Tình dục qua đi, lý trí quay trở về, hắn vừa mới tỉnh lại,liền thấy cô ngủ ở trong lòng ngực của hắn, khuôn mặt nhỏ bé vẫn còn phiếm đỏ ửng,,bình thản bị hắn ôm vào người.
Cô ngủ được rất sâu, thân thể thơm ngon mềm nhũn , da thịt tuyết trắng không có một tia hoàn hảo, tất cả đều là dấu vết hắn lưu lại, chi chít khắc lên da thịt tuyết trắng, ngay cả chỗ kín bên cạnh thịt non còn có vết cắn của hắn.
Tối hôm qua hắn ngoài ý muốn không kiểm soát, thậm chí đã làm biện pháp bảo vệ,không phát tiết ở trong cơ thể cô đã thối lui khỏi, thậm chí không chỉ một lần.
Hắn không nghĩ tới cô sẽ làm hắn không khống chế được, nghe cô khóc ròng, hắn đoạt lấy càng cường liệt, tiếng rên rỉ giống ma nguyền rủa, làm cho hắn một lần lại một lần muốn cô.
Trong tình cảm nam nữ hắn từ trước đến giờ đều khắc chế, mặc dù phóng đãng, nhưng hắn luôn là vẫn duy trì tĩnh táo nhất định, nhưng không nghĩ tới tối hôm qua hắn trầm mê l, thân thể xinh đẹp ngoài dự tính làm cho hắn ăn sao cũng không ngán.
Nhưng mà. . . . . .Cô không thể chạm phải nha!
Cô chẳng những rời nhà trốn đi, thân người trong sạch dáng vẻ như được chiều chuộng, cô không phải là con gái để vui đùa nha!
Rõ ràng lý trí cũng nhất thanh nhị sở, nhưng vẫn là không nhịn được đem người ta ăn lấy, vậy phải làm sao bây giờ cho phải. . . . . .
Phương Nhĩ Kiệt sờ sờ lỗ mũi, hắn biết Uông Ngữ Mạt thích hắn, chẳng qua là cô ngây thơ còn chưa phát hiện. Nhưng hiện tại hai người đã lên giường. . . . . .
“Anh Phương. . . . . .”Giọng nói sợ hãi từ trong chăn bông truyền ra.
“Gì cơ?” Che đi u ám trong mắt, Phương Nhĩ Kiệt nở nụ cười giương mâu nhìn cô, thấy cô vẫn cúi mặt xuống, không dám ngẩng đầu.
“Cái kia. . . . . .” Uông Ngữ Mạt cắn môi, ấp úng .”Tối ngày hôm qua. . . . . . Chúng ta. . . . . . Ừ. . . . . . lên,lên. . . . . .”
“Lên giường.” Hắn giúp cô nói ra.
“Ừm. . . . . . Đúng.” Cô gật đầu.
Phương Nhĩ Kiệt thấy cô cả hai bên tai đều đỏ, tròng mắt đen không nhịn được nổi lên nụ cười, vui vẻ thưởng thức dáng vẻ xấu hổ của cô.
Ánh sáng nhàn nhạt từ rèm cửa sổ xuyên thấu đến trên người cô, thân thể nho nhỏ bao ở trong chăn bông, vầng sáng chiếu vào trên mặt cô, mơ hồ lộ ra trắng muốt sáng bóng , lông mi thật dài run rẩy , chạm vai tóc dài rủ xuống, khẽ phủ ở mặt, nhưng không thể che hết phi hồng kia .
Cũng không thể che hết các tỳ vết trên người.
Phương Nhĩ Kiệt không khỏi sợ hãi ánh mắt run rẩy, bộ ngực đột nhiên co rút nhanh hạ xuống, hắn không nhịn được tiến lên,muốn đưa tay ôm cô vào trong ngực.
“Làm. . . . . . Làm như không có xảy ra chuyện gì.”
Cúi đầu lẩm bẩm để cho hắn dừng lại động tác, trong nháy mắt hoàn hồn, mày rậm nhẹ vắt, nghi ngờ địa nhìn cô.”Em mới vừa nói gì?”
“Làm. . . . . .” Uông Ngữ Mạt giống như vùi đầu vào trong cơ thể.”Tối hôm qua. . . . . . Làm như không có xảy ra chuyện gì. . . . . . Chúng ta. . . . . . sẽ đem nó quên mất. . . . . .”
“Quên mất?” Cô nói vậy chắc hắn hiểu nha?