Đỗ Quyên vì quá mệt mỏi, thêm phần đói khát, nên cũng không nói thêm gì, chỉ lủi thủi theo sau Ngọc Nhi.
Một đoạn thời gian sau họ cũng đến được cửa thành. Màn đêm cũng dần buông xuống, cảnh náo nhiệt cũng vơi bớt phần nào. Hai người họ nhanh chóng mua một chút bánh bao, rồi vội vàng đi tìm quán trọ. Nhưng hầu như quán trọ nào cũng đầy ấp người.
“Ông chủ, cho chúng tôi một phòng.” Ngọc Nhi nhẹ nhàng nói.
Chủ quán liền lắc đầu, tỏ vẻ tiếc nuối nói:
“Cô nương, thật ra có người đã thuê hết quán chúng tôi rồi. Họ trả rất nhiều tiền, nên chúng tôi không dám đắc tội. Hay là cô đi chổ khác tìm đi ha.”
Đỗ Quyên không cam lòng, liền nói:
“ Nhưng trong thành chổ nào cũng hết phòng, hay là ông nói với họ nhường cho chúng tôi một phòng. Chúng tôi chỉ nghĩ chân một hôm, rồi sáng mai sẽ trả lại.”
Chủ quán liền tỏ ra vẻ khó xử nói:
“ Cô nương thật làm khó ta quá, những vị khách này cực kỳ khó tính, ta sợ…”
Bỗng một âm thanh gần đó phát ra:
“ Vẫn còn trống một phòng, bọn ta cũng không dùng. Hay cứ để cho hai vị cô nương này dùng tạm.”
Từ trên lầu bước xuống là một vị trung niên thân mặc bạch y. Dáng vẻ tuấn tú, uy nghiêm oai vệ.
Ngọc Nhi nghe vậy liền nhanh nhảu đáp:
“Tiểu nữ xin cảm ơn tiền bối, không biết nên xưng hô thế nào.”
Nghe vậy gương mặt vị trung niên khẽ trầm xuống, nhưng cũng trả lời:
“Ta tên là Lý Cung, hai vị cô nương nếu không có gì, ta xin đi trước.”
Nói xong thân hình Lý Cung khẽ lay động, rồi vội vã quay đi. Ngọc Nhi và Đỗ Quyên cũng không chần chừ, hai nàng vội vàng theo sự chỉ dẫn của chủ quán, liền lên nhận phòng.
Ở ngoại thành, trong một căn nhà gỗ cũ kỹ, một toán người đang thì thầm bàn tán. Họ gồm năm người trong đó có Lưu Minh, gã đã truy sát A Ngố. Bốn người còn lại là Tu La tứ sát, bao gồm Tử La, Hắc La, Bạch La và Thanh La.
Một gã trung niên thân hình gầy gò, mặc bộ trang phục màu đen, tên hắn là Hắc La. Hắc La tỏ vẻ điềm đạm nói:
“ Mấy ngày trước ta ở nội thành đã thấy bọn người này. Trong số chúng có 3 tên Ngưng Nguyên trung kỳ, 7 tên Ngưng Nguyên sơ kỳ. Còn lại toàn bộ là Trúc Cơ kỳ không đáng nhắc đến.”
Một tên trung niên béo phì, thân mặc trang phục màu xanh, tên là Thanh La. Sau khi nghe vậy Thanh La vội vàng nói:
“ Ây da, chỉ là một lũ tép riu, còn phải tính tính toán toán. Từ bao giờ Tu La tứ sát hành sự phải tính toán kỹ lưỡng vậy hả?”
Một nữ nhân trung niên, thân mặc trang phục màu trắng, tên là Bạch La. Bạch La nghe Thanh La nói vậy, liền không cho là đúng, vội vàng ngắt lời:
“Thanh La, không được nói bừa, dù sao bọn họ cũng người đông thế mạnh. Nhiệm vụ của chúng ta chỉ là giết Trúc Cơ kia, nên tính toán hợp lý tránh gây thương tích vẫn ổn thoả hơn.”
