Ngọc Nhi nghe A Ngố hỏi vậy, liền tỏ ra vẻ trầm tư, trên gương mặt nàng phảng phất chút gì đó u uất, đau buồn và bi thương. Hai hàng lệ nàng bỗng chốc tuôn trào, rồi một mạch kể lại:
“Năm xưa hai tỷ muội tiểu nữ vốn dĩ là con gái của thành chủ Đỗ Khang. Nhưng vì phụ thân tiểu nữ quá tin lời của tên quân sư Lưu Duệ, mới gây ra hoạ sát thân. Thuở ban đầu hắn vì có chút tài mọn, nên được phụ thân tiểu nữ dung nạp và bồi dưỡng.
Sau đó hắn ngày càng giảo hoạt đã chiếm được tín nhiệm của phụ thân. Hắn từng bước một thâu tóm quyền lực, loại trừ những cánh tay đắc lực của phụ thân. Rồi sau đó hắn giở ra kế hoạch đi tìm Thuận Thiên Kiếm. Tạo ra những manh mối để lừa gạt phụ thân và người trong thiên hạ. Cuối cùng gây ra một cuộc thanh trừng đẫm máu, diệt sát toàn bộ người trong Đỗ gia.”
A Ngố liền trầm ngâm hồi lâu, rồi thốt lên:
“Không lẽ truy tìm Thuận Thiên Kiếm năm đó, là cái bẫy do Lưu Duệ đặt ra? Hắn cố tình muốn lừa nhân sĩ võ lâm vào đó, rồi mượn sức Hoả Long trong động diệt trừ bọn họ.
Sau khi tất cả các môn phái nhân sĩ bị tổn thương nguyên khí, phải đóng cửa hồi phục. Thì những vây cánh hay viện trợ của Sài Thành bị cắt đứt. Lúc đó hắn có thể ung dung mà gây ra một cuộc đảo chính, lật đổ thành chủ.”
Cô gái đi theo A Ngố, nghe đến đây liền vội cất lời:
“ Không những thế, hắn còn vây công những võ lâm chính đạo thoát ra được. Một kích đã thương bọn họ, rồi giá hoạ lên đầu phụ thân. Sau đó võ lâm chính đạo vì việc này mà hận phụ thân thấu xương. Tuy không thể danh chính ngôn thuận khai chiến, nhưng phụ thân gặp nạn, chúng mừng còn không kịp.”
Nói xong nàng liền gục đầu tỏ vẻ đau buồn, cơ hồ những giọt nước mắt đã dần rơi xuống. Thấy cảnh tượng thương tâm này, dù người có trái tim sắt đá, cũng phải đọng lòng.
Ngọc Nhi sau hồi bi thương, rồi cố nén lại thốt lên:
“ Tiểu nữ có một thỉnh cầu, chỉ mong công tử có thể toại nguyện.”
A Ngố nghe vậy, liền lộ ra chút suy nghĩ rồi đáp:
“ Không lẽ muốn ta đi giết chết Lưu Duệ báo thù cho tỷ muội cô?”
Ngọc Nhi không đợi A Ngố nói xong, liền vội đáp lời:
“ Đúng, tiểu nữ muốn giết chết tên Lưu Duệ, nhưng hận mình thân nữ nhi chân yếu tay mềm không làm gì được. Đi nhờ vã người khác lại càng không được, vì bọn họ cơ hồ đã hận phụ thân tận tâm cang.
Nên giờ tiểu nữ chỉ còn một tia hy vọng, tiểu nữ quyết không từ bỏ. Nếu công tử đồng ý giúp đỡ, tiểu nữ nguyện đem một phần gia sản của Đỗ gia để lại, nguyện hai tay dâng lên.
Ngoài ra, nếu công tử không chê, cả đời này tiểu nữ nguyện theo hầu hạ người.”
Ngọc Nhi vừa nói xong, gương mặt nàng tựa như ửng đỏ. Chút thẹn thùng của nữ nhi đang hiện dần trên gương mặt nàng. Nghe đến đây A Ngố khẽ thở dài, rồi lộ ra vẻ mặt đăm chiêu suy nghĩ hồi lâu.
Hắn biết đối phương vì muốn báo thù, và cũng không còn chổ để bám víu. Nên đã ra hạ sách là xuất toàn bộ thứ tốt ra để lay động sự ham muốn trong hắn. Tất nhiên nếu gã Lưu Duệ kia dễ chơi, thì đối phương không có ra cái giá như vậy. Nên mới khiến hắn phải cân nhắc có nên đánh canh bạc này hay không.
