Con Trai Kích Nàng Dâu Yêu Bố Chồng – Chương 50: – Botruyen

Con Trai Kích Nàng Dâu Yêu Bố Chồng - Chương 50:

Chương 90: Di thư

Tôi đem tẩu hút thuốc trong tay ba lấy ra, ba vẫn cầm thật chặt, tôi dùng sức thật lớn mới đem các ngón tay của ba đẩy ra được, đưa tẩu hút thuốc giao cho Trà My.

Tới bệnh viện, tôi và Trà My ngồi ở trên ghế ngoài phòng hồi sức cấp cứu, Trà My đã khóc tinh thần sa sút, nghiêng đầu tựa vào vai của tôi, nhắm mắt lại không biết đang suy nghĩ cái gì, mắt đã khóc sưng đỏ. Ba vẫn còn đang cấp cứu bên trong, tình huống rất nguy cấp, không biết kết quả cuối cùng sẽ như thế nào, tôi và Trà My ở bên ngoài lo lắng cùng đợi.

Tôi từ lấy ra một số thứ mà lúc trên thuyền lấy được cái tẩu đã lấy ra trong túi áo của ba, một vài tờ tiền lẽ, còn có một cái túi bóng ni lông, không đúng, mà là vài lớp túi bóng ni lông bao lấy một mảnh giấy, lúc ấy rất nhiều người, nên tôi giấu tờ giấy này đi, bởi vì tôi dự cảm đến tờ giấy này có lẽ là ba cố ý giữ lại, khả năng có thể là thư tuyệt mệnh/di chúc… lúc này đội cứu hộ và nhân viên y tế đã rút hết, tôi mở mảnh giấy này ra xem nội dung bên trong.

Tầng tầng lớp lớp túi ni lông được mở ra, một mẩu giấy dần hiện ra, tôi mang theo tâm tình phức tạp mở nó ra.

'Quốc Trung, không biết con có thấy hay không bức thư này, nếu con thấy bức thư này, như vậy rất có thể ba đã không còn sống nữa. Đừng trách ba nhé, là ba mệt mỏi thật sự, từ khi mẹ con qua đời, ba vẫn cảm thấy cuộc sống này vô nghĩa. Tuy rằng con và Trà My đối với ba cùng thực hiếu thuận, Gia Bảo cũng thực đáng yêu, nhưng là từ khi mẹ con mất, ba đột nhiên cảm giác sống trên thế giới này ba không còn động lực sống nữa, có lẽ ba quá tiêu cực, cũng có lẽ là ba yếu đuối, có lẽ chết đi với ba mà nói là giải thoát.

Ba khổ cả đời, mệt mỏi cả đời, nhưng là cuối cùng ba rất thỏa mãn, bởi vì con cháu ba sống hạnh phúc. Nhưng là nửa đời người ba cảm giác mình làm quá nhiều chuyện sai lầm, ba cuối cùng không thể cứu được mẹ con, để cho mẹ con rời ba mà đi, ba không có cho con tiền bạc của cải đầy đủ sung túc.

Nói tóm lại, đối với mẹ con mà nói, ba không phải là một người chồng tốt, đối với con mà nói ba cũng không phải người cha tốt, trong khoảng thời gian này nội tâm của ba luôn luôn thống khổ và rối rắm, hơn nữa càng ngày càng mãnh liệt, cuối cùng, ba gánh không được rồi, ba rốt cuộc không chịu nổi nội tâm khiển trách cùng cố kỵ. vừa vặn công ty nói cho ba biết có một cơn bão lớn đang ập tới muốn ba tạm thời sơ tán khỏi tiểu đảo. Nhưng là ba cảm giác đây đối với ba có lẽ là cơ hội để giải thoát, ba không dám tự sát, cũng không có dũng khí đó, tất cả dựa vào số trời quyết định, nếu như ba ở trên đảo bình an vô sự, con sẽ không nhìn thấy bức thư nay, ý trời không muốn ba chết, như vậy ba liền sống tiếp. Nếu cuối cùng ba chết thì phải là ông trời muốn trừng phạt ta, vừa vặn cũng muốn ba được giải thoát. Cho nên lần này sống chết của ba, do ông trời quyết định.

