Sau một lúc tìm kiếm xung quanh, Thanh La liền hô hoán:
“Lão Tử, trên này không có tên đó, ngươi có nhầm lẫn gì không?”
Tử La nghe thấy vậy, gương mặt liền lộ vẻ kinh ngạc, rồi phóng một bước dài lên lầu. Gã đưa mắt nhìn chung quanh, rồi lắc đầu thở dài, nói:
“Tên tiểu tử trong bức hoạ, quả thật không có nơi này. Không lẽ hắn trốn đi nơi khác?”
Trong khi đó tại phía tây Sài Thành
Hàng chục cỗ ngự kiếm đang đuổi bắt nhau trên bầu trời. Dân chúng tán loạn khắp nơi, kẻ hớt ha người hớt hải, đang vội vã chạy vào trong nhà. Bọn họ cứ như gặp phải ma quỷ, không dám ở lại nhìn một cái.
“ Tên phản đồ nhà ngươi, còn không mau buông tay chịu trói, hay để lão phu đuổi cùng giết tận.” Trương Chung bay ở phía sau la ó um xùm.
Phía trước hắn là Lưu Minh, gã này bộ dạng vô cùng hấp tấp, trên gương mặt gã đang toát lên nổi sợ hãi bao trùm. Bay ngang với gã là Hắc La và Bạch La, dù không đến nổi nào, nhưng cơ hồ một chút lo lắng cũng dần hiển lộ.
Ở phía sau hàng chục những quả cầu ánh sáng xanh, đỏ, tím, vàng, đang vùn vụt bay tới. Tuy nhìn thì có vẻ không gây nguy hiểm lắm. Nhưng khiến nhóm người Lưu Minh phải một phen chật vật né tránh. Nhưng quái lạ, không một quả cầu nào chạm được vào người họ.
Thấy cảnh này Lâm Ngọc Khuê liền một hồi tức giận. Nàng rút từ trong túi trữ vật ra một cây cung màu bạc. Trên cây cung đang từng hồi thoát ra làn linh khí nhàn nhạt. Tựa hồ cũng không phải loại pháp bảo thông thường gì.
Sau đó nàng vừa điều khiển ngự kiếm, vừa đưa tay lắp mũi tên vào thân cung. Rồi bỗng chốc cây cung toả ra từng hồi linh khí dao động. Thấy cảnh này nàng liền một phen cười nhạt, rồi dùng đôi mắt tập trung nhắm kỹ hồng tâm.
‘ Vụt’ âm thanh sắc nhọn của mũi tên đang lao đến như một cơn cuồng phong hung tợn. Đích đến nó chính là tên Lưu Minh phản đồ. Nhận thấy mũi tên ở phía sau đang vùn vụt bay đến, Lưu Minh liền một hồi toát mồ hôi hột. Gã cảm thấy sống lưng đang từ từ lạnh giá.
Gã liền vội vàng xoay chuyển cỗ ngự kiếm, cố gắng thúc đẩy tốc độ để né tránh mũi tên hung hiểm kia. Nhưng một quả cầu màu đen từ phía Hắc La đang ù ù bay đến.
Quả cầu quá gần, trong khi thần thức Lưu Minh thì đang tập trung vào mũi tên phía sau. Khiến cho quả cầu đen không chút khó khăn đánh thẳng vào người Lưu Minh. Tiếng nổ bạo liệt vang lên sau khi va chạm, nó khiến cho cơ thể Lưu Minh phải thủng một lỗ to trên cơ thể.
Từng hồi máu huyết bắt đầu tung tóe văng ra ngoài từ trong vết thương ấy. Nó như mang theo chút oán hận cùng với sự kinh ngạc tột cùng trên gương mặt Lưu Minh. Gã chẳng thể ngờ rằng, hôm nay lại bị bồ nhà đánh lén. Thứ gã có thể làm là phun ra từng ngụm máu huyết, rồi vươn đôi mắt đầy oán trách nhìn Hắc La.
