Cầm có chút ngạc nhiên và hỏi:
– Ở đây còn có người sao.
Lão Tam hơi trầm mặc và nói:
– Đúng, trước khi ngươi đến thì tổng cộng có 24 người đang ngụ ở đây. Người thứ 24 có lẽ mới chính là mục tiêu chính của ngươi.
Mắt Cầm có chút lóe. Anh không nói gì mà im lặng lắng nghe. Lão Tam hít 1 hơi và nói:
– Điều này cho ngươi biết bây giờ còn hơi sớm nhưng có lẽ ngươi đã chuẩn bị kỹ rồi. Ngươi có biết vì sao mà những người bị nhiễm ma chủng được đưa đến đây không.
– Ta có hỏi Diệp Phong nhưng hắn không trả lời. Hắn nói hắn không biết nhưng ta nghĩ đây chỉ là lời lấp liếm. Hắn là muốn chính ta đi tìm hiểu.Ta nghĩ từ từ ta sẽ biết thôi.
– Đúng vậy, từ từ ngươi sẽ biết. Nhưng ta nói luôn cho ngươi đỡ tốn thời gian. Chúng ta ở đây để bạo phát.
– Bạo phát.
– Không sai, Ngươi có thể hiểu ma khí như 1 quả bom. Nếu như chúng ta cứ cố nén nó lại, nén lại thì đến khi nó bạo phát thì hậu quả vô cùng kinh người. Mà những người ngươi thấy tâm trí không ổn định, không thể khống chế quá trình bùng nổ. Nếu cứ để họ bên ngoài thì không ai biết những người này có thể nhịn bao lâu và khi bùng nổ sẽ thế nào. Do đó bọn họ cần 1 chất xúc tác, 1 chất xúc tác để ma khí có thể thoát khỏi cơ thể. Và nơi này chính là nơi làm điều đó.
Cầm nghe vậy thì hiểu ra, không ngờ lại là lý do này. Quả thật có chút khác với những gì mà anh tưởng tượng nhưng ngẫm lại thì lời giải thích này càng có lý hơn. Nhưng kèm theo đó là 1 vài thắc mắc:
– Không đúng, những kẻ kia đã đành nhưng các ngươi có lý trí. Theo như những gì ngươi nói thì mỗi khi ma khí bộc phát thì tinh thần cũng bị xâm chiếm. Do đó các ngươi nhất định phải kìm chế, áp chế ma chủng. Nhưng ở đây không thể nào làm được điều đó a. Vậy thì vì sao.
– Sắc bén lắm. Trong chốc lát đã nhận ra vấn đề. Chúng ta có mặt ở đây là để, tránh nguy hiểm cho tiên giới.
Ngay khi bước vào 1 làn u hương thật dễ ngửi truyền vào trong mũi anh khiến Cầm không nhịn được mà hít thêm 1 hơi.Cầm quan sát cả căn phòng. Không thể không nói, chủ nhân của nó là 1 người có mắt thẩm mĩ rất cao. Căn phòng được trang trí khá là đơn sơ, mọi thứ đều là các vật dụng bằng gỗ, bằng tre đơn giản như tủ, như ghế nhưng mà lại mang cho người ta 1 cảm giác thoải mái vô cùng. Hoàn toàn tương phản với hoàn cảnh bên ngoài.
Từ nơi ở có thể nhìn ra được chủ nhân nơi này là 1 người đơn giản nhưng lại tràn đầy tỉ mỉ, chỉnh chu.
– Ngươi là ai, tại sao ở đây.
1 dọng nói vang lên, 1 thân ảnh xuất hiện, đó là 1 cô gái… không là 1 thiếu nữ vô cùng xinh đẹp. Mắt Phượng mày ngài, thân hình lả lướt. Từ người nàng toát ra 1 cảm giác thanh tân thoát tục. Thật đẹp. Không còn nghi ngờ gì nữa, đây chính là Lăng Tuyết, tiền nhiệm đệ nhất thiên kiêu đồng thời là đệ nhất mĩ nữ.
Cầm hơi ngẩn người ra trong 1 lát rồi lấy lại tự chủ. Dù sao thì anh cũng không phải đứa trẻ mới ra đời, thấy gái đẹp là không nhịn được tới gần, thấy gái đẹp là mặt đỏ chân run.
Cầm tiến lên, mỉm cười đầy tự nhiên và nói:
– Xin chào, ta là Cầm, người mới đến đây và là người được cử đến tìm cách hỗ trợ cô, Lăng Tuyết tiểu thư.
Lăng Tuyết nghe vậy hơi nhướng mày, vẻ mặt thoát qua sự ghét bỏ. Nhưng rất nhanh nó biến mất. Cô nhìn Cầm và nói:
– Cảm ơn ngươi đã có công đến đây. Tiếc là ta hiện giờ không có gì có thể cho ngươi nhưng ta nghĩ cha ta sẽ không bạc đãi ngươi. Còn trợ giúp thì thôi đi. Ta tự biết tình hình của mình thế nào. Ta áp chế nó còn khó khăn nên cũng không muốn có thêm thứ gì khiến thứ đó điên lên nữa đâu. Ngươi có thể về.
Cầm có chút kinh ngạc trước phản ứng của cô. Từ những gì cô nói anh có thể tìm được 1 số thông tin. Xem ra trước anh cũng có 1 số người đến và thử nhưng đều không thành công thậm chí còn khiến tình hình càng thêm bết bát. Chỉ sợ cô nàng này sớm bùng phát cũng là do vậy a.
Những lúc này thì không nên kéo dài nếu không chỉ càng làm cho tình hình trở nên phức tạp hơn.
Cầm mỉm cười nhã nhặn và nói:
– Thế thì ta không làm phiền cô nữa. Ở đây có vài món ăn ta tự tay làm. Hi vọng hợp khẩu vị của cô.
Nói rồi anh để giỏ đồ xuống và quay người đi thẳng.