Cầm nhìn vị lão bản và nói:
– Lão bản, còn phòng không. Ta muốn 1 phòng.
Lão bản cười đầy nịnh bợ và nói:
– Có, tất nhiên là có rồi. ngài muốn phòng thường hay là… Không, 1 vị như ngài có lẽ là phòng thượng hạng nhỉ. Ở chỗ này chúng ta có vài phòng thượng hàng, là những tòa tiểu viện biệt lập. Tiện nghi đầy đủ. Đảm bảo có thể khiến 2 vị có những trải nghiệm tốt nhất. Giá cả cũng không đắt. Chỉ có 10 Ma Thạch Thượng Phẩm 1 ngày. Các vị thấy thế nào.
Cầm nhướng mày. Cái giá này quả thật không có đắt mà vô cùng đắt a. Bọn họ cũng chỉ có 3000 Ma Thạch Thượng Phẩm là tiền tiêu. Ở đêm đã mất 10 viên. Nghĩa là anh không làm gì,chỉ ở thì 1 tháng là đã mất 1/10 số tiền này.
Quá đắt. Tiền đó anh còn để làm nhiều việc, hiển nhiên không thể nào tiêu ở đây được. Anh nhìn tên lão bản và nói:
– Cho ta 1 phòng thường. Ta nghĩ phòng thường sẽ không đắt đến như vậy đi.
Vị Lão bản này hơi sững sờ. Vẻ mặt không đổi nhưng trong lòng thì hơi lo lắng. 10 Ma Thạch Thượng Phẩm 1 đêm chính là lão nói thách lên. Chân chính là 1 Ma Thạch Thượng Phẩm 1 đêm. Dù sao đây cũng chỉ là 1 tiểu viện bình thường, hoàn toàn không có quá nhiều biện pháp phòng ngự, hiển nhiên không có đắt đến mức đó. Chỉ sợ 2 người này đã nhận ra điều gì nên là mới chọn phòng thường để tỏ ra bức xúc.
Nhưng thân là lão làng, tất nhiên lão không để lộ ra bất cứ cái đuôi nào:
– Phòng thường thì 1 Ma Thạch Thượng Phẩm trong vòng 3 tháng. Nhưng căn phòng quá nhỏ, 2 người sống trong đó quả thật sẽ vô cùng chật hẹp. Ngài không suy nghĩ thuê 1 tiểu viện riêng à. Ngài có lẽ chính là thiên kiêu của ma tộc chúng ta. đối với những thiên kiêu đó, ta rất là sùng bái. Như vậy đi, ta chỉ lấy ngài 3 Ma Thạch Thượng Phẩm 1 ngày mà thôi, coi như kết giao bàn hữu. Thế nào.
Cầm vẫn nhướng mày. 3 Ma Thạch Thượng Phẩm vẫn là quá cao với anh. Hoàn toàn không cần thiết phải tốn hao nhiều Ma Thạch Thượng Phẩ0 m như vậy.dù cho có 1 tiểu viện biệt lập như vậy rất có lợi với bọn họ nhưng mà Cầm vẫn từ bỏ.
Anh lạnh nhạt nói:
– 1 phòng bình thường đi. Ta không có nhiều linh thạch như vậy để lãng phí.
Vị lão bản nghe vậy thì cười nhưng trong lòng thì kinh nghi, không có ma thạch. Lừa ai đây. dù cho không phải là thiên tài, 1 vị Hợp Thể Kỳ gia sản cũng không thấp. Chí ít 3 Ma Thạch Thượng Phẩm 1 ngày cũng vẫn bỏ ra mà không 1 lời. Đây hiển nhiên là đang nhắc lão, giá tiền này không phù hợp.
Gặp cao thủ rồi. Đây chính là ý nghĩ của hắn. Chỉ sợ vị này cũng là 1 kẻ nhiều năm lẫn trong xã hội đi. Lão cười làm lành nói:– Chúng ta lần đầu đến Dạ Ma Thành. Ngươi có thể cho ta biết được 1 số thông tin không.
Tiếp thu viên Ma Thạch, vị tiểu nhị này cười không ngập được mồm và nói:
– Tất nhiên, tất nhiên. Ngài có câu hỏi nào có thể hỏi ta. Nói không phải khoe nhưng mà hiếm có việc gì ở tòa thành này mà tiểu nhân không biết.
Cầm hài lòng nói:
– Được rồi. Trước hết cho ta biết tình hình tòa thành này đi.
Vị tiểu nhị này hít 1 hơi và nói:
– Dạ Ma thành là 1 tòa trung cấp thành trong ma giới. Tòa thành này phân làm nội thành và ngoại thành. Nơi chúng ta đang ở là ngoại thành. Như ngài đã thấy, nơi này chỉ có những ma tộc cấp thấp cũng như những kẻ lưu mành liều mạng ở lại.Nơi này rất hỗn loạn và cũng không ai muốn quản nó. Muốn có thể ở lại nơi này, ngươi không có thực lực thì phải có ô dù. Nhưng đồng thời nơi này cũng là nơi ngươi có thể có bất cứ thứ gì. Chỉ cần có tiền, không gì không thể.
– Nhưng với thực lực của 2 vị, chỉ cần không đi trêu chọc thì sẽ thoải mái. Nhưng mà để chắc chắn. T nghĩ các vị cũng nên đi gặp các vị lão đại tọa trấn nơi này.
– Lão đại?
– Đúng vậy, Như tiểu nhân đã nói, không có thực lực thì chỉ có thể nhờ vào ô dù. Mà ô dù ở đây chính là những vị đại lão. Bọn họ chính là những người trong bóng tối khống chế khu vực ngoại thành này. Nếu các vị ở đây vài ngày thì không sao nhưng nếu muốn ở đây thời gian dài thì các vị cũng nên đi chào hỏi 1 tiếng. coi như kết bạn. Sau này, nếu như vướng vào rắc rối gì vẫn có thể an toàn. Vị công tử này nhỏ tuổi như vậy đã có thực lực này đủ để thấy thế lực sau lưng ngài không tầm thường. Nhưng cường long không áp nổi địa xà. Ngài vẫn còn nhỏ yếu, không nhất thiết phải liều mạng như vậy.
Cầm chăm chú nghe kỹ rồi lại hỏi:
– Vậy Nội thành thì sao.
– Nội thành thì đỡ loạn hơn rất nhiều. Nơi đó có thủ thành quân thường xuyên tuần tra. Trong đó cũng có va chạm nhưng bình thường sẽ không xảy ra án mạng. Hệ số an toàn cao hơn nhiều. Nhưng nếu như các ngài muốn phát triển, ta không kiến nghị các ngài vào Nội Thành. Trong đó, các đại tộc đã cắm rễ không biết bao nhiêu năm. Muốn chen vào là không thể nào. Các vị trong đó an toàn thì an toàn hơn nhưng mà nguy hiểm cũng nguy hiểm hơn. Ở ngoài này, gặp chuyện thì các vị có thể sử dụng nắm đấm để giải quyết. Nhưng trong đó, các gia tộc quan hệ với nhau rất phức tạp, có khi người 2 vị đánh là 1 vị công tử nào đó. Và cả tòa thành sẽ vây ngài lại. thế lực sau lưng ngài không đủ cứng thì rất khó có thể làm gì.
– Vì thế, nếu như muốn lẫn vào thì các vị vẫn nên ở ngoại thành thì hơn.
Cầm nghe xong thì trầm mặc, sau đó anh nói:
– Vậy truyền thống trận đi tòa thành tiếp theo để ở đâu.