Một lão già thân mặc trang phục màu tím, vội vàng gật đầu tiếp lời:
“Tam muội nói chí phải, dù sao bọn họ vẫn người đông thế mạnh, chúng ta cẩn thận vẫn hơn. Hay là vậy đi, Lưu Minh đạo hữu hãy dẫn dụ chúng ra ngoài. Ở phía ngoài sẽ do Bạch La yểm trợ, còn Thanh La và Hắc La sẽ phụ trách dẫn dụ địch lần hai. Lưu Minh đạo hữu hãy lệnh cho Mạc Phủ bao vây quán trọ, dù sao họ cũng không dám giết người ở Sài Thành đâu. Việc còn lại sẽ do lão phu ra tay, các vị thấy thế nào?”
Lưu Minh nghe vậy, trên gương mặt liền tỏ ra chút phấn khởi, vội vàng nói:
“ Tốt, dương đông kích tây, quả thật là diệu kế. Nhưng không biết Tử La huynh một mình xông vào có chút mạo hiểm không? Lỡ như mọi việc thất bại e rằng tông chủ giáng tội xuống thì…”
Nghe đến đây, Thanh La liền quát lớn:
“Lỡ như cái gì? Ngươi có biết Tử La sư huynh ta thần thông cái thế như thế nào không? Cỡ như ba gã Lưu Minh nhà ngươi, không đủ nhét kẻ răng cho sư huynh ta.”
Nghe vậy, gương mặt Lưu Minh có phần trầm xuống, vội vàng phân bua:
“ Không không, ý của ta là lo sự an nguy của Tử La huynh. Huống hồ bọn họ đâu biết chính xác mục đích lần này của chúng ta.”
Tử La nghe đến đây chỉ khẽ mỉm cười, rồi nhẹ nhàng nói:
“Mọi người cứ y như kế hoạch mà hành động. Về phần Lưu Minh đạo hữu, xin nhớ bảo toàn cái mạng nhé!”
Lão Tử La nhấn mạnh câu cuối đầy thâm ý. Khiến cho Lưu Minh nghe được phải rùng mình. Nhưng lỡ leo lưng cọp, hắn đành phải cưỡi cọp mà đi. Cho dù có bị ăn phân cọp cũng gáng mà nhịn nhục.
Trong khi đó tại một gian phòng trong quán trọ.
“ Tên Lưu Minh này thật là giảo hoạt, thật khó lòng mà nắm được tung tích của hắn. Bên ta mấy ngày dù tìm được tung tích, nhưng vẫn mất dấu một cách đầy bí ẩn.” Vị trung niên mập mạp tên là Trương Chung nói.
Lý Cung cũng đứng gần đó nghe vậy liền tỏ vẻ trầm tư, suy nghĩ một hồi rồi nói:
“Huynh có nghĩ rằng có một thế lực nào đó nhúng tay vào không?”
Một nữ nhân da dẻ mịn màng, bờ môi hồng cùng đôi mắt đen gợi tình nói:
“Theo muội nghĩ, giã thuyết của Cung huynh quả thật có chút khả năng. Chúng ta hành sự cẩn trọng như vậy mà vẫn để lộ ra tin tức, e rằng cả thành này đều có tay mắt của hắn.”
Một vị lão nhân đứng gần đó, nghe vậy liền nói thêm vào:
“Khuê muội nói rất chính xác, nhưng vấn đề chúng ta phải xác định địch nhân chúng ta là ai. Chỉ cần có manh mối, thì việc truy ra tung tích tên Lưu Minh cũng không quá khó khăn.”
Nói đến đây, bất chợt một người xông vào, trông bộ dáng hớt ha hớt hải, hắn vội vàng nói:
“ Các vị hộ pháp, một số sư huynh đệ vừa báo là nhìn thấy Lưu Minh phản đồ ở thành tây. Hiện đang xin chỉ thị của các vị hộ pháp.”
Nghe đến đây, cả đám người vội vàng đứng dậy, trông bọn họ vô cùng vui mừng. Trương Chung liền nói vang:
“ Tốt, cá đã vào rọ, các sư huynh đệ, mau mau theo ta bắt tên phản đồ này.”
Nói xong hắn liền xông ra ngoài, ngự kiếm bay đi. Số người còn lại cũng vội vàng theo sau, bởi vì ai trong số họ cũng muốn lập công cả. Một số tu sĩ Trúc Cơ thấy vậy cũng theo sau, trong nháy mắt quán trọ gần như không một bóng người.
