“Không phải như thế. . . . . .”
“Đủ rồi!” Lão thái gia lại không muốn nghe nữa.”Lý thẩm, đưa tiểu thư vào trong nhà!”
Một người giúp việc trung niên vội vàng tới đây.”Tiểu thư.”
“Không phải vậy! Gia gia,ông hãy nghe con nói. . . . . .” Uông Ngữ Mạt khẩn cầu nhìn tổ phụ.
Uông lão thái gia nhìn sang chỗ khác.
“Uông lão gia. . . . . .”
” Tiểu tử kia câm miệng lại cho ta!” Lão thái gia gầm lên, hắn nhìn chằm chằm Phương Nhĩ Kiệt.”Cũng là ngươi! Dạy hư cháu gái của ta, ta tuyệt đối không để cho ngươi ở chung với cháu gái của ta! Cút ngay đi!”
Phương Nhĩ Kiệt trầm mặc, biết Lão thái gia lúc này cái gì cũng nghe không lọt, hắn chỉ có thể buông cánh tay của Uông Ngữ Mạt ra.
“Nhĩ Kiệt!” Thấy hắn buông tay ra, Uông Ngữ Mạt vội vàng bắt được tay hắn.”Ngươi không nên đi.”
Cô sợ hắn đi thật, không thương cô nửa.
“Nha đầu, đừng sợ.” Phương Nhĩ Kiệt dịu dàng trấn an, nhìn thấy nước mắt của cô ở hốc mắt chảy xuống, giọng của hắn dịu dàng hơn.”Đừng khóc, anh sẽ không buông, nhưng nha đầu em cũng phải cố gắng.”
Cô kinh ngạc nhìn hắn, ánh mắt của hắn làm cho nổi sợ của cô dần dần biến mất, cô biết, hắn sẽ không dễ dàng buông cô ra.
“Có muốn lập gia đình hay không, quyền lựa chọn ở em.” Hắn vỗ vỗ đầu của cô, rồi rời đi, hắn nhìn nhưng không có lên tiếng nói với Bạch Thanh Lê một câu, lúc này mới kéo ra bàn tay của Uông Ngữ Mạt ra, giẫm chận tại chỗ rời đi.
Uông Ngữ Mạt nhìn hắn rời đi, hai tay không khỏi nắm lại. Trên tay còn có dư âm dịu dàng của hắn,cô nghĩ tới lời của hắn.
Quyền lựa chọn là ở cô. . . . . .
Lời của mẹ, còn có lời của Phương Nhĩ Kiệt lúc rời đi,làm cho Uông Ngữ Mạt cắn răng, quyết định khua lên dũng khí, không muốn trốn tránh nửa.
Cô chủ động hẹn Bạch Thanh Lê, bởi vì bị gia gia cấm túc,cô không thể ra cửa, vì vậy chỉ có thể để cho Bạch Thanh Lê về nhà .
“Em tìm anh sao?” Bạch Thanh Lê đi tới gian phòng của Uông Ngữ Mạt.
“Bạch Thanh Lê.” Uông Ngữ Mạt đứng dậy nhìn, ngày đó Phương Nhĩ Kiệt rời đi,cô cũng bị Lý thẩm đưa vào nhà, sau ngày đó cô vẫn không có cơ hội nói chuyện với hắn.
“Thật xin lỗi.” Cô khom lưng nhìn hắn nói xin lỗi.
Bạch Thanh Lê nhìn cô, nhìn cô bé từ nhỏ lớn lên cùng hắn, hắn nghĩ tới khi cô còn bé hắn nắm tay cô,cô ngẩng đầu cười híp mắt, miệng nói không rõ gọi hắn là anh Thanh Lê.
Lớn hơn một chút,cô ôm hắn, nói lớn lên muốn gả cho hắn.
Mà hắn nhìn tiểu bảo bối trong ngực, trong lòng càng thương yêu , cưới cô gái này là nguyện vọng từ trước đến nay của hắn, hắn nhìn cô lớn lên, hắn thay cô làm tất cả.
Hắn biết cô chưa biết tình yêu là gìnhưng mà hắn không vội, hắn sẽ từ từ dạy cô, hắn sẽ làm cô yêu hắn, hắn có lòng tin người cô yêu sẽ là hắn.
Khuôn mặt tuấn mỹ không khỏi xẹt qua nét âm u, từ sau khi cô rời nhà rồi trở về, hắn liền phát hiện Tiểu Ngữ Mạt hắn biết không giống với lúc trước.
Hơn nữa, hắn cũng thấy cổ cô có dấu hôn, trong lòng hắn chấn động, mơ hồ hiểu Tiểu Ngữ Mạt không hề thuộc về hắn nữa.
Nhưng mà hắn nhưng vẫn giữ một tia hy vọng, cô đã trở lại, có còn muốn cho gả hắn không?
Nhưng khi người đàn ông này xuất hiện, hắn cũng đã thấy ánh mắt cô nhìn chăm chú người đàn ông kia, trong mắt là tình yêu say đắm rõ ràng đến làm cho hắn muốn bỏ qua cũng không được, cũng bởi vì như thế, hắn không cách nào tiến đến ngăn cản.
Ngữ Mạt cho tới bây giờ chưa dùng ánh mắt này nhìn hắn.
“Em thích hắn như vậy sao?” Bạch Thanh Lê khổ sở mở miệng.
Uông Ngữ Mạt đứng thẳng người dậy, ngẩng đầu lên, đôi mắt đẹp là trước nay chưa có kiên định như vậy.”Đúng,em thích hắn, rất thích.”
Cô kiên định làm cho Bạch Thanh Lê cười khổ, nhưng cũng kinh ngạc,người phụ nữ trước mắt thật sự là em gái hắn từ nhỏ che chở sao?
Ánh mắt của cô không giống với lúc trước! Không hề e lệ nữa, ánh mắt tràn đầy mê hoặc, thậm chí tản ra tự tin, giống như đóa hoa nở rộ, mà không phải nụ hoa hắn cẩn thật từng ly từng tí chăm sóc.