Sau khi nhận thấy được một quái nhân cường đại đang rượt đuổi mình. A Ngố liền cấp tốc bỏ chạy thục mạng, hắn dồn một luồng linh lực cực mạnh vào trong thanh ngự kiếm, cố gắng chạy thoát thân.
Nhưng cơ hồ khoảng cách quá gần, hắn không tài nào lạng lách, đánh võng, chặt cua, băng hẻm. Chỉ còn cách đặt niềm tin vào tốc độ để cắt đuôi tên quái nhân kia.
Nhưng tốc độ của của hắn chỉ như chiếc sport 110 còn tên kia là yamaha r6, đua tốc thì làm sao mà lại. Khiến cho khoảng cách cứ dần bị thu hẹp lại gần hơn. Càng lúc hắn càng cảm nhận được luồng sát khí đang đến gần, nó khiến hắn phải một phen lạnh cả sống lưng.
Làm bao ký ức cứ lùa về trong hắn. Khiến hắn nhớ lại thời trai trẻ, khi còn tung hoành trong đường phố Sài Gòn trên chiếc Nova thời đó. Mỗi lần bị ốc bươu vàng rượt là hắn liền thi triển ra công pháp: ‘tay lái lụa’. Liên tục luồng lách trong những con hẻm hẹp, rồi tung đòn chặt cua thần chưởng mà cắt đuôi ốc bươu vàng.
Nhưng đó là trên đường phố, còn đây là trên bầu trời, hắn không hề có bằng lái máy bay. Với tốc độ như sên bò của hắn, thì chỉ có nước nghe chửi bới từ đằng sau:
“ Tên khốn, mau đứng lại, dám giết đệ đệ của ta à? Xem ta băm ngươi ra nhiêu mảnh hừ.”
Những tiếng chửi bới của gã quái nhân ở đằng sau, làm cho hắn nhớ lại một câu hát:
“Khi anh đi Nova còn nghe tiếng em chửi mặt l.ol.”
Điều này khiến hắn bật cười một phen, rồi quay đầu nói vang:
“Ngu sau đứng lại?”
Nói gì thì nói, nhưng tốc độ tên kia quá nhanh, đang từng bước thu hẹp khoảng cách. Sát khí từ phía sau A Ngố truyền đến càng lúc càng lạnh lẽo. A Ngố bắt đầu dùng hết sức bình sinh mà tăng tốc mãnh liệt.
Ở phía sau gã quái nhân liền nôn nóng, gã đưa ngón tay lên phát ra một quả cầu ánh sáng màu tím. Rồi bắn thẳng quả cầu ánh sáng về phía A Ngố. Quả cầu bay với vận tốc kinh hoàng, chẳng mấy chốc đã gần đến lưng A Ngố.
Nhưng do thiếu kinh nghiệm không chiến, nên A Ngố đành ngậm ngùi ăn trọn một đòn. Mặc dù có Ô Lân giáp chống đỡ phần nào, nhưng cơ bản sát thương quá mạnh. Khiến cho A Ngố phải tuôn một ngụm máu ra ngoài.
Trên mặt gã quái nhân liền hiện ra một tia kinh ngạc, một gã trúc cơ kỳ nhận một đòn của hắn mà không chết, khiến hắn phải chau mài suy nghĩ:
“Không lẽ gã này có pháp bảo cao cấp hộ thân?”
Tuy không phải một đòn hung hiểm, nhưng với tu vi Ngưng Nguyên trung kỳ của hắn. Thì cơ bản khó có một tu sĩ Trúc Cơ trung kỳ nào chịu nổi. Tức giận, hắn liền vung ngón tay lên hiện ra một quả cầu màu tím to lớn hơn. Rồi hung hăng bắn nó về phía A Ngố.
Tốc độ lần này chỉ có hơn chứ không kém, cổ khí tức từ trong quả cầu cũng mạnh hơn hai phần. Nhưng vốn dĩ bị ăn đòn bất ngờ, A Ngố vốn đã tập trung thần thức lại phòng ngừa. Khi quả cầu vừa bay gần đến, gã đã tăng hết tốc lực né sang một bên. Làm cho quả cầu ánh sáng màu tím, bị chệch một bên trong gang tấc.
Gã quái nhân ở sau quát ầm lên:
“Khá lắm đấy nhóc con.”
Rồi hắn đưa cả hai tay lên huy động 2 quả cầu ánh sáng khác, hung hăng đánh về phía A Ngố. Hai quả cầu bay ‘ vù vù’ đến sau lưng hắn. Khí tức tuy không bằng quả cầu thứ hai, nhưng cũng không hề kém cạnh.
