– Cách này có được hay không.
– Ta cũng không rõ cho lắm, đây chỉ là suy đoán của ta. Cấp bậc của ta còn chưa đủ cao để có thể thử nghiệm trên người thường và cũng không có khả năng làm vậy để tránh bị nghi ngờ. Nhưng cách này so với việc ngươi đánh bậy đánh bạ còn tốt hơn gấp vạn lần. Chí ít tia hi vọng này lớn hơn không phải sao. Chỉ cần thành công thì không những có thể cứu người mà còn giúp ngươi không bị lộ, vẹn cả đôi đường.
Cầm không tin tưởng cho lắm, bởi cách này quả thật quá điên cuồng. Bình thường khi không có ai thử còn có thể chấp nhận nhưng đây là liều mạng giữa 1 đống đại lão a. 1 khi làm như vây, cả 2 có thể nói triệt để bỏ qua 1 tia hi vọng có thể chạy đi,chắc chắn bị bắt.
Nhưng hiển nhiên, so với kế hoạch ban đầu của anh thì cách này khả thi hơn, dù không quá nhiều nhưng vẫn có. Do đó, làm theo cách này không phải là không thể.
Chỉ hi vọng có thể thành công.
– Được rồi, thời gian sắp đến, ngươi cũng phải chuẩn bị đi. Nhớ, cơ hội của ngươi chỉ có 1 lần mà thôi, trân trọng nó.
Cầm gật đầu rồi trở lại đấu trường, ánh mắt hiện lên sự kiên quyết. Tiểu Tuyết,ta nhất định sẽ cứu nàng.
………..
Trong sự háo hức chờ mong của tất cả mọi người, sàn đấu cho cuộc chiến thứ 2 đã bắt đầu. Sàn đấu đã được nâng cấp, trở nên càng cứng rắn, sẵn sàng cho những ma kiêu trổ hết tài năng.
Vương Tào lại bước lên trước và nói:
– Trận thứ 2 chuẩn bị bắt đầu. Mời 2 ma kiêu Cầm và Ma Phượng đi lên sàn đấu.
2 thân ảnh từ 2 hướng bình tĩnh bước lên trên đài nhìn nhau. Đã bị lộ khiến cho Ma Phượng không che dấu nữa, để lộ thân hinh ma quỷ và gương mặt tuyệt diễm trước mặt mọi người. Cầm nhìn gương mặt vừa thân quen lại vừa xa lạ kia mà lòng khẽ nhói. Anh thật vô pháp tưởng tượng trong thời gian qua Chu Tuyết đã trải qua những gì, đã chịu đau đớn như thế này. Thật sự không thể tưởng tượng được.
Và nhiệm vụ của anh là khiến cô triệt để thoát khỏi khổ ải này.Ánh mắt Cầm trở nên nghiêm nghị mà thì thầm:
– Yên tâm, dù cho làm cách nào đi nữa thì ta nhất định sẽ để cho nàng khôi phục.
Vương Tào nhìn cả 2 đã sẵn sàng liền nói.
– Cả 2 tuyển thủ đã lên sân. Ta tuyên bố, cuộc chiến thứ 2 giữa Cầm và Ma PHượng bắt đầu.
Tiếng hô vừa vang thì Ma Phượng động, 1 thanh kiếm mang theo hỏa diễm nóng bỏng đánh thẳng về phía Cầm.
Cầm tất nhiên cũng không đứng yên chịu trận, trên tay anh, 1 thanh kiếm mang theo hàn khí bức người, cứng đối cứng với Ma Phượng.
Trên sân, băng cùng hỏa không ngừng giao thoa, không ngừng triệt tiêu lẫn nhau. Không ai chịu nhường ai. Thực lực của cả 2 tương đương, Ma Phượng thân là phượng hoàng nên lĩnh ngộ hỏa chi đạo đến mức độ sâu vô cùng, hoàn toàn miểu sát băng chi đạo mà Cầm lĩnh ngộ, nhưng vũ khí của anh lại mạnh hơn rất nhiều, đã thế bên trong nó còn có 1 kiếm linh mạnh mẽ- người từng trưởng khống cả 1 băng nguyên Tuyết đế. 2 người phối hợp tuyệt không thua kém hỏa chi đạo của Ma Phượng. Tất cả tạo nên sự cân bằng vị diệu. Cung cấp 1 cuộc chiến đầy mãn nhãn. Đây là 1 cuộc chiến của sự bền bỉ, 1 cuộc chiến xem ai sẽ là người sơ hở trước, xem ai sẽ là người kiệt sức trước.
Cũng vì yêu cầu đó, trong mắt những người thực lực cao thì cuộc chiến này đã kết thúc. Ma Phượng trông có vẻ hung mãnh nhưng là nỏ mạnh hết đà. Cuộc chiến với Vô Dục khiến cô nàng này tiêu hao rất nhiều. Bị thương cũng không nhẹ. Giờ lại tung toàn lực chiến đấu thì có thể chống cự được bao lâu. Mà kẻ địch của cô cũng dốc toàn lực chứ không vờn chơi như Vô Dục lúc nãy. Tình hình này cứ như vậy thì cuối cùng không cần Cầm ra tay thì cô nàng này cũng tự động thua cuộc.
Trong giờ phút này, chỉ khi Cầm sơ xảy hay là Ma Phượng còn có đòn sát thủ nào đó đủ mạnh, đủ bất ngờ thì may chăng mới có cơ hội thay đổi thế cuộc này.
Nhưng cô nàng sẽ cam chịu ư. Tất nhiên là không. 1 tiếng phượng ngâm rung trời. Hư ảnh 1 con phượng hoàng lửa mày đen ngưng thực trên bầu trời, con mắt lóe sáng nhìn về phía những kẻ bên
dưới như 1 thượng vị giả, hỏa chi vương.
Với việc hư ảnh xuất hiện, thực lực của Ma Phượng lập tức tăng lên, đột phá Độ Kiếp, xông thẳng lên đệ tứ kiếp. Thực lực đè ép Cầm.