Suy ngẫm hồi lâu, hắn mới thốt ra lời:
“ Ta sẽ đồng ý, nếu cô nương chấp nhận ta một điều kiện.”
Ngọc Nhi liền tỏ ra chút vui mừng, rồi đáp:
“Được, công tử cứ nói.”
A Ngố không đợi lâu, liền nói:
“Ta muốn lần này phải có sự trợ giúp của hai cô. Nhưng chắc chắn, sẽ có không ít sự nguy hiểm.”
Cô gái đi theo A Ngố nghe vậy, liền thốt lên:
“ Tỷ muội chúng tôi đã rơi vào bước đường cùng này rồi. Dù là có hy sinh bản thân để báo thù cho gia tộc, thì có gì không xứng đáng. Chỉ cần còn một tia hy vọng, ta cũng quyết phải bám lấy. Nên ngươi cứ yên tâm.”
A Ngố liền suy nghĩ hồi lâu, rồi buông lời:
“Hiện tại muốn diêt trừ tên Lưu Duệ kia chỉ còn một cách, đó chính là dụ hổ ra khỏi hang. Sau đó âm thầm hạ độc thủ, giăng sẵn thiên la địa võng ra. Chỉ cần hắn sa lưới, ta liền một kích tất sát.”
Nghe đến đây, đôi mắt Ngọc Nhi bỗng loé sáng, liền vội vàng mở lời:
“ Thật ra tên Lưu Duệ vẫn còn ham muốn một thứ, đó chính là thành ấn. Do trong lúc loạn lạc, tiểu nữ đã nhanh tay đem nó theo bên mình.”
A Ngố nghe thấy vậy, gương mặt hắn liền lộ ra một tia hài lòng. Rồi vội vàng mở lời:
“A, vậy thì tốt quá! Giờ chỉ cần gửi một phong thư đến cho hắn, như vậy coi như đã hoàn thành bước thứ nhất.”
Cô gái đi theo A Ngố liền bước tới nói:
“ Việc này cứ để cho ta làm, tỷ tỷ và ngươi cứ bố trí thiên la địa võng đi. Ta sẽ đi ngay bây giờ.”
Nói xong, cô gái liền vội vàng quay đầu đi. A Ngố liền quay sang Ngọc Nhi mở lời:
“ Đây là gói trà con khỉ do ta đặc chế, cô hãy giữ nó cùng với lọ độc dược này. Đợi khi hắn đến hãy pha trà và bỏ độc dược vào.”
A Ngố nói xong liền lấy trong túi trữ vật ra một lọ độc dược cùng một gói trà đưa cho Ngọc Nhi.
Nghe đến đây, gương mặt Ngọc Nhi bỗng toát lên một tia ngạc nhiên, rồi nhẹ nhàng hỏi:
“Trà con khỉ? Tiểu nữ đó giờ chưa từng nghe qua!”
A Ngố liền bật cười thành tiếng, rồi ôn tồn giảng giải:
“Trà con khỉ này do ta mới đặc biệt chế tạo ra gần đây. Chính vì sự đậm đặc cùng mùi hương bát ngát, sẽ dễ dàng che đậy độc tố bên trong, khiến cho người uống không dễ dàng phát hiện ra. “
Ngọc Nhi liền lộ ra chút trầm tư, suy nghĩ một hồi rồi nói ra:
“Không biết độc tố này của công tử có hiệu quả không. Vì tên Lưu Duệ vốn dĩ là một người tu tiên, độc tố bình thường sẽ không làm tổn thương hắn đâu.”
A Ngố chỉ khẽ mỉm cười, liền nói ra:
“Đối với một tu sĩ đã trãi qua tẩy tủy, thì một loại độc dược bình thường sẽ không làm tổn thương cho hắn. Nhưng loại độc dược này được ta bào chế từ độc của loài Tam Xà Lâu yêu thú bậc ngũ linh. Chỉ cần tu vi của hắn không phải là Thành Anh kỳ, thì chỉ cần một giọt nhỏ cũng có thể lấy mạng hắn.
Với lại hắn đến đây sẽ không đề phòng hai vị tiểu thư, vì hai người không có tu vi. Nên việc hạ độc sẽ dễ dàng hơn nhiều. Ta sẽ đi bố trí thêm thiên la địa võng, để phòng ngừa bất trắc.”
Ngọc Nhi hiện ra một chút do dự, rồi cũng gật đầu đồng ý.