A Ngố cắn răng gia tốc ngự kiếm, né sang một bên nhanh chóng, khiến cho một quả cầu vụt qua mặt trong gang tấc. Nhưng quả còn lại thì lao ầm vào thân hình hắn. Khiến cho hắn phải cắn răng, nghiến lợi, đau đớn không thôi. Từ ngụm máu tươi đang trào từ trong khoé miệng hắn.
Gã quái nhân liền cười hả hê, tỏ ra vẻ vô cùng thích thú. Rồi quát ầm lên:
“Xem ngươi còn chịu nổi bao lâu nữa nhóc con.”
Mặc dù bị trúng hai quả cầu chí mạng, nhưng tốc độ của A Ngố cũng không giảm đi chút nào. Hắn cố gắng dồn nén cơn đau đớn, đẩy tốc độ lên cao nhất, mới có hy vọng sống xót.
Tên quái nhân phía sau không còn tung ra quả cầu màu tím, mà hắn lấy ra một thanh đại trùy. Hắn liên tục truyền linh lực mạnh mẽ vào đấy, rồi tung đòn bay đến A Ngố. Đại trùy bay với vận tốc điên cuồng, tuy không bằng quả cầu kia, nhưng tốc độ tuyệt đối không chậm chạp.
Nhận thấy luồng khí áp ầm ầm từ phía sau bay đến. A Ngố liền nghiến răng đổi hướng lên trên mà tăng tốc. Nhưng luồng khí áp quá cường đại, mặc dù không trúng trực tiếp, nhưng cũng khiến cho A Ngố phải bị thụ thương khá nặng. A Ngố liền chao đảo, rồi đâm đầu xuống đất nằm kêu gào vì đau đớn.
Tên quái nhân thấy vậy liền bật một tràng cười khoái trá, rồi quát ầm lên:
“ Sao không chạy nữa hả nhóc con, hahaha.”
Nói xong hắn liền ngự kiếm xuống dưới hướng đến chổ A Ngố đang nằm. Rồi tiếp tục quát ầm ầm lên:
“ Để ta cho ngươi nếm mùi vị hành hạ trong đau đớn, sau đó ta sẽ lột da, rút gân ngươi. Rồi đem hồn phách ngươi đi tế luyện. Cho ngươi tận hưởng cái nổi đau đớn tột cùng là như thế nào. Hahaha.”
Hắn nói xong, liền lấy cái đầu người ghê rợn ra. Cái đầu ngươi với đôi mắt nhắm nghiền, nhưng phảng phất chút âm khí ghê rợn. Gã quái nhân liền cắn môi bật máu, rồi phun vào cái đầu người. Sau đó lầm thầm vài câu chú ngữ khó hiểu.
Bỗng nhiên cái đầu người bỗng mở to đôi mắt đỏ ngầu ra. Nó mở cái miệng với hai hàng răng nanh kinh tởm. Những luồng âm khí bắt đầu chớp động trên nó, ngay sau khi tiếng đọc chú của gã ngừng lại. Gã bắt đầu dùng đôi mắt hung tợn nhìn về phía A Ngố, rồi hét vang một tiếng: “ Đi”. Sau đó ném cái đầu lâu lên không trung.
Cái đầu người bay trên không trung bỗng phát ra những âm thanh quỷ dị, ma mị. Nó cười ‘khanh khách’ rồi mở đôi mắt ra đỏ ngầu hung hăng bay về phía A Ngố. Sau khi bị trúng một đòn chí mạng không thể gượng dậy, A Ngố chỉ biết nằm thoi thóp chờ chết, mặc kệ cho cái đầu lâu đang tiến đến gần.
Nhưng một màn quỷ dị khác lại xảy ra. Một tia sáng loé lên từ trong túi trữ vật của A Ngố. Một viên ngọc trắng tinh khiết, đang phát ra luồng ánh sáng trắng dao động. Một tiếng trẻ con cười ‘khúc khích’ vang lên. Rồi từ trong viên ngọc bắn ra một luồng ánh sáng màu đỏ ghê rợn. Hung hăng bay với tốc độ ánh sáng về phía cái đầu lâu.
Cái đầu lâu khẽ biến, nó dường như nhận ra thứ gì đó rất kinh khủng. Vội vã quay đầu muốn bỏ chạy thật nhanh. Nhưng đáng tiếc, luồng ánh sáng đỏ quá nhanh, nó đã gần áp sát cái đầu lâu rồi. Từ trong luồng ánh sáng màu đỏ hiện ra một cái đầu sói hung tợn, nó há cái mồm đỏ tươi ra cắn nuốt cái đầu lâu một cách dứt khoát.
