Đêm hôm khuya khoắt, một bóng dáng nhỏ bé lặng lẽ chuồn êm khỏi phòng, tính vụng trộm rời khỏi hoàng cung.
Tự hỏi cả một buổi chiều, Hoa Lộng Nhi rốt cục đưa ra quyết định………
Nàng phải rời khỏi Thương Nguyệt quốc.
Chỉ cần rời đi Thương Nguyệt Ngạo Vân, không nhìn thấy hắn nữa, lòng của nàng có thể khôi phục bình tĩnh trở lại, cũng sẽ không lại nghĩ đến hắn.
Đều là tại hắn, hại nàng không còn là chính mình.
Chỉ cần cách hắn thật xa, nàng nhất định có thể khôi phục lại thành Hoa Lộng Nhi trước đây.
Dù sao, nàng chính là sợ hãi, chính là không dám giao toàn bộ chính mình cho người kia.
Nếu như chẳng may hắn sau này không cần nàng, nàng nhất định sẽ rất đau, rất rất đau, nhất định sẽ sống không nổi.
Kia thà rằng ngay từ đầu bỏ lại, không cần nếm thử làm gì, như thế lòng của nàng cũng sẽ không đau đến lợi hại như vậy.
Nói nàng nhát gan cũng tốt, trốn tránh cũng không sao, nàng chính là không đủ dũng cảm buông thả trái tim đi yêu.
Cho nên, nàng phải rời khỏi.
Chỉ cần rời đi, sẽ không còn muốn hắn.
Kia nếu Thương Nguyệt Ngạo Vân trở thành tỷ phu của nàng thì sao?
Trong đầu đột nhiên vang lên một tiếng, ong ong làm cho Hoa Lộng Nhi nói không nên lời.
Nếu Thương Nguyệt Ngạo Vân trở thành tỷ phu của nàng……….
Tâm, bắt đầu run rẩy; đau, làm cho nàng muốn khóc.
Khẽ cắn môi, nàng dùng sức lắc đầu thật mạnh. Không được. Không được. Không được.
Đúng, nàng muốn lựa chọn trốn tránh, dù sao nàng cũng là người nhát gan mà thôi!
“Tường này, có thể hay không rất cao a?” Ngẩng đẩu trừng mắt bức tường kia, Hoa Lộng Nhi hoài nghi khinh công chính mình có thể đủ sức bay qua.
Hơn nữa, tường cao mới chỉ bước khởi đầu, bên ngoài vẫn còn đến vài trở ngại nữa.
Mân mím môi, nàng có điểm do dự, nhưng sợ đứng lại chỗ này lâu sẽ bị thủ vệ tuần tra phát hiện mất.
Quên đi, bằng bất cứ giá nào, nàng đã quyết thì cứ thẳng tiến mà đi!
“Ngươi cho là nơi này muốn đến thì đến, muốn đi liền đi sao?” Một tiếng nói âm lãnh từ sau đầu truyền đến, làm cho Hoa Lộng Nhi lạnh run cả người.
Nhanh chóng xoay người lại, nhìn đến khuôn mặt anh tuấn kia thực lãnh trầm, nàng sợ tới mức thối lui từng bước.
“Ngươi…ngươi sao lại có thể ở đây……” Đã hơn nửa đêm, hắn lại không ngủ được xuất hiện ở nơi này?!
“Ngươi nói xem?” Nhìn nữ nhân chết tiệt trước mắt, Thương Nguyệt Ngạo Vân có loại cảm giác muốn một tay bóp chết người, thực không nghĩ tới nàng thế nhưng có thể dám vụng trộm rời đi.
Nếu không phải hắn phái người đi theo chú ý nàng, chỉ sợ sẽ thực bị nàng bỏ đi.
Mấy ngày nay, hắn tuy rằng không xuất hiện trước mặt nàng, lại biết được rất nhiều chuyện liên quan đến nàng từ miệng Hoa Diệu Nhi, mơ hồ đoán ra trong lòng nàng đang sợ hãi.
Cho nên hôm nay hắn mới muốn Hoàng nhi đi thử nàng, kết quả thu được thực vừa lòng hắn.