Trong phòng ngủ của ba, ba để ở ngăn kéo có một cái cặp, trong đó có một hợp đồng bảo hiểm nhân thọ, là ba 3 năm trước mua, người hưởng quyền lợi nếu ba chẳng may mất đi thì con hưởng toàn bộ tiền bồi thường, co nên tuy rằng giống như là ba tự sát, nhưng là quyền lợi bảo hiểm sẽ được chi trả, cụ thể bao nhiêu thì ba cũng không rõ lắm, con kinh nghiệm xã hội cùng pháp luật xem qua, đến lúc đó chính con cùng công ty bảo hiểm làm việc với nhau.

Một vật khác nữa là sổ tiết kiệm, là mấy năm này ba lén để dành, chỉ sợ một ngày kia có thể đối với con có thể giúp đỡ, tiền bên trong tuy rằng không nhiều lắm, nhưng là đại diện cho tâm ý của ba, hy vọng con và Trà My không ghét bỏ.

Con và Trà My hai người phải sống thật tốt, ngàn vạn lần không được phụ bạc nàng, nếu không ba ở dưới suối vàng cũng không tha thứ cho con.

Cũng phải thật tốt nuôi nấng Gia Bảo, làm cho hắn khỏe mạnh trưởng thành, đáng tiếc là, ba không thể nhìn thấy hắn trưởng thành, tương lai sự nghiệp thành công kết hôn sinh con đẻ cái.

Tha thứ cho ba nhé, Quốc Trung, ba không đủ tư cách làm một người cha, ba không mặt mũi nào đối mặt với con cùng mẹ của con.
trân trọng.

Nhìn xong này phong ngắn gọn “thư tuyệt mệnh”, nước mắt của Tôi không bị khống chế thấp xuống, giọt nước mắt thấp rơi vào kia trương đã phi thường nếp uốn di thư lên, trước đó, ba không biết đem này phong di thư mở ra khép lại bao nhiêu cái qua lại. Chính đang nhắm mắt trầm tư Trà My, bị Tôi kích động cơ thể bừng tỉnh, nàng nhìn thấy Tôi lệ rơi đầy mặt, ánh mắt cũng lập tức nhìn về phía tờ giấy kia.

Nhìn đến Trà My đã tỉnh lại, Tôi yên lặng đem “thư tuyệt mệnh” giao cho nàng, Trà My yên lặng nhìn. Từ từ, Trà My nước mắt bắt đầu rơi, cầm thư tay bắt đầu run nhè nhẹ, môi của nàng run rẩy, ngân nha cắn thật chặc.

Ba là tại tha lỗi, tuy rằng ba tại trong tín thư không có đề cập hắn và Trà My có gì đó xảy ra, nhưng là Tôi còn là có thể theo ý tứ trong bức thư biết được tất cả. ba dùng cái chết của mình, dùng quyền lợi bảo hiểm, dùng số tiền tiết kiệm, đưa tôi để sám hối và xin tha thứ.

Trà My lạnh lùng với hắn làm cho hắn hoàn toàn mất đi động lực sống, hắn già đi, sau khi mẹ ta qua đời hắn cô đơn tịch mịch, thật vất vả có được Trà My bên cạnh hắn, nhưng là hắn không có cách nào có được trái tim nàng, cho dù cùng Trà My quan hệ, nhưng nàng vẫn cứ cự tuyệt. đối với nàng hắn thực sự đã rung động, ham muốn, nhưng nàng là con dâu của hắn, là hắn mãi mãi không thể có được nàng cũng không thể giàng buộc được gì cả. Trà My hoàn toàn đoạn tuyệt hi vọng của hắn, có lẽ hắn vì bảo tồn danh dự của mình với Trà My. Đồng thời cũng hi vọng sắp chết giúp con trai của mình cuối cùng lưu lại một cái ấn tượng tốt, hắn quyết định đem bí mật mình với Trà My vĩnh viễn vào trong quan tài.

Cuối cùng, Trà My xem xong thư, nàng đem thư trả lại cho ta, nàng ngồi chồm hổm dưới đất lớn tiếng khóc, hoàn toàn không để ý các phòng bệnh, bệnh nhân ánh mắt nhìn nàng khác thường.

Tôi có thể đọc ra ý tứ ẩn chứa trong bức thư, Trà My làm sao có thể không hiểu đây? nàng biết quá rõ.