‘ Phập’ mũi tên của Ngọc Khuê như vô thanh vô tức mà cắm vào sâu trong lồng ngực gã. Rồi nó đánh tan tành cơ thể gã sau một hồi phát bạo (tự nỗ). Mắt thấy cơ thể Lưu Minh chỉ còn lại một đống thịt vụn, đang văng tứ tung khắp nơi, Hắc La một mở miệng cười nhạo. Rồi đạp hết tốc lực bay cực nhanh cắt đuôi đám người phía sau.
Đám người Trương Chung nhìn thấy Lưu Minh đã tan tành cơ thể. Nên chẳng một ai nguyện ý đuổi theo hai gã kia, chỉ vội vàng chộp lấy túi trữ vật của hắn rồi dừng lại. Lý Cung vội vàng dóc ngược túi trữ vật của Lưu Minh ra kiểm tra kỹ lưỡng. Sau một hồi trên gương mặt hắn hiện lên sự thất vọng tràn trề. Vội vàng buông lời:
“ Không có Huyền Anh Kính, mau đuổi theo hai người kia. Chắc chắn họ sẽ biết được Huyền Anh Kính đang ở đâu.”
Đám người Trương Chung nghe vậy liền một phen kinh ngạc. Nhưng chẳng lâu sau lại thúc dục ngự kiếm bay theo hai người phía trước. Nhưng hai người kia tốc độ quá nhanh, chỉ vào vài phút thời gian, đã nhẹ nhàng cắt đuôi bọn họ.
Khoảng vài giờ sau, dưới chân núi Vu Sơn, có bốn cỗ ngự kiếm đang dần dần hạ xuống. Bọn họ đích thực là Tu La tứ sát, mỗi người mỗi vẻ đang từ từ hướng đến một cửa hang động âm u.
Bất ngờ trong hang động ầm ầm truyền ra những âm thanh chói tai vang vọng:
“Đã làm xong cả chứ?”
Tử La gương mặt trầm xuống, liền vội vàng nói:
“ Bẩm tông chủ, chúng thuộc hạ dù cố gắng tìm kiếm khắp nơi, nhưng không phát hiện ra tên tiểu tử kia, cùng viên ngọc.”
Lập tức từ trong động phát ra những âm thanh vang động, như vô cùng giận dữ:
“Hừ, một lũ ăn hại còn dám vác mặt về đây à?”
Âm thanh vừa dứt, một trận cuồng phong ầm ầm nổi lên. Một luồng linh khí màu đen quỷ dị bay ra, hung hăng đánh vào bốn người bọn họ. Cả bốn người chỉ kịp há mồm, trố mắt trước tốc độ của nó. Sau đó là những tiếng nổ oành đùng vang lên, đẩy bọn họ văng ra hơn trăm trượng.
Bốn người sau khi bị luồng linh khí màu đen đánh trúng, liền phun ra từng ngụm máu huyết tanh nồng. Trên gương mặt họ toát lên vẻ đau đớn tột cùng.
Nhanh chóng sau đó là một lão già râu tóc bạc phơ, toàn thân toả ra linh khí nhợt nhạt, đang sững sờ đứng trước họ. Lão già vươn đôi mắt hung tợn nhìn chằm chằm vào họ, rồi hung hăng quát:
“Cút hết cho ta, một lũ phế vật.”
Sau một hồi quát mắng ầm ầm, lão già liền hoá thành một luồng ánh sáng màu đen quỷ dị bay đi.
Tại quán trọ trong Sài Thành
“ Chúng ta trúng điệu hổ ly sơn rồi, nhưng mục đích thật của chúng là gì? Vì sao lại dẫn dụ chúng ta ra ngoài, rồi âm thầm tấn công nơi này?” Trương Chung vẻ mặt mơ hồ nói.
Cả đám người nghe vậy liền lắc đầu thở dài, họ cũng chẳng thể nào hiểu nổi sự tình. Nhưng số tu sĩ lưu lại đều đã bị thảm sát, kết quả ấy khiến họ đau đớn muôn phần.
Lý Cung khẽ chau mài, rồi thốt lên:
“Không lẽ là họ muốn đến bắt Già Lam?”
Ngọc Khuê nghe vậy liền tỏ ra vẻ hốt hoảng, rồi từ từ nói:
“May mắn là Lam ca đã đưa Thiên Vũ đi trị thương ở ngoại thành.”
