắn. Không nghĩ tới hắn lại ngủ quên mất. Có lẽ do
thân thể quá mệt mỏi, không còn một chút cảnh giác nào. Xe tải đi được bao lâu
rồi hắn còn không biết.

Xem ra cái xe tải này đúng là đã khởi động, cũng không biết là đi nơi nào.
Nhưng Lâm Vân minh bạch, cho dù xe tải đi tới đâu chăng nữa. Chỉ cần tới chỗ
có trạm kiểm tra, mình nhất định sẽ bị lộ tung tích. Ngủ một giấc, thể lực
hiện tại đã khôi phục được một ít. Cũng may tốc độ xe rất chậm, nên Lâm Vân
không chút do dự nhảy xuống xe.

Ừ, là địa phương quen thuộc. Chỗ này chính là nơi mà mình gọi nhờ điện thoại
trong một quán nhỏ để tìm phòng trọ. Không nghĩ tới, chiếc xe tải kia lại đi
vào nội thành. Xem ra, phải nghĩ biện pháp đi về phòng trọ thôi.

Ngẩng đầu nhìn cái quán nhỏ lúc trước mình gọi nhờ điện thoại kia. Thấy chủ
cửa hàng đang muốn đóng cửa. Lâm Vân vội vàng gọi một tiếng, mua vài chai nước
và vài túi bánh mỳ.

Đã là hơn 11h đêm, trên đường khá vắng vẻ. Lâm Vân tìm một chỗ không có người
ăn uống. Ăn xong mới cảm giác tốt hơn nhiều. Tuy nhiên, nên làm sao bây giờ?
Mình đang muốn đi tới ngõ Hạnh Hoa một chuyến. Ngày mai xem ra phải cải trang
một chút, chỉ cần không bị phát hiện, là có thể đi về lấy đồ đạc.

Tuy Phụng Tân đã bị giới nghiêm, nhưng Lâm Vân tin tưởng chỉ cần mình thực sự
muốn đi đâu, giới nghiêm cũng không thể ngăn cản được mình. Trừ phi Phụng Tân
đã bị vây kín, bằng không luôn có nơi để mình rời đi. May mà mình đã giết được
tay khó chơi nhất là Lý Nghĩa.

Nếu như Lý Nghĩa tự phụ, một mình một người tới tìm minh, mà là tiếp tục truy
lùng mình. Như vậy khả năng chạy trốn của mình rất thấp. Rõ ràng có thể dựa
theo dấu vết của chưởng đao mà tra tung tích của mình. Sư phụ của tay Lý Nghĩa
này khẳng định bất thường, về sau phải cẩn thận.

Đang có 0 bình luận
Image

Lời bình luận giới hạn từ 15 đến 500 kí tự.