Sau khi chần chừ hồi lâu, Lưu Duệ cũng đồng ý bước vào căn nhà. Chểm trệ ngồi trên một cái ghế gỗ cũ kỹ. Ngọc Nhi thì liền cẩn thận pha một ấm trà bưng đến. Rồi hai tay nàng rót ra hai cốc trà thơm lừng, nghi ngút. Mùi hương của trà xộc thẳng vào mũi Lưu Duệ, khiến cho hắn phải khẽ kinh ngạc.
Hắn vốn dĩ là một thành chủ, bao nhiêu loại trà nhất nhì trong thiên hạ này, hắn đâu phải chưa từng nếm qua. Nhưng hôm nay loại trà này đã mang đến cho hắn lạ lẫm, mùi hương của nó êm dịu, nhưng lại có chút nồng nàn. Phảng phất như một loại công pháp, trong nhanh có chậm, trong chậm có nhanh. Xuất kỳ bất ý khiến cho kẻ địch không kịp trở tay.
Hắn chậm chạp đưa cốc trà lên mũi hít một hơi, rồi nhắm mắt từ từ thưởng thức hương trà bát ngát. Chốc lát sau hắn từ từ mở mắt ra nhìn Ngọc Nhi một hồi như do dự. Nàng hiểu ra, liền nhẹ nhàng hớp một ngụm nhỏ cho hắn yên tâm.
Sau đó hắn mới hớp một ngụm, rồi tiếp tục nhắm mắt lại tận hưởng cái vị đắng, chát, và ngọt ngào của nó.
Một hồi lâu hắn thả lỏng cơ thể, mở mắt ra từ từ nói:
“ Trà này quả thật là loại trà đặc biệt, tuy không phải là loại ngon nhất, nhưng quyết phải là loại độc nhất. Không biết đại tiểu thư có thể cho ta biết tên của nó được không?”
Cẩn thận quan sát hồi lâu, nàng mới trong lòng thập phần yên tâm. Liền nhẹ nhàng đáp lời:
“ Đây là loại trà do một cố nhân thân tặng. Trà này có tên là Trà Con Khỉ. Được bào chế từ vô số thảo dược hảo hạn, cùng chủ liệu là loại linh trà lên đỉnh Thất Sơn cao nhất. Người uống vào ngoại trừ hương vị, còn có thể bồi dưỡng tinh thần, phục hồi linh khí.”
Lưu Duệ khẽ mỉm cười, rồi nhẹ nhàng nói:
“Không biết vị cao nhân nào của đại tiểu thư vậy? Có phải là người đang núp núp, ló ló ngoài kia không?”
Nghe đến đây gương mặt Ngọc Nhi khẽ biến, nàng vô cùng kinh ngạc lẫn sợ hãi. Nhưng chưa kịp nói ra, thì một bóng người bước vào hô vang:
“Không sai, trà này đích thực do ta điều chế. Không ngờ ở trong Mê Hồn Huyễn trận, mà thành chủ còn phát hiện ra ta, thật khiến cho ta phải bội phục muôn phần.”
Nhìn thấy gã hắc y vừa bước vào, Lưu Duệ cơ hồ không tỏ ra chút kinh ngạc. Hắn chỉ điềm đạm trả lời:
“Ngươi không những cho ta uống trà, mà còn tận tâm bỏ chút độc dược của Tam Xà Lâu vào trong đó. Điều này làm cho ta phải muôn phần kính phục.”
Gã hắc y liền bật một tràng cười, rồi từ từ nói:
“ Quả thật thành chủ có con mắt thật tinh tường, nhanh như vậy đã biết ra loại độc của Tam Xà Lâu. Điều này khiến ta phải vô cùng kinh ngạc.”
Lưu Duệ liền đứng lên, đi lại một hồi rồi mỉm cười nói:
“ Đáng tiếc ngươi đã sai lầm nghiêm trọng. Ngươi dùng độc quả thật cao siêu, nhưng lại dụng độc để hại người dùng độc, quả thật có điều sai xót. Ta mặc dù không phải một thân tu vi cao siêu gì, nhưng loại độc này đối với ta mà nói, cũng chẳng khó khăn lắm.”
Nghe đến đây gã hắc y liền sửng người, rồi mới từ tốn mở lời:
“Xem ra ta đã múa rìu qua mắt thợ rồi!”
