Con Trai Kích Nàng Dâu Yêu Bố Chồng – Chương 49: – Botruyen

Con Trai Kích Nàng Dâu Yêu Bố Chồng - Chương 49:

Đến đoạn kịch tính em lại quay lại rồi đây các bác

Hiện chúng tôi đi chơi được 7 ngày, còn có 3 ngày nữa sẽ về. Tôi và Trà My lên kế hoạch, chơi nốt mấy hôm còn lại.

ĐỘT NHIÊN ĐIỆN THOẠI ĐỔ CHUÔNG.

Chương 88: Sinh tử

Đó là một số điện thoại lạ.

“Xin hỏi đây là số của Quốc Trung phải không?”

“Đúng rồi, có chuyện gì không?”

Tóm tắt nội dung cuộc trò chuyện này như sau:

Công ty điện lực gọi cho tôi, hỏi rằng ba của tôi có ở trên tiểu đảo hay không, vì họ không liên lạc được với ba, có chuyện rất quan trọng cần tìm ba. Ở Hải Phòng gió bão mưa to, bên điện lực đã gọi cho ba tôi thông báo sơ tán khỏi đảo, chẳng qua là đến 2 ngày sau đó họ gọi điện kiểm tra nhưng điện thoại của ba đã không liên lạc được nữa. họ đến tận nhà chúng tôi tìm nhưng không thấy ai ở nhà. ở tại công ty cũng không có mặt ba.

Lo lắng rằng ba đã xảy ra chuyện chẳng lành, nên hai người lập tức đặt vé máy bay trở về HN rồi trở về Hải Phòng. Lúc này nghe nói ba khả năng đã gặp chuyện không may, Trà My vẫn thực bối rối, trên mặt áy náy cùng tự trách không chút nào che giấu, ngẫu nhiên còn lau nước mắt, tuy rằng thấy được Trà My lộ ra những tâm tình này, nhưng là lúc này Tôi đã không có tâm tình đi chú ý, bởi vì hiện tại an nguy của ba là trọng yếu nhất.

Hiện tại cái khác bất cứ chuyện gì, Tôi đều không để ý, Tôi chỉ quan tâm ba như nào, mẹ đã qua đời sớm, ba bây giờ với tôi là người thân quan trọng nhất. Nhưng lúc này tôi không thể bối rối, là đàn ông, nhất định phải trấn tĩnh.

Vào buổi xế chiều rốt cục chúng tôi cũng trở về Hải Phòng, chúng tôi chuẩn bị về nhà xem ba có ở nhà hay không, ngồi trong xe taxi, nhìn ra ngoài cửa sổ xe mưa rơi không ngừng, trời lại mưa to, lòng của tôi vẫn cầu nguyện.
Đến nơi, sau khi xuống xe tôi tức tốc chạy lên lầu, đến nhà tôi lấy ra chìa khóa mở cửa phòng, phía sau tôi hy vọng dường nào nhìn thấy ba đang ngồi ở trên ghế salon xem TV, sau đó lộ vẻ kinh ngạc, 'Các con làm sao mà trở về sớm như vậy?'

Nhưng chính là tôi ảo tưởng thôi, trong nhà im lặng, tôi ngay cả giày cũng chưa cởi, chạy ra phòng ngủ của ba, phòng ngủ của hai vợ chồng, bồng vệ sinh, ban công… Tôi hốt hoảng BA KHÔNG Ở NHÀ.

Tôi hốt hoảng vì ba không có trong nhà chúng tôi. Tôi và Trà MY liền đi đến công ty điện lực chuyên phát điện bằng năng lượng gió, gặp quản lý để hỏi thăm tình hình, chúng tôi liền báo cảnh sát, cảnh sát cử đội cứu viện đến để đi ra ngoài tiểu đảo, lúc này chúng tôi đến bờ sông, nhìn nước đã dâng lên rất nhiều.

Hiện tại bão lại mạnh lên, kèm theo mưa to, sức gió rất lớn, đội cứu hộ không thể dùng trực thăng đi vào hiện trường, đồng thời hiện tại thuyền lớn của họ cũng đã sử dụng hết. Hiện tại chúng tôi không thể đi vào Tiểu Đảo vì như vậy quá mạo hiểm. dòng nước chảy cuồn cuộn, tôi đem ánh mắt nhìn về phía Tiểu Đảo, bởi vì gió quá lớn, cái ô của tôi không thể chống đỡ nổi, bị tốc ngược lên, mưa xối vào người tôi, làm cho quần áo ướt sũng, lúc này tôi đã không cảm giác được rét lạnh nữa. gió mạnh thổi những giọt mưa đập thẳng vào mặt tôi, lúc này trong đầu tôi hiện lên vô số những suy nghĩ phức tạp.
Là mưa bão tiến đến quá nhanh, ba còn chưa kịp sơ tán khỏi Tiểu Đảo sao? Có phải ba có đủ thời gian để sơ tán, nhưng ba lại không muốn trở về nhà của chúng tôi, nên cố tình ở lại? mặc cho số phận?