Nàng hiện tại đối với ba chỉ có áy náy, hối hận, còn có một tia đau lòng, chính xác là gì tôi không thể đoán được.
'Đều tại con, tất cả là do con, ba gặp chuyện không may tất cả đều do con, nếu không phải con…' Nhìn xong thư Trà My đột nhiên vô cùng kích động, đang lầm bà lầm bầm, tự trách chính mình.

Trà My tại câu nói sau cùng đình chỉ, chỉ nói ra “Nếu không phải con…”, có lẽ cuối cùng Trà My phản ứng kịp, ý thức được chính mình thiếu chút nữa nói lộ ra miệng, kịp thời dừng lại. Nàng nhìn Tôi một cái, lúc này Tôi không biết mình là biểu tình gì, có lẽ nét mặt của Tôi thực khẩn trương, Tôi chăm chú nhìn chằm chằm Trà My.

“Nếu không phải vợ… Không nên lôi kéo chồng đi ra ngoài du lịch, ba cũng sẽ không xảy ra chuyện, nếu như chúng ta ở nhà, có thể chú ý tới dự báo thời tiết, có thể xem đến nhà thời tiết, nhất định có thể kịp thời đem ba trở về, liền sẽ không phát sinh chuyện như vậy. Hết thảy đều trách ta, nếu như chúng ta không đi ra du lịch, hết thảy đều sẽ không phát sinh…” Có lẽ ý thức được chính mình thiếu chút nữa nói lộ ra miệng, hơn nữa làm cho Tôi sinh ra hoài nghi, Trà My chạy nhanh biến đổi lời nói, cũng xảo diệu đem sự tình che giấu lảng tránh tới.

“Trà My, không cần tự trách, chuyện này căn bản không trách vợ được, là ý trời, cũng là sai lầm của chồng. chồng cả ngày chỉ vì công việc, vì nuôi gia đình, lại không để mắt đến cảm nhận của ba, muốn nói sai cũng là chồng sai, là chồng không có kết thúc hiếu đạo, cũng vẫn không có chú ý đến thay đổi của ba, cho nên không phải vợ sai.” Tôi ngồi xổm người xuống, ôm Trà My nghiêng vai nhẹ giọng an ủi nàng, từ từ, cùng Tôi kiên sóng vai trực tiếp ngồi ở phòng giúp cứu ngoại trên sàn nhà, cùng Tôi tựa sát vào nhau, Trà My ghé vào trên vai của ta, tiếng khóc vẫn không có đình chỉ.

Nếu ba hồi phục lại…, Tôi quyết định bất kể như thế nào cũng sẽ không khiến bi kịch tái diễn, Tôi bắt đầu tự hỏi như thế nào cùng ba, Trà My ngả bài, có lẽ ngả bài sau, loại này không hiểu nhau hội hoàn toàn tiêu trừ, nhưng là nếu ngả bài, như thế nào làm cho sự tình hướng tới Tôi nghĩ muốn phương hướng phát triển, Tôi nhu phải thật tốt châm chước, lúc này ta, gặp phải một cái lựa chọn, một cái nếu ba hồi phục lại đây, Tôi nên làm như thế nào lựa chọn.

Thời gian từng giây từng phút quá, Tôi và Trà My không biết trên mặt đất ngồi bao lâu, chúng Tôi lẫn nhau đều quên thời gian.”Tinh”, cửa phòng cấp cứu đèn đột nhiên thay đổi màu, theo một tiếng vang nhỏ, chúng Tôi biết, cấp cứu đã xong.

Nghe được âm thanh , Tôi và Trà My cơ thể không bị khống chế vội vàng đứng lên ra, bọn chúng Tôi đợi, từ từ cửa mở ra rồi, y sĩ trưởng tối trước đi ra, Tôi và Trà My nội tâm đã khẩn trương đã đến cực hạn, chúng Tôi không muốn nghe đến tin dữ, chúng Tôi thầm nghĩ nghe được y sĩ trưởng đạo: Giải phẫu thực thành công, bệnh người đã thoát khỏi nguy hiểm.

Chính là nhìn đến y sĩ trưởng mỏi mệt và hơi có vẻ thất lạc bộ dạng, lòng của Tôi đột nhiên té đáy cốc…

“Thực xin lỗi, chúng Tôi đã cố gắng hết sức…”
 

Đang có 0 bình luận
Image

Lời bình luận giới hạn từ 15 đến 500 kí tự.