Lưu Duệ liền bật cười một phen, rồi mới nhìn chằm chằm vào gã hắc y nói:
“ Ngay từ đầu ta đã biết Ngọc Nhi bỏ độc dược vào trà. Tuy ta cố tình không nhìn thấy, nhưng với thần thức cường đại, việc gì cô ta làm lẽ ta không biết. Khi độc dược vào trong, ta liền phong bế kinh mạch, từ từ luyện hoá độc dược.”
Nghe đến đây Ngọc Nhi liền trố mắt, há mồm, kinh ngạc không thôi. Nhưng gã hắc y vẫn điềm tĩnh, nhẹ nhàng nói:
“Xem ra kế hoạch của ta phá sản rồi.”
Lưu Duệ liền dùng cặp mắt hung hăng đầy sát ý nhìn về phía gã hắc y. Rồi nghiêm giọng nói:
“ Vậy còn không mau chịu chết? Hay để ta tiễn ngươi xuống âm tào, địa phủ?”
Gã hắc y liền bật một tràng cười rõ to, rồi điềm tĩnh nói:
“Ngươi thử vận khí đan điền, xem thử có gì khác thường không? Rồi lúc đó lấy mạng của ta cũng không muộn!”
Lưu Duệ nghe vậy liền tỏ ra vô cùng kinh ngạc, hắn ta phân vân một hồi. Liền vận khí luân chuyển trong đan điền.
Nhưng chưa đầy một phút thời gian, hắn liền phun ra một ngụm máu tươi tung tóe. Rồi dùng cặp mắt hung hăng nhìn về phía gã hắc y, tỏ vẻ vô cùng căm phẫn. Liền vội vàng nói:
“ Ngươi đã bỏ gì vào trong đó ngoài độc Tam Xà Lâu?”
Gã hắc y nhân kia cơ bản là A Ngố, đang đứng cười sặc sụa. Rồi nhẹ nhàng nói:
“Bỏ gì ư? Không hề! Ta chỉ là trong lúc pha chế trà, đã bỏ vào ít Nhuyễn Kinh Cốt Tán. Loại này đúng là cực kỳ bổ dưỡng, nhưng khi gặp phải độc của Tam Xà Lâu sẽ sinh ra dị biến. Trở thành một loại độc dược cực kỳ đặc biệt, khi xâm nhập vào lục phủ ngũ tạng, sẽ từ từ phá hủy.
Đặc biệt ở chỗ, là nó sẽ càng phát tán mạnh mẽ khi ngươi vận khí. Nó sẽ không ngần ngại phá nát kinh mạch toàn thân, khiến ngươi trở thành một phế vật không hơn, không kém. Trong lúc ngươi lo xoay sở tìm cách khống chế và luyện hoá độc Tam Xà Lâu, thì nó đã từ từ ngấm vào trong ngươi rồi. Xem ra người chết lần này không phải là ta rồi!”
Gương mặt Lưu Duệ càng thêm biến sắc, hắn không ngờ tên này tuy còn vô cùng trẻ tuổi. Vậy mà cách ra tay cực kỳ cao thâm, lại biết rõ dị biến trong y dược. Mà điều chế một loại độc dược, thần không biết, quỷ không hay. Càng nghĩ hắn càng hận, từ năm 10 tuổi hắn đã nghiên cứu qua muôn vàn cách dùng độc. Nhưng hôm nay lại chết trong tay một tên tiểu tử vắt mũi chưa sạch này. Thật là hắn vô cùng đau đớn không thôi.
“Xem ra hôm nay ta phải chết thật rồi à!” Lưu Duệ thở dài nói trong tuyệt vọng.
Sau đó hắn từ từ rút từ trong túi trữ vật ra một thanh trường kiếm. Thanh kiếm tuy không lớn nhưng cực kỳ tinh xảo, trên mặt kiếm là hình hoa văn phượng hoàng lấp lánh. Trên thân kiếm còn phảng phất chút linh khí dao động nhàn nhạt. Nhìn sơ có thể biết đó là một kiện pháp bảo không hề tầm thường.
“Pháp bảo cao cấp, quả thật giết ngươi thật có chút khó khăn rồi đây.” A Ngố sau hồi trố mắt kinh ngạc, liền thốt ra.
