Vô tình gặp lại người xưa, khiến cho A Ngố một phen kinh ngạc. Người trước mặt hắn giờ đây có phải ai xa lạ đâu chứ? Đó là vị tỷ tỷ ngày nào của hắn ở Bách Thảo Đường. Hai người đã có những năm tháng vui vẻ bên nhau, làm sao hắn có thể quên cho được.
Bất ngờ, Linh Nhi quay đầu bỏ chạy đi, nhưng nhìn kỹ thì có thể thấy rõ, những giọt nước mắt đang lấm tấm trên gương mặt diễm lệ của nàng. Nàng đang chạy thật nhanh như cố kiềm chế cảm giác trong lòng nàng, cái cảm giác khó có bút mực nào mà tả xiết. Nó vừa nhớ nhung da diết, bi thương đan lẫn lấy chút đau khổ và hạnh phúc.
Nàng hạnh phúc vì nàng đã gặp được người mà nàng ngày đêm mong đợi. Nhưng nỗi bi thương và thống khổ trong nàng, nó khiến nàng phải chạy thật xa, để cố nén lòng lại.
A Ngố nhìn thấy nàng bỏ chạy, thì gã cũng vội vàng chạy theo sau. Vì gã là một người tu tiên, gã cũng không mấy khó khăn để đuổi kịp nàng.
“Linh tỷ, tại sao tỷ lại bỏ chạy, tỷ có chuyện gì có thể nói ra với đệ cơ mà?” A Ngố chạy ở phía sau mà la hét cố giữ nàng lại.
Nhưng Linh Nhi vẫn cố chạy đi, nàng chạy bằng tất cả sức lực của một nữ nhi. Nhưng cuối cùng thì một điểm khí lực trên người nàng cũng dần cạn kiệt. Nàng ngả ra đất mà khóc thúc thít, hai hàng lệ cứ tuôn dài trên gương mặt nàng. Nàng muốn khóc cho hết cái bi thương, và nỗi nhớ nhung trong tận đáy lòng nàng. Nàng chỉ muốn khóc to lên cho nhẹ đi nổi thống khổ suốt bao nhiêu năm qua gánh chịu…
A Ngố hai tay níu lấy nàng, nhưng nàng vùng vẩy mà hét vang lên trong tiếng nấc nghẹn ngào:
“Đệ buông ta ra…đệ buông ta ra…”
Khuôn mặt A Ngố bỗng trầm lại, hắn thở dài rồi nói to:
“Tỷ gặp chuyện gì đúng không? Tỷ có thể nói cho đệ biết mà! Tại sao lại lẫn tránh đệ?”
Linh Nhi nàng chỉ biết khóc to lên cho nhẹ nỗi lòng. Gương mặt nàng đầm đìa nước mắt, trông đáng thương làm sao. Nàng chỉ muốn hét to lên cho nhẹ cái nỗi lòng nàng.
“Tỷ, tại sao lại như vậy? Tại sao tỷ lại không nói cho đệ biết? Tỷ đã gặp chuyện gì, đệ có thể giúp cho tỷ mà?” tiếng A Ngố như thúc giục.
Nghe những lời này, Linh Nhi chỉ biết gào lên mấy tiếng xả hết nỗi lòng nàng:
“Ta bị thất thân rồi, đệ có giúp được cho ta không. Một người con gái như ta, còn mong gì ở đệ, vậy thì đệ hãy đi đi, để ta một mình.”
Nghe những lời này, A Ngố bỗng nhiên chết lặng. Hắn chết lặng vì sự kinh ngạc, đan xen chút thương cảm với nàng. Hắn vốn biết một người con gái thời phong kiến như nàng, thì chuyện bị mất đi tấm thân xữ nữ, nó đáng sợ đến mức nào. Sự bài xích của xã hội phong kiến đã biến những người con gái như nàng phải nhận lấy những kết cục vô cùng bi đát.
Nhưng một lúc sau, hắn cũng lấy lại bình tĩnh, hắn nhẹ nhàng níu tay và nói:
“ Tỷ cứ khóc đi cho nhẹ nỗi lòng, khóc cho trôi hết đau thương trong tỷ. Đệ sẽ ở đây khóc cùng tỷ, đệ sẽ khóc cùng tỷ mà!”