Một đoạn thời gian sau khi họ đi, một nhóm đông quân lính xông vào quán trọ. Cầm đầu là tên Mạc Phủ, tiếp theo là Tử La và Thanh La.
Mạc Phủ vội vàng quát lớn:
“Bao vây hết chổ này, người trong quán đều bắt hết.”
Ngay lập tức lão chủ quán vội vàng chạy đến nói:
“Quân gia, chúng tôi làm ăn lương thiện, sao ngài lại cho bao vây quán chúng tôi?”
Mạc Phủ ‘hừ’ lạnh một tiếng rồi quát:
“ Có người báo trong này chứa chấp sơn tặc. Ta chỉ là nhận lệnh hành sự, muốn gì ông đến gặp thành chủ mà kêu oan.”
Lão chủ quán gương mặt liền méo mó nói:
“ Trong này đều là những thương nhân ngoại quốc đến, làm gì có sơn tặc. Không biết quân gia nghe ai độc mồm độc miệng thế?”
Lão chủ quán vừa nói xong, Thanh La đứng kế bên liền hét lớn:
“ Là ta đấy, lão già ngươi muốn chết à?”
Nói xong, đôi mắt gã liền đỏ lên, rồi như có một bàn tay vô hình, nhấc bổng lão chủ quán lên. Lão chủ quán hai tay ôm lấy cổ, như bị một bàn tay vô hình nào đó bóp lấy. Lão chỉ biết giẫy giụa liên hồi, ú ớ không thành lời. Rồi từ khoé mắt, khoé mũi lão chảy ra một dòng máu tươi. Lão cũng ngừng giẫy giụa, rơi thẳng ra đất.
Đám người gần đó thấy cảnh này, liền vô cùng kinh hải. Ai nấy trong lòng dường như gặp ác quỷ, không một tiếng động nào dám phát ra nữa. Duy chỉ có Tử La là gương mặt không biến sắc, dường như gã còn mỉm cười nhàn nhạt.
Bỗng từ trên lầu rơi xuống vài tên lính, thân hình nát bấy. Tiếp theo vài tên nữa cũng liên hồi rớt xuống, âm thanh la hét của đám binh sĩ vang lên khắp nơi. Nhìn thấy cảnh này gương mặt của Mạc Phủ bỗng tím lại, rồi đão hai mắt nhìn Tử La như cầu khẩn. Thanh La bặm trợn bước lên quát ầm ầm:
“ Đúng là một lũ vô tích sự, coi lão phu ra tay đây.”
Vừa nói xong, gã phóng một bước đã lên tới trên lầu. Hai tay lấy ra hai thanh đại đao to lớn, múa mai liên hồi. Những âm thanh la hét thất thanh vang dội khắp nơi, cảnh hỗn loạn trên lầu càng thêm phần kinh động.
Chỉ một thoáng sau khung cảnh trên lầu đã biến hoá vô cùng kinh dị. Người người nằm la liệt, vô số tử thi chất chồng lên nhau. Kẻ thì mất tay, kẻ mất giò, người thì mất đầu, người xui xẻo bị phanh bụng lòi cả ruột gan. Một số kẻ thảm hơn thân thể còn không nguyên vẹn.
Từng dòng máu huyết tanh nồng, hoà quyện vào nhau chảy dài thành một dòng. Thanh La gương mặt tỏ vẻ sảng khoái, vội vàng cầm lấy quả tim người nhai ngấu nghiến. Rồi mở miệng cười ha hả tỏ vẻ khoái chí, hét vang:
“Con bà nó, lão tử lâu rồi không khai đao. Thật là sảng khoái, một trận mát trời ông địa luôn. Khà khà.”
Gương mặt hung tợn của gã vừa nói vừa nhai ngấu nghiến, máu tươi từ khoé miệng cũng chảy dài xuống. Gã đã giết sạch, bất kể là tiên nhân tu sĩ, hay binh sĩ theo hắn. Thậm chí vài người xấu số trong quán cũng chung số phận.
“Mau thu hoạch rồi rời đi, chúng ta không nên ở lâu.” Tiếng Tử La dưới lầu vọng lên.
Thanh La đưa đầu nhìn xuống lầu quát ầm ầm:
“Ta biết rồi, cho lão tử tự sướng một chút. Lão già khó khăn. Phí”