Màn đêm dần tĩnh mịch, cảnh vật xung quanh như lặng im. Hắn ngồi đó ngắm nhìn từng chút thay đổi của mặt đất. Những cơn gió lành lạnh thổi qua gáy, làm cho hắn thoáng chốc rùng mình. Trong lòng hắn chợt khẽ thốt lên:
“Cảnh đêm U ám quá a…”
Bỗng chốc, mặt đất dần rung động, từng đợt, từng đợt một kéo đến. Khung cảnh tĩnh lặng bỗng thay bằng sự hỗn loạn âm ĩ. Từng thớt đất bỗng chốc như bị ai đó cày xới bên dưới. Làm cho nó càng thêm xao động.
A Ngố gương mặt khẽ thoáng lay động, một tia vui sướng hiển lộ trên đấy. Hắn khẽ nhếch mép cười đắc ý, tỏ ra sự hài lòng vô cùng. Tất cả đã đi đúng theo dự tính của hắn, ít nhất là cho đến bây giờ.
Phút chốc sau, bỗng chốc mặt đất trở nên yên ắng, chút náo động giờ như tan biến. Nhận thấy điều này, A Ngố có chút kinh ngạc, nhưng hắn vẫn cố nhẫn nại một chút. Yên lặng quan sát từng chút một, không bỏ xót một chút dị biến nào.
Nhưng rồi một cỗ cuồng phong kéo đến, ầm ầm run động cả những tán cây to lớn. Trên mắt đất bỗng chốc xáo động ghê rợn. Từng làn bụi đất bay tung tóe lên bầu trời, như bị một vật gì đó đào bới phía dưới nó. Cả bầu trời tĩnh mịch bỗng biến mất hoàn toàn, thay vào đó là sự hỗn độn pha lẫn chút ghê rợn.
Nhận thấy điều này, gương mặt A Ngố khẽ biến đổi, hiển hiện trên đó là sự kinh ngạc kèm theo chút lo sợ. Dường như hắn đang cố mường tượng ra thứ gì đó, nhưng chẳng thể nào xác định được.
Trên mặt đất dần rung chuyển dữ dội thêm nữa. Những bụi đất càng văng tung tóe từng đợt một. Thì bỗng chốc một cái đầu rắn to lớn trồi lên khỏi lòng đất, rồi phút chốc là hai cái khác cũng trồi lên theo nó. Trong cái miệng nó vẫn còn ngậm một con Lang Thử to lớn. Hai cái miệng kia thì đang le cái lưỡi dài ngoằng, đỏ tươi tắn.
Nó dùng hai cái đầu còn lại, liên tục đão mắt nhìn xung quanh một lượt. Thì bất chợt dừng lại ở một bụi rậm cách đó không xa. Nó bắt đầu dùng cặp mắt đỏ ngầu chăm chú nhìn về đó, như đã phát hiện ra điều gì.
Trong bụi rậm là một gã trai đang rung rẫy, gương mặt hắn giờ đây không còn đọng lại một tia khí huyết nào. Thay vào đó là sự vô thần kinh hoảng. Kèm theo đó là cái miệng mở rộng, không co lại.
Con rắn ba đầu kia, bỗng chốc cuộn thân hình lại thành một vòng tròn to lớn. Ba cái mang trên đầu bỗng chốc mở rộng ra. Cái miệng nó thì liên tục phát ra âm thanh “ khì khè”.
Bất ngờ nó lao đến bụi rậm như một tia thiểm điện. Phần thân nó uốn lượn khắp mặt đất, cơ thể nó dài hơn chục trượng đang ngoằng ngèo bò trên đấy.
Tiếp theo đó là một nhân ảnh cũng nhanh không kém, đang lao ra hướng về một phương hướng khác mà chạy trối chết. Trên nhân ảnh đó là từng đợt linh khí màu vàng, đang nhàn nhạt toả ra. Nhân ảnh đó chính là A Ngố, đang âm thầm kêu khổ không thôi. Trên gương mặt hắn đang hiển hiện sự méo mó khó coi vô cùng.
Hắn đang cố gắng chạy hết sức có thể, để hòng cắt đuôi được con rắn ở phía sau. Nhưng con rắn ba đầu này cũng không hề chậm chạp xíu nào. Nó liên tục uốn lượn thân hình, rồi tăng tốc nhanh dần.
Cơ hồ chỉ trong nháy mắt sau là con rắn đã có thể bắt kịp hắn. Thì bất ngờ gương mặt hắn bỗng nhiên hiển lộ một tia thống khoái, rồi mỉm cười nhàn nhạt. Sau đó rút ra từ trong túi trữ vật một tấm phù màu vàng, cùng hai ba chữ đỏ ngoằng ngèo khó hiểu. Hắn vừa chạy vừa nhắm mắt đọc vài ba câu chú ngữ lầm thầm.