Cuối cùng thì những giọt nước mắt của bậc nam nhi cũng phải rơi xuống. Hắn đồng cảm với nàng, hắn khóc cho nàng, khóc cho những nữ nhân của xã hội phong kiến như nàng. Họ đã sống trong sự bài xích ghê tởm của xã hội này. Những người như họ đã phải chịu biết bao nhiêu đau đớn và bi thương. Những tấm bi kịch cứ bám lấy bọn họ, đơn giản họ chỉ một con rối mua vui cho đấng mài râu.
Linh Nhi nhìn thấy những gịot nước mắt của A Ngố, nàng đồng thời cảm nhận được nó. Nàng bắt đầu ôm chầm lấy hắn, nàng muốn xiết chặt không muốn cho hắn rời xa nàng. Nàng chỉ muốn làm những gì mà trước đây nàng đã không dám làm. Nàng không muốn xa hắn thêm một giây phút nào nữa…
Thời gian cứ lặng lẽ trôi qua, cứ như những cơn gió, chúng cuốn đi bớt phần nào sự đau đớn trong họ. Chúng cũng xoa dịu bớt đi nổi đau thương và mất mác kia.
Sau khi cố gắng rạn hỏi hồi lâu, A Ngố cũng hiểu được toàn bộ câu chuyện của nàng. Dù trong lòng gã đang rất nôn nóng, nhưng gã vẫn tỏ ra một sự lạnh lùng vô cảm. Đã từ lâu rồi, những cảm xúc trong hắn đã như biến mất, gần như gã không còn biết được mùi vị của trần thế.
“Năm đó sau khi chuyện đó xảy ra, tỷ đã tìm đến một vực thẳm mà cố kết liễu đi mạng sống của mình. Nhưng ông trời đã không cho tỷ được toại nguyện, tỷ đã trôi theo dòng nước. Rồi vô tình gặp được nhũ ma cứu vớt tỷ. Vì để báo đáp lại ân tình của bà, tỷ nguyện ở lại một năm để làm công cho bà. Nhưng trớ trêu thay, vì u uất, tỷ đã mắc phải một căn bệnh quái dị. Nhũ ma đã chạy lo than thuốc cho tỷ suốt mấy tháng liền. Mới làm cho bệnh tình của tỷ dần thuyên giảm. Nhưng ngay khi tỷ lành lặn, nhũ ma đã đem đến một khế ước bán thân. Và bắt buộc tỷ phải ký vào đó để đền bù lại những tổn thất của bà. Tỷ đã không còn cách nào chống lại sự đe doạ của bà, đành cam chịu cho bà khuất phục.” Linh Nhi nhẹ nhàng kể lại.
Những lời nói của nàng mang theo chút gì đó u uất, chút gì đó bi thương và chút gì đó căm phẫn.
A Ngố khẽ thở dài một hơi, như đồng cảm cho số phận của nàng. Rồi hắn dùng cái giọng lạnh lùng nói ra:
“Đệ sẽ lấy lại sự tự do cho tỷ, và đòi lại sự công bằng cho tỷ.”
Gương mặt của Linh Nhi khẽ biến động, nàng vô cùng kinh ngạc, liền thốt ra:
“ Đệ muốn làm gì? Cửu Long viện không phải là nơi dễ dàng đến rồi nhẹ nhàng đi. Cửu Long viện có trùng trùng cao thủ, đệ đừng dại dột mà hại đến bản thân mình.”
A Ngố vẫn vậy, gương mặt gã vẫn băng lãnh, gã chỉ nhẹ nhàng thốt ra một câu:
“ Đệ tự có sự sắp xếp của mình, tỷ cứ yên tâm, giờ tỷ và đệ vào trong, đệ sẽ lấy lại sự tự do cho tỷ.”
Nghe A Ngố nói vậy, Linh Nhi biết không thể nào ngăn cản sự cố chấp từ xưa của hắn. Hắn một khi đã quyết, thì cho dù trời có cản, hắn cũng cố chấp làm cho bằng được. Nên nàng chỉ biết im lặng mà theo hắn quay về.
“Tiểu tử, mi nói cái gì cơ, mi muốn đến đây rồi đem người của ta đi dễ dàng vậy à? Chổ của ta bán cơm chứ không bán người. Ngươi đừng mơ mộng hão huyền nữa. Ngươi dựa vào đâu hả?” Mụ già mập mạp quát.
