Cầm nghe xong nhiệm vụ thì có chút không biết nói gì. Quả đúng là nhiệm vụ bất khả thi a.
Anh không khỏi cảm khái nói:
– Càng lúc ta càng thêm tò mò về thân phận của cô nàng Lăng tuyết. rốt cục thế lực sau lưng cô nàng này là gì mà khiến các ngươi không từ thủ đoạn, không buông bỏ bất cứ hi vọng nào để cứu cô nàng vậy. Điều này có lẽ là ngươi sẽ vui lòng cho ta biết chứ.
Diệp Phong trầm ngâm 1 chút rồi lên tiếng:
– Điều này vốn dĩ là bí mật. Nhưng mà ta nghĩ ngươi cũng biết 1 chút môn đạo. Do đó có lẽ tương lai ngươi cũng biết thôi. Thôi được, ta sẽ cho ngươi biết trước. Có muốn biết không
Cầm hơi bất ngờ về việc Dược Phong biết được thứ này. Những ngẫm lại kẻ này có thể làm tổng giám ngục 1 nơi quan trọng như thế này hiển nhiên thân phận không tầm thường, biết 1 chút bí văn cũng không phải là quá ngạc nhiên.
Do đó anh hơi gật đầu và tiếp tục lắng nghe.
– Thiên địa thiếu 1 phần khiến cho con đường đột phá càng khó. Càng lên cao, càng khó hơn vì không thể nào từ thiên đạo thiếu thốn mà ngộ ra thứ gì. Do đó, con đường thành thánh có thể nói là hoàn toàn khép lại với người tiên giới. Huyền tiên đã là cảnh giới tối cao và ma giới cũng vậy.
– Chính do thực lực cao tầng không khác biệt nhau khiến cho tình thế lâm vào dằng co. Tính về số lượng thì chúng ta đông hơn nhưng mà ma khí cuồng bạo cộng thêm lối tấn công liều mạng không sợ chết của đám ma tộc khiến cho đại chiến nổ ra đều kết thúc nửa chừng.
– Muốn phá hủy sự cân bằng này chỉ có 1 cách. Đó là thực lực cao tầng phải cách biệt. Có thể dùng số lượng chồng chất nhưng đột phá Huyền Tiên hiển nhiên không dễ dàng, do đó điều này khó có thể làm được. Chỉ có 1 cách, đột phá thành bán thánh. Chỉ cần 1 bên sinh ra bán thành thì bên kia đã xác định sẽ kết thúc, trở thành lịch sử. Ta không biết ma giới thế nào nhưng mà bên ta đều đã chuẩn bị rồi.
Cầm lâm vào suy nghĩ trong giây lát rồi đột nhiên nói:
– Đạo thể.
Dù chỉ là suy đoán nhưng sợ rằng khả năng xảy ra cũng cực kỳ cao. Rốt cục, hậu trường sau lưng anh cũng không đủ cứng như Lăng Phong a.Bây giờ rốt cục anh cần làm gì.
Cầm không biết. Càng biết nhiều, càng hiểu nhiều thì con đường anh có thể đi càng thu bé lại. Thậm chí có thể nói là không có đường.
Nhỏ yếu chính là nguyên tội. Càng lúc anh càng thấm câu nói này. Khi bạn quá nhỏ yếu thì dù cho có vùng vẫy như thế nào đi nữa cũng không thể thoát được, cũng không thể thay đổi gì cả.
Bây giờ chỉ có 2 con đường trước mặt anh.
1 là tìm mọi cách giúp Lăng Tuyết vượt qua, giúp cô áp chế thậm chí là điều khiển ma chủng. Để cô thay anh làm nhiệm vụ này.
2 là chấp nhận sự thật mình là kẻ thế chỗ, chấp nhận việc mình sẽ phải làm lô đỉnh mà đi cảm ngộ ma đạo. Tác thành cho 1 tên giời ơi đất hỡi nào đó.
Cả 2 cách đều khó, khó vô cùng và vô luận anh đi theo cách nào thì kết cục của anh cũng sẽ không dễ chịu nếu không muốn nói là không chết cũng tàn.
Cầm còn lựa chọn khác không. Không, Trong đầu anh cũng thoáng qua ý trốn đi nhưng mà đã Diệp Phong nói như vậy thì hắn sẽ để anh trốn sao. Mà anh còn không biết làm cách nào để rời đi khỏi nơi này. Không có trợ giúp thì trốn là điều bất khả thi.
Mà phản kháng thì càng không thể.1 Luyện Hư nho nhỏ như anh đòi đại náo cả hòn đảo tràn đầy tiên ma này ư. Đúng là người nói si mộng. Mà anh cũng chưa điên cuồng đến mức thả ra những ma đầu ở dưới lòng đất kia.
Do đó, không còn cách nào để anh lựa chọn.
Vậy 1 trong 2 cách trên Cầm chọn cách nào. Nếu như lúc đầu anh còn do dự nhưng giờ đây anh cũng không còn do dự như vậy nữa. Người không vì mình trời tru đất diệt. Cầm cũng không phải thánh nhân mà hi sinh mình cứu kẻ khác. Anh vẫn còn rất nhiều điều cần làm, rất nhiều trách nhiệm trên vai. Anh sẽ chết nhưng chắc chắn không chết 1 cách lãnh xẹt như vậy được.
Dù cho điều này có thể là vết nhơ trong đời anh nhưng Cầm chấp nhận chịu điều đó. Anh sẽ…. dốc toàn lực cứu chữa Lăng Tuyết.