Rồi hoá luồng ánh sáng đỏ lui về trong viên ngọc trắng. Những âm thanh vỗ tay ‘chem chép’, cùng với tiếng trẻ con cười ‘khúc khích’ vang lên. Viên ngọc bắt đầu rút vào trong túi trữ vật của A Ngố. Mọi thứ diễn ra tưởng chừng như lâu lắm, nhưng thật ra chưa đầy 3 giây thời gian.
A Ngố và gã quái nhân dường như sững người, họ khó tin nổi những gì vừa xảy ra. Nó quá nhanh, quá quỷ mị và kinh dị hơn những bộ phim kinh dị ăn khách nhất.
Gã quái nhân sững sờ hồi lâu, cũng kịp thời tĩnh lại. Một chút vẻ sợ hãi vẫn còn trên gương mặt hắn. Hắn liền thốt lên vài tiếng đầy kinh ngạc:
“Cái quái gì xảy ra thế này?”
Nhận thấy đối thủ này có vẻ khó nhai, hắn liền tung ra đòn mạnh nhất, với hy vọng một phát giết chết. Gã liền lấy hai cái đầu lâu khác, lần này có vẻ to và hung tợn hơn trước.
Sau khi lấy hai cái đầu ra, hắn liền lấy một thanh kiếm ngắn, rồi chặt cụt hai ngón tay mình. Sau đó dùng máu tươi rắc vào mặt cái đầu lâu, rồi hắn lầm thầm hai ba câu chú ngữ. Bỗng nhiên cái đầu lâu mở to đôi mắt đỏ ngầu ra, miệng nó há hốc mồm kêu những tiếng kêu ma quỷ.
Gã quái nhân liền nhanh chóng nhét hai ngón tay vào trong đó, hai cái đầu lâu bắt đầu nhai ngấu nghiến. Sau khi nhai hết hai ngon tay của gã, mái tóc nó bỗng nhiên dài ra. Những làn âm khí cùng những âm thanh ma kêu, quỷ khóc ầm ầm vang lên.
Nhận thấy nguy hiểm đang đến, A Ngố liền cố gắng gượng dậy, nhưng cơ thể hắn giờ đây như vỡ vụn. Phải khó khăn lắm hắn mới gượng dậy được, rồi từ từ cầm thanh Ngân Tiêm Kích lên. Huy động một luồng linh lực truyền vào nó, lôi điện bỗng chốc chớp động liên hồi.
Ở phía bên kia gã quái nhân cũng tung hai cái đầu lâu lên không trung, rồi hét vang một tiếng:
“Đi…”
Sau đó một màn quỷ dị liền hiện ra, hai cái đầu phát ra âm khí cuồng bạo. Nó cố gắng lao về đây như cuồng phong thịnh nộ. Miệng nó liên tục phát ra những âm thanh quỷ dị, nhe ra hai hàm răng năng bén nhọn vô cùng. A Ngố giờ đây phóng ra một luồng lôi điện bằng tất cả linh lực trong người. Hắn cố gắng chống đỡ đợt công kích này.
Nhưng một luồng sáng màu trắng tiếp tục phát ra, viên ngọc tiếp tục bay lên không trung. Rồi những tiếng trẻ em cười ‘the thé’, kèm theo đó là tiếng vỗ tay ‘chan chát’. Bất ngờ một luồng ánh sáng màu đỏ phóng thật nhanh về phía hai cái đầu lâu. Một đầu sói to lớn với đôi mắt đỏ ngầu, nó đang há hốc cái miệng đỏ lòm ra, trông rất ghê rợn.
Hai cái đầu lâu nhìn thấy chỉ biết rung rẩy, hoảng sợ tột cùng. Rồi cố gắng tìm đường thoát thân, nhưng cái đầu sói quá nhanh. Nó đã cắn nuốt cái đầu lâu đầu tiên, rồi tiếp tục há cái miệng đỏ tươi đuổi theo cái thứ hai. Nhưng chỉ nháy mắt sau, cái đầu lâu thứ hai cũng bị nó cắn nuốt.
Rồi nó lại chui về trong viên ngọc trắng tinh khiết, bỏ lại sự kinh ngạc và hoảng sợ của A Ngố cùng gã quái nhân. Sau đó viên ngọc lại chui vào túi như lần trước. Những âm thanh vỗ tay ‘chan chát’ cùng tiếng cười trẻ em ‘the thé’ vang lên. Cuối cùng ánh sáng dần dần tắt lịm trong túi A Ngố.
Gã quái nhân chỉ biết đứng lặng người, hắn chẳng còn có một tia khí huyết ở trên mặt. Nhìn từ xa hắn giống như một pho tượng hình người.