Công Tử Điên Khùng – Chương 11: Dời đi – Botruyen

Công Tử Điên Khùng - Chương 11: Dời đi

– Lâm Khải, ngươi lại tới nơi này làm gì?

Vừa nhìn thấy Lâm Khải, Hàn Vũ Tích lập tức đứng lên, lạnh lùng hỏi.

– Làm gì? Đương nhiên là đến thu hồi phòng ở. Quyền sở hữu của căn biệt thư
này đã chuyển sang tên ta, ta đương nhiên muốn tới thu hồi nó. Chẳng lẽ lại
miễn phí cho các ngươi sinh sống ở đây? Thật sự là buồn cười, ha ha.

Nhìn vẻ mặt kiêu ngạo của Lâm Khải, Lâm Vân chỉ muốn tiến lên đấm vào mặt y
một cái.

– Ngày mai ta tới thu hồi phòng ở, các ngươi mau chóng thu dọn, đỡ mất công
ta phải gọi bảo vệ tới.

Thấy Lâm Vân và Hàn Vũ Tích trầm mặc không nói, Lâm Khải nói xong liền lãnh
khốc phất tay mà đi. Bất quá, lần này y không lái chiếc xe Lamborghini tới, mà
là lái một chiếc xe Buick bình thường. Không biết là do chiếc xe kia của y
chưa được sửa xong, hay là do y không dám lái tới.

– Ách…

– Lâm…

– Ngươi nói trước đi.

– Ngươi nói trước đi.

– Vẫn là ngươi nói trước đi.

Lâm Vân thấy hai người lần đầu tiên cùng lúc mở miệng, vì vậy liền nhường cho
Hàn Vũ Tích nói trước.

– Nếu không, ta đi ra ngoài thuê một căn phòng ở tạm, ngươi không…

Hàn Vũ Tích do dự còn chưa nói hết, Lâm Vân đã cắt đứt lời nàng.

– Ta có chỗ ở, cùng lắm thì ta tới chỗ mẹ của ta ở. Còn chỗ ở cho ngươi, ta
không có cách nào giải quyết, xin lỗi rồi.

Lâm Vân thấy Hàn Vũ Tích có chút chần chờ, vội vàng nói ra.

– A, nếu như vậy cũng tốt, ta cũng có thể về nhà ở.

Hàn Vũ Tích nghĩ nửa ngày mới nói tiếp. Trong lòng nàng âm thầm kinh dị, tư
duy của Lâm Vân rất rõ ràng, không có vẻ bị bệnh. Chẳng lẽ bệnh điên của hắn
đã khỏi hẳn rồi?

– Ừ, như vậy là tốt rồi. Bất quá, ta còn có một việc muốn thương lượng với
ngươi.

Lâm Vân nói tiếp.

– Chuyện gì?

Đột nhiên Hàn Vũ Tích có chút khẩn trương.

– À, ta nghĩ hai chúng ta tuy kết hôn nhưng cũng không khác gì hai người
dưng. Ta biết ngươi rất ghét ta. Đã hiện tại liền chỗ ở cũng không có, ta nghĩ
chúng ta cũng nên xem xét xem, cuộc hôn nhân này nên kết thúc ở đây? Ý kiến
của ngươi thế nào?

Lâm Vân nhìn Hàn Vũ Tích, bình tĩnh nói.

– A…

Trong lúc nhất thời, Hàn Vũ Tích còn chưa tiêu hóa hết lời của Lâm Vân.

– Ngươi muốn nói ly hôn?

Một lúc sau, Hàn Vũ Tích mới hiểu ra. Thứ mình mong muốn bấy lâu đột nhiên từ
trên trời giáng xuống. Đây không phải là điều mà mình một mực khao khát sao?

– Ngươi thấy thế nào?

Lâm Vân nhìn Hàn Vũ Tích nửa ngày không đưa ra ý kiến, đành phải tiếp tục hỏi.