Lưu Duệ tuy thân hình gã liêu xiêu rệu rã, nhưng vẫn cố truyền một chút linh lực vào trong thanh kiếm. Sau đó dùng đôi mắt ngập tràn sát ý hung hăng nhìn A Ngố. Rồi nghiêm giọng nói:
“ Quân tử phải chết dưới đao kiếm, chứ tuyệt không thể chết dưới thủ đoạn hạ lưu bỉ ổi. Nào đến đây đi. Hahaha…”
Nói xong hắn cười vang một tiếng, rồi trừng mắt nhìn về phía A Ngố.
Nhưng A Ngố vẫn trầm tĩnh, rồi nhìn vào hắn thầm nghĩ:
“ Chó cùng dứt dậu, muốn câu giờ chờ tên kia đến à? Hừ…”
Sau đó A Ngố liền nhìn về phía Ngọc Nhi nói vang:
“Mau rời khỏi nơi này, có một quái nhân khác đang đến. Không đi là không kip, chạy nhanh đi.”
Sau lời nói của A Ngố khiến cho hai người liền vô cùng kinh ngạc. Ngọc Nhi liền hoảng hốt bỏ chạy ra ngoài, còn Lưu Duệ thì hung hăng áp sát A Ngố. Tay hắn vung một kiếm đầy uy lực chém xuống.
Nhưng một tia sáng chói loà hiện ra, mang theo lôi điện chớp động, đang hung hăng chặn đứng đường kiếm đó. Hai cỗ khí tức và linh lực va chạm tạo ra những tiếng nổ vang trời. Lôi điện va chạm vào tầng hộ giáp của Lưu Duệ chớp động không ngừng. Từng dòng lôi điện hung hăng đánh vào tầng hộ giáp.
Những tiếng nổ vang trời của hai loại pháp bảo cao cấp vang lên ì đùng. Rồi bắt ngờ đẩy cả hai người lùi ra thật xa, mang theo khí áp làm nổ tung căn nhà tranh thô sơ. Nhận thấy Lưu Duệ sắp cạn kiệt linh lực, nhưng vẫn cố gắng câu giờ. Nên A Ngố liền huy động một lượng lớn linh lực truyền vào trong Ngân Tiêm Kích.
Từng dòng lôi điện va chạm vào nhau gây ra tiếng ‘xoè xoè’ đinh tai, nhứt óc. Trên thân Ngân Tiêm Kích giờ này linh lực cũng chớp nhoáng liên hồi. Bất ngờ A Ngố thét một tiếng vang, rồi hung hăng xuyên một kích chí mạng nhắm thẳng Lưu Duệ mà đến.
Nhận thấy cổ khí áp cường đại đang băng băng tiếng về mình. Trên gương mặt Lưu Duệ khẽ biến, nỗi sợ hãi tột cùng của hắn dần hiện lên trên đó. Nhưng hắn không buông tay chịu chết, mà quơ một đạo kiếm quang quỷ dị, cố tình ngăn cản lực công cường đại kia.
Nhưng Ngân Tiêm Kích khi đã huy động hơn 3 phần sức mạnh, thì sức mạnh quả thật kinh khủng. Ngay khi vừa chạm đến làn kiếm quang, nó đã hung hăng đánh nát nó. Lôi điện trên kích chớp động không ngừng, rồi tầng tầng, lớp lớp đánh thẳng vào người Lưu Duệ.
Tiếng nổ oành đùng vang lên khắp nơi, trên mặt đất sau cơn bạo chấn, giờ chỉ còn lại duy nhất là thanh kiếm của Lưu Duệ và túi trữ vật của hắn. Dường như thân thể của Lưu Duệ đã bị lôi điện kia đánh cho tan tành.
A Ngố vội vàng nhặt thanh kiếm và túi trữ vật, rồi liền ngự kiếm bay đi. Hắn không dám một giây phút nào trễ nải.
Cách đó gần dặm đường, một cỗ ngự kiếm đang lao đến vùn vụt. Cỗ ngự kiếm này phát ra luồng linh lực cường đại, nó lao đi với vận tốc kinh hoàng. Trên thanh ngự kiếm đó là một trung niên dáng vẻ bặm trợn, gã đang vô cùng tức giận, hung hăng quát ầm ầm:
“Dám giết đệ đệ ta, ta sẽ băm ngươi ra thành trăm mảnh. Hừ”