Trà My rơi lệ đứng ở bên cạnh ta, không ngừng cắn môi, nhìn như môi đã bị cắn nát, mang trên mặt thật sâu hối hận cùng tự trách, có lẽ nàng suy nghĩ giống như ta sau lần làm tình với Trà My ba day dứt lương tâm, và ngày sinh nhật đó, bị Trà My cự tuyệt nên ba đã đưa ra quyết định, mà ông trời lại tạo cơ hội cho ba cơ hội thích hợp như vậy. Cảnh sát khuyên chúng tôi tạm thời về nhà, ngày mai gió lốc qua đi, nhất định sẽ tổ chức một đội ứng cứu chạy đến hiện trường. Nhưng đến mai còn kịp sao? Ngày mai mới ứng cứu thì còn có ý nghĩa gì sao? Nếu ba còn ở trên Tiểu đảo, ba vẫn còn sống sao? Nhìn nước sông đã dâng lên rất nhiều, lúc này trên tiểu đảo có phải hay không đã bị nước cuốn trôi đi rồi?

Chúng tôi quay trở về nhà, Trà My chúng tôi tắm rửa, thay vào áo ngủ, tôi đứng ở trong phòng ngủ, Trà My ngồi ở phòng khách, tôi có thể nghe được nàng khóc thút thít, nội tâm của nàng cũng là cực thống khổ, nàng vẫn tiếp tục khóc và bắt đầu dọn dẹp nhà cửa, tua rằng chúng tôi rất lo lắng, nhưng cuộc sống tạm thời vẫn phải tiếp tục. Từ lúc trở về nhà, chúng tôi không có nói với nhau một câu nào. Cơm tối đã bày ra nhưng tôi không có chút tâm trạng nào mà ăn uống, nàng an ủi tôi, tôi ăn được vài miếng rồi bỏ.

Nàng tại phòng bếp thu dọn bát đũa, phòng vệ sinh máy giặt chạy ù ù, là nàng giặt đống quần áo mà lúc chúng tôi đi du lịch về.

Tôi ngồi ở phòng ngủ trên giường, đầu óc vẫn đang không ngừng suy nghĩ, đột nhiên đầu tôi lóe lên một ý tưởng. Ở trong nhà tôi có trang bị Camera theo dõi cơ mà, có phải gần đây ba đã trở về nhà hay không?

Thừa dịp Trà My còn ở dưới phòng bếp, tôi nhanh chóng dùng hai tay đã cứng ngắc của mình, mở ra camera theo dõi. Ngay từ ngày đầu tiên đã thấy ba trở về, ngày đó vào buổi sáng ba mở chìa khóa bước vào nhà, cầm trong tay một cái cặp, bên trong không biết là cái gì.

ba vào nhà, tiến vào phòng ngủ, sau đem cái cặp để vào đầu giường để vào trong ngăn kéo. trên mặt lộ ra vẻ mỉm cười, sau đó bắt đầu giúp chúng tôi dọn dẹp phòng, trong quá trình này, trên mặt ba mang theo lưu luyến nhìn lại tất cả món đồ trong nhà.

Sau khi lau dọn xong, hắn đưa ánh mắt tập trung vào phòng khách trên tường treo ảnh của cả gia đình, hắn cứ như vậy lẳng lặng nhìn ánh mắt mang theo không muốn xa rời, ngẫu nhiên mang theo ái mộ, ngẫu nhiên mang theo ngọt ngào.

Sau một lúc lâu, ba hít một tiếng, mang theo thương lão rất nhiều thân ảnh của đi từ từ hướng về phía cửa, mặc xong giầy, cuối cùng lưu luyến nhìn thoáng qua trong nhà, tùy tay đóng cửa cửa phòng, camera giám sát lý chỉ còn lại có sạch sẽ đến không nhiễm một hạt bụi căn phòng của.

Tôi theo dõi sang các ngày khác nhưng ba không lần nào quay lại nữa.

Tôi đóng cửa máy tính, nhớ tới ba trở về bỏ vào phòng một cái cặp.