– Tốt, tốt, khi nào thì làm giấy tờ. Hôm nay là cuối tuần, hay đợi ngày mai
thứ hai vậy.

Hàn Vũ Tích vội vàng nói ra.

– Ừ, vậy thì mai. Ta biết chỗ công ty ngươi làm, lúc ngươi tan tầm, ta sẽ chờ
ở đó. Hiện tại, ta đi nấu cơm, ngươi lên tầng chuẩn bị thu thập đồ đạc của
ngươi đi.

Thấy bộ dáng gấp gáp của Hàn Vũ Tích, Lâm Vân chỉ cười tự giễu, liền đi vào
phòng bếp nấu cơm.

Ngơ ngác nhìn động tác của Lâm Vân, Hàn Vũ Tích có chút sững sờ. Trong lòng tự
nhủ, hắn làm sao vậy? Chẳng lẽ bệnh của hắn đã tốt rồi? Ăn nói có trật tự, lại
còn biết suy nghĩ cho mình. Không có khả năng a, rạng sáng đêm qua hắn còn đi
tắm cơ mà? Thôi, nghĩ tiếp làm gì, dù sao mấy ngày nữa là ly hôn rồi. Hy vọng
về sau bệnh của hắn không tái phát nữa là được.

Hàn Vũ Tích trở lại phòng của mình thu dọn đồ đạc. Kỳ thực cũng không có
nhiều, chỉ là mấy bộ y phục, một chiếc máy vi tính và chăn mềm mà thôi. Sau
khi gói gọn thành ba cái túi, nàng xuống tầng thì trông thấy Lâm Vân đã nấu
cơm xong, đang ngồi chờ nàng.

Bốn món ăn và một nồi cơm điện đầy cơm, Hàn Vũ Tích không biết vì sao Lâm Vân
muốn nấu nhiều cơm như vậy. Nhưng nàng cũng không hỏi, chỉ yên lặng ăn cơm.
Mấy món hắn nấu quả thực rất hợp khẩu vị của nàng. Tuy nàng không đói bụng
nhưng vẫn ăn hết hai bát.

Hàn Vũ Tích ăn cơm xong, nghĩ tới cả tuần này mình đều không nấu một bữa nào,
mà toàn ăn cơm của Lâm Vân nấu. Hôm nay phỏng chừng là lần cuối cùng hai người
cùng nhau ăn cơm. Ngẫm lại vẫn là chủ động đi rửa bát.

Lâm Vân nhìn Hàn Vũ Tích đi rửa bát, cũng không có ngăn cản. Hắn nghĩ, số bát
đũa này dù sao cũng không có ý mang đi, cần gì phải rửa.

Thấy Lâm Vân mang toàn bộ số cơm trong nồi cơm còn lại rang lên, Hàn Vũ Tích
cảm thấy kỳ quái. Chẳng lẽ hắn lại phát bệnh. Nhưng cũng không dám tới hỏi,
chỉ sợ mình vừa hỏi, hắn liền thực sự phát bệnh.

Lâm Vân cẩn thận rang toàn bộ số cơm còn lại thành từng miếng cháy, rồi để vào
trong một cái túi nhựa. Hắn làm việc rất cẩn thận, giống như sợ lãng phí một
hạt cơm nào đó.

– Ngươi đang làm gì thế?

Hàn Vũ Tích không nhịn được hỏi.

– À, đây là một món mà ta học được từ trong sách, ăn rất ngon, không tin
ngươi ăn thử xem.

Lâm Vân nói xong đưa một miếng cho Hàn Vũ Tích.

Hàn Vũ Tích vội vàng đẩy ra, trong lòng tự nhủ, chẳng phải là rang khô cơm hay
sao? Nàng từ chối bởi vì một phần là nàng đã ăn no, một phần là nhìn mấy miếng
cơm cháy khô cong này, nàng cũng không dám ăn.

Lâm Vân thấy Hàn Vũ Tích không ăn, cũng không khách khí nữa, bỏ toàn bộ miếng
cơm vào trong túi, rồi buộc lại cẩn thận.