Trần Văn nghe vậy liền hùng hổ đôi co với mụ:
“ Hừ, mụ già không biết tốt xấu. Người ta là đệ đệ của nha hoàn nhà mụ. Đệ đệ chuộc thân cho tỷ tỷ thì có gì là sai hả? Hay là bà muốn làm khó dễ, bà có tin Trần Văn ta đây, đốt luôn cái ổ chó của bà không? Hử”
Trần Văn tuy gầy gò, nhưng thanh âm của gã cực kỳ hùng hổ. Những giọng nói thô bạo, như muốn cắn nuốt lấy mụ già trước mặt.
Mắt thấy vậy, Lý Cung liền lao đến ngăn cản Trần Văn. Rồi nghiêm giọng quát:
“ Ngươi lui xuống cho ta.”
Sau đó lại quay đầu về phía mụ già, liền nhẹ nhàng nói:
“Phu nhân xin hãy thứ lỗi cho sự ngông cuồng của vị đệ tử này. Nhưng ta cũng có đôi lời khuyên giải, kính mong phu nhân suy xét. Dù sao đệ tự của bổn phái cũng có quan hệ với người của phu nhân, nên phu nhân hà tất phải làm khó dễ. Cứ đưa ra giấy chuộc thân, chúng tôi sẽ đền bù tương xứng cho phu nhân.”
Vốn tưởng tên dẫn đầu này nói lời công đạo, nhưng nào ngờ cũng có 3 phần đe doạ trong đó. Thấy tình hình không thể nào dây dưa với đám người này, mụ bà liền đanh thép nói:
“ Tốt, các ngươi muốn ăn hiếp bổn nương. Được, người các ngươi có thể dẫn đi, nhưng giá là do ta quyết định. 1000 lượng vàng, không bớt một phân, được thì dẫn người đi. Không thì đừng trách bổn quán không khách khí.”
Nghe thấy những lời này, cả đám người liền trố mắt kinh ngạc. Trần Văn liền hùng hổ quát:
“Cái con mụ già kia, lão tử nhịn ngươi lắm rồi. Mụ còn muốn hiếp người quá đáng, 1000 lượng vàng chứ đâu phải bùn đất gì đâu. Mụ tưởng con ả nha hoàn này có giá đó à. Phí, ta khinh, mụ muốn đấu tay đôi không? “
Nói xong Trần Văn liền rút thanh Đại Đao to lớn trong túi trữ vật ra, rồi hung hăng chặt mạnh lên cái bàn gỗ, khiến nó vỡ tan tành.
Lý Cung gương mặt tức giận, liền quát:
“Trần Văn, ngươi không được lỗ mãng.”
Trần Văn lúc này tức giận ấm ức quát:
“Cung hộ pháp có thể nhịn được. Nhưng đệ tử thì không chịu nổi. Ta không muốn thấy người khác ức hiếp đồng môn sư huynh đệ của mình. Được muốn phạt thì cứ phạt, ta muốn sống mái với mụ già này. Hừ.”
Nhưng bất ngờ lúc đó một âm thanh khác vang lên:
“Ta chỉ có một viên trân châu này, giá trị của nó chắc không dưới một ngàn lượng chứ?”
A Ngố tay cầm viên trân châu chói sáng lấp lánh đưa cho mụ.
Bất ngờ nhìn thấy viên trân châu này, cả đám người trố mắt, há hốc mồm, kinh ngạc không thôi.
Lý Cung liền vội vàng khuyên giải:
“ Thiên Vũ, ngươi đem viên trân châu này đem đi đổi một cô gái sao? Giá trị của nó lớn đến như thế nào ngươi biết không?”
A Ngố vẻ mặt vẫn điềm tĩnh, nhẹ nhàng đáp lời:
“Viên trân châu này do tổ tiên ba đời đệ tử lưu lại. Vật có thể rất trân quý, nhưng cứu người còn quan trọng hơn.”
A Ngố luyên thuyên ba xạo, làm cho cả đám người thêm phần kinh ngạc. Dùng cặp mắt nhìn hắn như nhìn một thánh nhân vĩ đại nào đó. Mà trong lòng không khỏi chửi bới, sao trên đời có kẻ ngu đến vậy. Linh Nhi thì lúc này càng e thẹn, nàng không ngờ vị đệ đệ này lại tốt với nàng đến như vậy. Nên nàng chỉ biết cúi đầu núp sau lưng A Ngố.