Chương 89: Cứu hộ

Mở trong cặp ra con mắt của Tôi đã ươn ướt, này đó vì số không nhiều tiền là ba nhịn ăn nhịn xài cho chúng Tôi để dành được đấy, hợp đồng bảo hiểm nhân thọ, sổ tiết kiệm, đơn giản mấy tờ giấy, tại trong tay của Tôi nhìn như có thiên kim nặng, cầm ở trong tay trầm điện điện. Trà My nhìn đến này đó, đã ngồi chồm hổm dưới đất che miệng khóc không ra tiếng.

Chỉ là nhìn đến mấy thứ này, tâm tình của Tôi nhìn như hóa giải một ít, bởi vì không có di thư, chỉ cần không có di thư, còn có một đường hy vọng, lỡ mà bảo hiểm đơn cùng sổ tiết kiệm chính là ba lâm thời phóng ở nhà gởi lại đây này?

Một đêm này, Tôi và Trà My trôi qua thực gian nan, hai chúng Tôi cùng không có ngủ, chờ thời gian một chút xíu trôi qua. Ngoài cửa sổ gió lốc bắt đầu dần dần giảm nhỏ, tâm lý của Tôi cũng bắt đầu lo lắng.

Sáng sớm, gió lốc đã nhỏ đi rất nhiều, chỉ còn lại mưa rơi lác đác, thời tiết đã rất tốt để tiến hành công tác cứu hộ. Tôi, Trà My, một người bên công ty điện lực cùng đội cứu hộ cùng ngồi trên thuyền cứu hộ tiến ra ngoài tiểu đảo, trên thuyền trang bị đầy đủ thiết bị cần thiết cho việc cứu hộ và có hộp sơ cứu khẩn cấp.

Thuyền rốt cục ngừng lại bên bờ của tiểu đảo, Tôi không kịp chờ đợi nhảy xuống, tại nhợt nhạt trong nước sông chạy, Trà My cũng đồng thời đi theo Tôi hạ thuyền. Nhìn đến trên đảo tình huống, tâm lý của Tôi hơi hơi thở dài nhẹ nhõm một hơi, bởi vì tuy rằng nước sông dâng lên, nhưng là chỗ ở của ba địa thế tương đối cao, dù nước sông có tăng, nhưng căn nhà vẫn chưa bị nước sông bao phủ.

Chúng Tôi chạy qua con đường nhỏ quen thuộc, bụi cỏ còn có rừng cây, cách càng gần, tâm lý của Tôi càng là kích động. Bụi cỏ đã bị gió lớn đánh đổ, cây cối thì gãy cành la liệt.

Chỉ thấy căn phòng của ba đã không còn là một căn phòng, chỉ còn lại một chút vách tường là còn dựng đứng còn lại la liệt gạch vụn, lá cây cành cây đất đá la liệt.

Đội cứu hộ nhanh chóng cầm thiết bị bắt đầu đào bới. Chúng tôi không thể dự đoán căn phòng này đã sụp đổ bao lâu, sập thời gian càng lâu, tính mạng của ba càng nguy hiểm. Tôi lấy cái xẻng bằng đầu khẩn trương đào, giống như người điên bắt đầu cày xới, nhìn như chẳng bao giờ thấy mệt, Trà My cũng đi theo tôi cùng nhau hỗ trợ đào xuống.

Cả độ tập trung vào đào khu vực phòng ngủ của ba, phòng ngủ là trọng điểm bởi vì rất có thể ban đêm gió mạnh nhất ba đang ngủ thì tường sụp đổ, đổ lên người ba.

Chúng tôi liên tục đào bới, thay nhau nghỉ thay nhau ăn cơm, thay nhau đào xuống. Rốt cục, chúng tôi cũng tìm thấy, ba trên người là tro bụi, là bù đất nằm ở trong phòng ngủ, sắc mặt tái nhợt.

Trên đầu ba có một vết thương rất rõ rệt, có thể là bị một vật gì đó đập mạnh vào, nhìn thấy máu chảy ra rất nhiều thấm đẫm xung quanh. Cũng có chút may mắn vì khi cả ngôi nhà đổ sập những thanh chống mái nhà sập xuống trước, tạo nên những thanh vắt ngang chống đỡ một phần gạch đá đổ vào người ba. Đây gần như là trong cái rủi có cái may. Lúc này nhân viên y tế tiến đến kiểm tra sơ qua người ba, đưa ba lên cáng, tiếng hành sơ cứu khẩn cấp. Nhìn ba tái nhợt không có chút huyết sắc nào trên gương mặt, trên đầu viết thương hở rất lớn, trang phục đã ướt nhẹp, nhìn hắn bị nước bùn bao phủ toàn thân… Tôi cố gắng khống chế ý thức cùng cơ thể của mình, Tôi không thể ngất đi, Tôi phải giữ vững thanh tỉnh, ba cần ta. Trà My đã ngồi dưới đất khóc khóc không thành tiếng.