Hàn Vũ Tích đột nhiên nghĩ tới, nàng và Lâm Vân hiện tại, một người rửa bát,
một người nấu cơm, giống như một đôi vợ chồng ân ái vậy. Nghĩ tới đây, trong
lòng nàng như bị cái gì chắn ngang, rất là khó chịu.

– Đã thu thập xong đồ đạc chưa?

Lâm Vân cầm cái túi lên, thuận tiện hỏi Hàn Vũ Tích.

– Đã xong.

Hàn Vũ Tích vô ý thức trả lời.

– Vậy ngươi lái xe ra đi, ta giúp ngươi khuân đồ.

Lâm Vân nói xong, cũng đi lên phòng của mình thu thập đồ đạc.

Hàn Vũ Tích ngây ngẩn cả người. Làm sao hắn biết xe của mình đã sửa tốt? Mình
còn chưa từng để cho hắn nhìn thấy a. Lắc đầu, vẫn là đi tới gara ở tầng hầm,
lái xe ra.

Lúc Hàn Vũ Tích lái xe chạy ra cửa biệt thư, Lâm Vân đã xách mấy túi đồ đạc
của nàng xuống tới cửa.

Nhìn Lâm Vân cẩn thận để túi đồ đạc của mình vào trong xe, Hàn Vũ Tích quả
thực ngây dại. Đây có phải là thằng ngốc Lâm Vân hay khi dễ mình không?

– Xong rồi, ngươi đi đi. Tạm biệt, tuần sau ta sẽ tới công ty của ngươi tìm
ngươi.

Lâm Vân đóng cửa xe, mỉm cười nhìn Hàn Vũ Tích nói.

– A, vậy còn ngươi.

Hàn Vũ Tích liền phản ứng.

Lâm Vân vỗ vỗ cái túi xách trên vai nói:

– Ha ha, đồ đạc của ta chỉ có vài thứ, một cái túi là đủ rồi, ít hơn ngươi
nhiều Ta sẽ chờ ở đây, đợi xe tới. Tạm biệt, gặp lại sau!

– Nếu không, ta tống ngươi trở về…

Hàn Vũ Tích không biết vì sao mình lại nói ra câu này.

Lâm Vân do dự một chút, mới nói:

– Cũng được, vậy ngươi tiễn ta vậy.

Nói xong, lập tức đi lên xe Fox của Hàn Vũ Tích.

Biệt thự Lâm gia vô cùng lớn, là tòa nhà lớn nhất của khu nhà giàu Hoàn Hồ.
Rất nhanh, Hàn Vũ Tích đã lái xe tới khu Hoàn Hồ. Dừng ở một chỗ cách biệt thự
khá xa, Lâm Vân liền xuống xe, sau đó cảm ơn Hàn Vũ Tích:

– Cảm ơn ngươi đã tiễn ta. Tạm biệt, chú ý đi đường nhé.

Hàn Vũ Tích thấy Lâm Vân vẫn đứng ở đó, không có ý đi vào, đành phải chào từ
biệt, lái xe rời đi.

Mãi đến khi xe của Hàn Vũ Tích không còn thấy bóng dáng, Lâm Vân mới dọc theo
cái quay trở lại. Thậm chí, hắn cũng không liếc khu Hoàn Hồ một cái.

Hàn Vũ Tích dừng xe ở một cái ngõ, nhìn sang thì thấy Lâm Vân căn bản không có
đi vào khu Hoàn Hồ, mà dọc theo đường cũ quay trở lại, trong lòng cả kinh,
đang muốn đi lên hỏi Lâm Vân, chuyện gì xảy ra. Nhưng Lâm Vân đã biến mất dạng
trong đám đông, giống như giọt nước rơi vào biển rộng vậy, không thấy tung
tích.

Đang có 0 bình luận
Image

Lời bình luận giới hạn từ 15 đến 500 kí tự.