Cả đám lại tiếp tục thở dài, cho là họ vô cùng may mắn. Vì trước lúc đó, thương thế A Ngố đột nhiên trở nặng. Già Lam đành phải đem A Ngố tìm nơi có linh khí sung túc mà điều trị. Nhưng khi ra ngoài lại gặp được Ngọc Nhi cùng Đỗ Quyên. Hai nàng cùng Linh Nhi nằng nặc đòi theo, nên Già Lam chỉ biết lắc đầu chấp nhận.
Cũng một phần vì nhan sắc các nàng quá tuyệt mỹ. Cộng thêm việc gã cũng cần vài nữ tỳ am hiểu về y học, nên hắn mới tạm thời nhường nhịn ba phần. Mới chịu dễ dàng cho cả ba nàng tháp tùng theo mình.
Ba ngày sau tại một hang động nhỏ
A Ngố từ từ mở mắt ra, trước mặt gã là một thiếu nữ hiền hòa, xinh đẹp. Đang ngủ gục lên mình hắn, thấy vậy hắn liền nhẹ nhàng lay nàng dậy.
“ Tỷ tỷ, sao tỷ lại ở đây, đây là đâu vậy?” A Ngố khẽ nói.
Thiếu nữ kia không ai khác chính là Linh Nhi. Nàng đang từ từ mở đôi mắt đờ đẫn ra, nhìn vào A Ngố. Rồi một tia kinh ngạc dần dần hiện ra trên mặt nàng. Nàng vội vàng nói:
“Đệ tỉnh rồi à, đệ đã hôn mê suốt mấy ngày nay rồi. Đây là một hang động ở ngoại thành.”
Ngọc Nhi và Đỗ Quyên nghe tiếng động bên trong, liền vội vàng đi vào. Ngọc Nhi vui mừng ra mặt, vội vã nói:
“ Công tử tỉnh lại rồi à, người làm tiểu nữ phải vô cùng lo lắng.”
A Ngố nhìn thấy Ngọc Nhi, gương mặt hắn khẽ biến, một tia kinh ngạc hiển lộ trên đấy. Rồi hắn lấp bấp nói:
“Sao hai vị cô nương lại ở đây?”
Ngọc Nhi mỉm cười, rồi phân giải:
“Mấy ngày trước tiểu nữ vô tình gặp được công tử. Nên vội vàng xin Lam thần y cho đi theo đến đây.”
Đỗ Quyên khẽ bỉu môi, liền nói:
“Hừ, ta không ngờ ngươi lại là tên đại ngốc năm xưa. Còn thần thần bí bí hù doạ ta đây.”
A Ngố khẽ nhếch mép cười, rồi nhẹ nhàng nói:
“Xem ra đúng là oan gia ngõ hẹp mà.”
Đỗ Quyên nghe vậy liền vội vàng đanh thép nói:
“Tên tiểu tử nhà ngươi, nói ai là oan gia? Đừng tưởng có chút võ công, thì vội vàng lên mặt. Bổn tiểu thư đây thấy ngươi đang thọ thương, nên không chấp nhất, nếu không ta sẽ…”
Nói đến đây A Ngố liền ngắt lời:
“Thế nào, cô muốn lột da ta à? Còn ai rung rẫy xin ta tha mạng, ta biết vậy một kích giết quách đi cho xong. Đồ bán nam, bán nữ. Phí”
Đỗ Quyên nghe vậy liền một hồi tức giận, rồi chỉ tay vào mặt A Ngố mà lấp bấp nói:
“ Ngươi…ngươi, ngươi dám không?”
Nghe đến đây, Ngọc Nhi vội vàng khuyên can:
“ Muội muội, công tử vừa tỉnh dậy, đừng gây gổ với người ta.”
Linh Nhi nghe vậy cũng nhìn A Ngố nói:
“Đệ vừa tỉnh lại, đừng quá khích.”
Nhưng Đỗ Quyên thì vội vàng bỏ đi, trên gương mặt nàng ta hiện ra tia bực tức vô cùng.