Một ngày sau
Tại Sài Thành, trong một thành phủ uy nghiêm, tráng lệ. Một thư sinh dáng vẻ nho nhã, đang từ từ mở một phong thư ra đọc. Rồi trầm ngâm suy nghĩ hồi lâu, lộ ra một chút do dự. Hắn liền đặt phong thư trên bàn rồi đi đi, lại lại.
Sau đó hắn phóng ra một đạo truyền âm phù, lãm nhãm cái gì đó, rồi ra vẻ tươi cười ngạo nghễ.
Bốn giờ sau tại rừng trúc xanh mướt, rậm rạp, một thư sinh thân mặc cẩm bào, nhẹ nhàng bước vào căn nhà tranh thô sơ.
Vừa thấy người này, Ngọc Nhi gương mặt bỗng khẽ biến, một chút căm phẫn đan xen với lo sợ hiện hữu trên gương mặt nàng. Nhưng nàng vẫn nhẹ nhàng, điềm tĩnh mà mở lời:
“ Vị công tử này, không biết ta nên gọi người là thành chủ, hay là quân sư đây?”
Không sai, thư sinh kia đích xác là Lưu Duệ. Nghe Ngọc Nhi nói vậy, hắn chỉ khẽ mỉm cười rồi nhàn nhạt nói:
“Xem ra oán hận của nàng đối với ta vẫn không hề giảm bớt. Chuyện này cũng đã lâu rồi, sao nàng vẫn còn cố chấp hả đại tiểu thư? Nếu nàng chịu mở lòng, ta nguyện cho nàng làm thành chủ phu nhân. Vinh hoa phú quý cùng hưởng không hết, sao lại cố chấp mà chấp nhận một cuộc sống chui lủi.”
Nghe đến đây, Ngọc Nhi khẽ mỉm cười, rồi nhẹ nhàng đáp:
“Cái danh phận thành chủ ban cho, thứ cho tiểu nữ không thể nào chấp nhận được. Đỗ gia bị tàn sát năm nào, trong lòng tiểu nữ vẫn còn khắc sâu. Chỉ là mong thành chủ sẽ ban cho hai tỷ muội tiểu nữ một con đường sống, tiểu nữ nguyện mang thành chủ ấn ra dâng tặng người.”
Lưu Duệ nghe vậy liền bật cười thành tiếng, rồi nghiêm giọng nói:
“Ta không muốn dài dòng, đem thành chủ ấn ra đây. Rồi từ nay về sau ta sẽ không làm khó hai người nữa.”
Ngọc Nhi khẽ đưa tay che miệng mỉm cười, rồi nhẹ nhàng nói:
“Thành chủ có vẻ nóng lòng rồi, mấy khi đến tư gia tiểu nữ. Hay là cùng vào trong thưởng thức trà của tiểu nữ. Để chờ đợi tiểu muội đem thành chủ ấn đến.”
Lưu Duệ nghe vậy gương mặt khẽ động, một chút nghi hoặc hiện lên gương mặt gã. Sau đó một hồi gã liền nói:
“Ta đứng ở đây chờ đợi là được.”
Ngọc Nhi liền cảm thấy không ổn, vội vàng nói:
“Không lẽ thành chủ sợ tiểu nữ hạ độc thủ, ám toán ngài?”
Một chút khích tướng của Ngọc Nhi, đã khiến cho Lưu Duệ phải xao động. Nếu không vào trong chỉ sợ trước mặt nữ nhân này biến thành hèn nhát. Mà hắn vốn dĩ luôn yêu thích nàng, luôn hy vọng nàng sẽ thay lòng đổi ý, mà ngoan ngoãn về bên hắn.
Còn mấy loại độc dược bình thường, hắn tuyệt không hề đễ ý vào mắt. Vốn dĩ hắn đã từng tẩy tủy nhục thể, còn tu luyện môn công pháp kháng độc, nên cơ hồ một chút độc tố không làm khó gì hắn. Còn nếu muốn ám toán gã, đơn giản là không thể nào, vì hắn đã dùng thần thức kiểm tra xung quanh không hề phát hiện ra kẻ địch nào gần đó. Nên chỉ có hai nữ nhân, cơ hội giết hắn gần như bằng không.
Ở gần đó một thanh niên dáng vẻ bất phàm, thân mặc hắc y, đầu đội nón che kín mặt. Đang lầm thầm suy nghĩ:
“ Chết con mẹ nó rồi, tên này là Trúc Cơ hậu kỳ…Xác định…”