Thủ đoạn nhỏ của nàng, hắn tuyệt không để bụng, thậm chí cảm thấy nàng đùa giỡn tâm cơ như vậy thật đáng yêu.
Loại cảm giác này làm cho hắn thực kinh ngạc.
Từ trước tới này, hắn tuyệt không để ai có tâm cơ đối với hắn, nhưng là đối tượng chuyển thành nàng, hắn lại không hề bài xích.
Mới chẳng bao lâu, hắn đã yêu thích Hoa Lộng Nhi sâu đến như vậy?
Thậm chí nguyện ý vì nàng bỏ đi tất cả tiểu thiếp, từ nay về sau chuyên sủng một mình nàng.
Hắn như là trúng ma pháp của nàng, cam nguyện vì nàng từ bỏ hết thảy.
Nhưng là, hắn sẽ không chủ động nói cho nàng chuyện đó.
Hắn phải đợi nàng mở miệng, chỉ cần nàng nói ra yêu thích hắn, hắn liền nhất định làm tất cả vì nàng.
Vốn tưởng rằng, sau khi ngày hôm nay nàng cùng Hoàng nhi nói chuyện, nàng có thể thấy rõ nội tâm bản thân, sẽ không hề trốn tránh nữa, thành thực đối mặt chính mình, cũng đối mặt hắn.
Thực không ngờ đến nàng đã thấu hiểu, lại vẫn là lựa chọn trốn tránh.
Nữ nhân nhát gan này, thử cũng không chịu thử, liền trực tiếp chọn hướng buông tha.
Nếu không phải hắn có dự kiến trước mà phái người chú ý hành động của nàng, chỉ sợ đã bị nàng không một lời bỏ đi trở về Hoa Vũ quốc.
Tiểu nữ tử đáng giận, vì sao hoàn toàn không làm theo kế hoạch của hắn, làm cho hắn vừa tức vừa giận, cũng cảm thấy vô cùng bất đắc dĩ?
Nếu nàng không phải đặc biệt như vậy. cũng sẽ không thật sâu hấp dẫn hắn đi!
Chính vì thế, hắn tự thấy, cam tâm tình nguyện đặt hết mọi thứ vào trên tay nàng.
Nhưng là phải làm thế nào để nàng trực tiếp thừa nhận tâm ý chính mình, không hề trốn bỏ né tránh, này thật là một vấn đề rất lớn a!
“Lộng Nhi, ngươi nói ta nên bắt ngươi làm sao bây giờ?” Thương Nguyệt Ngạo Vân thở dài bước hướng tới nàng, con ngươi đen một cái chớp cũng không chớp nhìn nàng, trong đó lộ vẻ nhu tình say lòng người, hấp dẫn.
Trái tim loạn nhịp, ánh mắt của hắn làm cho nàng cảm thấy bối rối.
“Để cho.. để cho ta đi!” Làm ơn, đừng dùng loại ánh mắt này nhìn nàng, nàng chống đỡ không được, nếu không phải lý trí liên tục nói cho nàng không được không được, nàng đã sớm đầu hàng từ lâu.
Cho dù hắn có thích nàng, nhưng là có khả năng được bao lâu?
Hắn với thân phận tôn quý, vĩnh viễn không bao giờ thiếu nữ nhân, mà nàng tuyệt không muốn rơi vào kết cục tan nát cõi lòng.
“Lộng Nhi, ngươi rốt cuộc sợ hãi cái gì? Thích ta như vậy đáng sợ lắm sao?” Hắn hỏi, bàn tay to hơi sử dụng lực kéo nàng vào trong lòng.
“Không….” Lồng ngực rắn chắc ấm áp của hắn vây quanh nàng, hơi thở nam tính hiên ngang xông vào mũi, làm cho nàng cảm thấy choáng váng, huyễn hoặc.
“Đừng như vậy. Buông…”
Cứ mỗi lần hắn chạm vào nàng, nàng thể nào cũng không thể suy nghĩ ra cái gì nha!
“Lộng Nhi, đừng kháng cự ta.” Hắn thì thầm bên tai nàng, lần đầu tiên trong lòng đối với nữ nhân dao động, cũng không ngờ lại là một nữ nhân như vậy.