'Bố chồng xảy ra sự việc ngoài ý muốn như vậy, con dâu khóc thương tâm như vậy, cho dù là con gái của ba chưa chắc đã khóc đến mức độ thương tâm như vậy, có con dâu hiếu thuận như vậy, hạnh phúc dường nào ai ơi…'

Nhìn thấy Trà My khóc thương tâm như vậy, một nữ nhân viên y tế cảm thán nói.

Lúc này tôi đã đem môi dưới mình cắn nát, tôi có thể rõ ràng cảm nhận được miệng mình chảy máu, mằn mặn máu tươi. Nhân viên y tế đem ba cẩn thận mang ra ngoài, bỏ vào chỗ tránh mưa. Nhân viên y tế cầm dụng cụ, bắt đầu giúp ba làm sơ cứu khẩn cấp.

“Người bị thương đã không có ý thức, nhưng tim vẫn đập, nhưng nhịp đập rất yếu, người bị thương đầu bị thương nặng, phải nhanh chóng đưa đến bệnh viện cấp cứu.” nhân viên y tế kiểm tra đơn giản xong thông báo.

Ba đã tuổi trung niên lại bị mưa gió tàn phá lâu như vậy, đầu bị thương nặng, có thể nói rằng cơ hội sống sót rất ít, vậy mà hắn vẫn kiên cường đến bây giờ, vẫn còn chút hy vọng. Tôi nâng Trà My đang ngồi xụi lơ khóc tu tu, dìu nàng đi theo đội cứu hộ, mang ba đến bệnh viện.

Ta, Trà My còn có nhân viên y tế ngồi trên một cái thuyền, ba an tĩnh nằm ở trong thuyền. Lúc này Trà My đã đình chỉ khóc, lẳng lặng nhìn ba, ánh mắt mang theo tự trách, áy náy, ngẫu nhiên cắn chặt môi dưới, nhìn ra, Trà My đã hối hận tới cực điểm.

Lúc này ta đột nhiên chú ý tới bàn tay phải của ba, nắm chặt không rời vạt áo của hắn, trải qua thời gian dài như vậy tay ba vẫn khư khư giữ chặt vạt áo trong vô thức. chẳng lẽ bên trong có đồ vật gì đó? Tôi theo hướng tay phải của ba theo trong vạt áo lấy ra, có lẽ bởi vì cơ thể của ba đã có điểm cứng ngắc, cũng có lẽ ba cho dù lúc sắp chết cũng dùng sức thủ hộ trong tay này nọ. Tóm lại, Tôi phí hết lớn kính mới đem ba tay phải theo trong vạt áo lấy ra nữa.

Làm ba tay phải bị Tôi theo trong vạt áo lấy ra nữa một khắc kia, ánh mắt của Tôi rốt cục thấy được ba trong tay phải gì đó. Phía sau vừa mới đình chỉ khóc thầm Trà My, cũng nhìn thấy trong tay ba gắt gao siết gì đó. Nàng ngây ngẩn cả người, chính là sửng sốt một hồi nàng liền vi xoay người, Tôi nhìn không thấy nét mặt của nàng, nhưng là nàng kịch liệt run rẩy nghiêng vai biểu thị hết thảy. Chính là nàng nỗ lực khống chế chính mình, Tôi dùng ánh mắt còn lại thấy nàng gắt gao siết tay của mình, móng ngón tay đã cắm vào trong thịt, nàng cũng không buông ra, nàng cố gắng khống chế tâm tình của mình. Chỉ chốc lát Trà My quay người sang, cảm xúc giống như có lẽ đã vững vàng, chính là Trà My đã cắn nát môi, đã chảy đầy chính mình máu tươi hai tay của bán đứng nàng, bởi vậy có thể thấy được nàng nhìn thấy trong tay ba đồ một khắc kia, nội tâm là thống khổ dường nào.

Lúc này ta, tâm tình ta rất phức tạp, không biết nên là cảm giác gì, bởi vì ba lúc cái chết cận kề vẫn nắm chặt vật đó trong tay đem vào trong vạt áo bảo vệ nó. Là vật ngày đó sinh nhật Trà My đã tặng cho hắn là một cái TẨU HÚT THUỐC.
 

Đang có 0 bình luận
Image

Lời bình luận giới hạn từ 15 đến 500 kí tự.