Không thành thực, yêu trốn tránh, một người nhát gan không dám thừa nhận yêu thương hắn.
Nhưng là, nàng như vậy lại khiến cho hắn cảm thấy vô cùng đáng yêu, tâm rung động.
Thương Nguyệt Ngạo Vân cười khổ, thực không hiểu chính mình đến tột cùng là như thế nào?
Có biết bao nữ nhân ôn nhu xinh đẹp cho hắn chọn như vậy, hắn lại đối với nữ nhân tinh ma quái quỷ này mà động lòng, mọi suy nghĩ liền đều hãm sâu trong đó, không tài nào tự kiềm chế nổi mình.
“Ta….” Ôn nhu của hắn, hơi thở của hắn đều làm cho nàng mê loạn, khiến nàng đầu hàng, mềm nhũn ở trong lòng hắn, miệng muốn nói ra, nàng thật sự rất thích hắn.
Nhưng là, câu từ vừa đến bên miệng, trong đầu lại nghĩ đến khung cảnh buổi chiều hắn cùng Hoa Diệu Nhi cười cười nói nói.
Tâm, trở nên ngưng trọng đau thắt.
Nam nhân này sẽ không phải của nàng.
Cho dù không phải Hoa Diệu Nhi, về sau cũng sẽ có nữ nhân khác bồi bên người hắn, đến lúc đó hắn sẽ còn thích nàng sao?
“Không cần! Ta không cần ngươi!”
Trong lòng hắn, nàng liều mạng giãy dụa, không muốn mê say chìm đắm trong nhu tình ấm áp kia.
“Vì sao? Ngươi rõ ràng thích ta, không phải sao?” Đôi cánh tay gắt gao ôm nàng, nâng lên khuôn mặt nhỏ, hắn không cho nàng trốn tránh.
“Lộng Nhi, nói cho ta biết, ngươi nghĩ muốn cái gì? Chỉ cần ngươi nói ra, ta liền làm được cho ngươi.” Hắn hứa hẹn, chờ nàng mở miệng nói ra hi vọng chân chính trong lòng .
“Ta…” Nhìn hắn, Hoa Lộng Nhi tâm tình hỗn loạn, nàng liều mạng nhắm mắt làm ngơ thốt ra một câu:
“Ta muốn ngươi cưới Hoa Diệu Phi làm phi!”
“Ngươi nói gì?!” Không nghĩ tới sẽ nghe phải một câu này, Thương Nguyệt Ngạo Vân nheo lại hai mắt, ánh ra sắc lạnh muốn giết người.
Cảm giác được hắn phẫn nộ, thanh âm của nàng khẽ run, nhưng là đã sớm không biết chính mình đang nói cái gì, chỉ có thể tiếp tục lung tung không thật lòng mà nói:
“Không… không phải ta nói ngươi liền làm sao? Như vậy……. Ta muốn ngươi cưới Hoa Diệu Nhi làm phi tử!”
Nữ nhân này thực khiến cho người ta muốn bóp chết!………..
Hít sâu một hơi, Thương Nguyệt Ngạo Vân cố gắng áp chế lửa giận trong lồng ngực, nhưng quả thực rất khó!.
Nữ nhân chết tiệt này, quả thực có tài năng thiên phú làm người ta phải tức chết đi!.
“Hoa Lộng Nhi, ngươi thực đáng chết!”
Không bao giờ muốn từ miệng nàng nghe một lời đáng giận nào nữa, hắn cúi đầu dùng sức hôn trụ cái miệng nhỏ nhắn đáng giận lại mê người kia.
“Không………..”
Hắn lại hôn nàng!
Hoa Lộng Nhi tưởng đẩy hắn ra, không muốn đáp ứng nụ hôn của hắn.
Nhưng là vừa đụng tới bạc môi kia, cái miệng nhỏ nhắn lại không tự chủ mở ra mời hắn tiến vào, thậm chí ngay cả cái lưỡi thơm tho cũng tự động theo bản năng tìm kiếm lưỡi hắn, triền miên duyện làm cùng hắn hơi thở.
Ngô—– thật sự là đáng xấu hổ, nàng hoàn toàn không thể kháng cự nam nhân này.