Bất ngờ trên phù chú bỗng phát ra một tia lửa quỷ dị, nó cháy lay lắc và không hề bị ảnh hưởng bởi làn gió ào ào thổi đến. A Ngố nhìn thấy vậy liền tỏ ra vẻ hài lòng, rồi hắn ném tấm phù chú xuống mặt đất. Ngay từ lúc tấm phù chú chạm xuống mặt đất, một cơn nộ hoả phát lên. Bao phủ khuôn viên trăm trượng, nó cháy phừng phực loé sáng cả bầu trời.
Đám lửa cháy mạnh đến nổi, không khí gần đó như bị loãng dần. Những tiếng ‘lắc cắc’ kèm theo từng đợt âm thanh nộ hoả bạo liệt ‘bùm bùm’. Tưởng chừng như nó muốn nuốt chửng cả khuôn viên trăm trượng, đem mọi thứ ở trong đốt cho ra bã.
Thoáng chốc sau, một nhân ảnh phát ra linh khí màu vàng nhàn nhạt xuất hiện. Bộ pháp lanh lẹ của Độn Phong thuật đang được A Ngố tung ra lúc mấu chốt. Nhưng thân hình gã lành lặn, như không hề có chút thương tổn. Thậm chí một chút dấu vết bị cháy xém cũng không có.
Trên gương mặt hắn bỗng thoát ra một chút hài lòng, rồi mỉm cười nhàn nhạt nói:
“ Ô Lân giáp này quả tốt quá a.”
Nhưng nụ cười ấy không hiển hiện được lâu, thì bỗng chốc biến thành tia kinh ngạc. Nét lo sợ bỗng nhiên hiện lên trên khuôn mặt hắn. Hắn liền nhanh nhảu thi triển Độn Phong thuật ra xa. Rồi mới dám ngoái đầu lại nhìn chòng chọc.
Từ trong cơn bạo hoả lao ra, là một con rắn ba đầu bị cháy xém. Nó đang cố gắng thoát ra khỏi đám lửa quỷ dị, bằng tất cả sức bình sinh trong cơ thể. Trên gương mặt nó toát ra sự sợ hãi, đan xen sự thống khổ vô cùng. Trông nó giờ đây đang đau đớn quằn quại.
Gương mặt A Ngố giờ đây vô cùng nghiêm trọng, hắn lấy ra thanh Ngân Tiêm Kích cầm trên tay. Rồi truyền từng đợt linh lực vào trong nó. Ngân Tiêm Kích bỗng nhiên loá sáng, từng đợt lôi điện chói loá phát ra.
A Ngố tiếp tục dùng Độn Phong nhanh chóng áp sát con rắn, hắn giơ Ngân Tiêm Kích lên nhắm vào đầu con rắn. Ngay khi mũi kích gần chạm, thì con rắn bỗng nhiên nhanh nhảu né tránh. Nó nhìn A Ngố với cặp mắt lo sợ, rồi phun ra một đạo ánh sáng màu tím, bay thẳng đến người A Ngố.
Nhưng đạo ánh sáng màu tím gần tiếp cận cơ thể A Ngố, thì một vòng ánh sáng đen đem bao bọc cả cơ thể hắn lại. Vòng ánh sáng đen liên tục giằng co với luồng ánh sáng màu tím của con rắn ba đầu. Nhưng phút chốc sau, vòng ánh sáng màu đen phát quang cực đại, nó thôn phệ(cắn nuốt) hoàn toàn luồng ánh sáng màu tím.
Mắt thấy đòn tất sát của mình bị dễ dàng hoá giải, con rắn liền hoảng loạn, rồi quay đầu định bỏ chạy. Thì thanh Ngân Tiêm Kích của A Ngố đã vô thần đánh tới nó rồi. Nhưng độ phản xạ của một con yêu thú bậc tứ linh quả thật không tệ, nó lại dễ dàng né tránh một kích của A Ngố.
Mắt thấy hai kích của mình bị con rắn dễ dàng né tránh, gương mặt A Ngố bỗng nhiên ngưng lại, rồi âm thầm kêu khổ:
“Con rắn này khó chơi quá a!”
Nhưng hắn cũng không dễ dàng để cho con rắn chạy thoát như vậy. Liền truyền một luồng linh lực cực đại vào trong Ngân Tiêm Kích. Khiến cho lôi động trên kích bỗng chốc phát ra cực đại. Những âm thanh ‘tẹt tẹt’ liên tục phát ra từ thanh Ngân Tiêm Kích. Làm cho người khác lúc này thấy cũng phải kinh hãi vạn phần.
Sau đó hắn dùng Độn Phong thuật, nhanh chóng áp sát con rắn. Rồi một kích cực mạnh đánh vào cái thân to lớn của nó, nhưng một lần nữa tốc độ né tránh của yêu thú bậc tứ linh đã chiến thắng. Nó dễ dàng né tránh mũi Ngân Tiêm Kích trong gang tấc.
Nhưng nó né được Ngân Tiêm Kích, nhưng lại không né được lôi điện trên đó. Từng dòng lôi điện phóng ầm ầm vào thân hình con rắn. Khiến cho nó vô cùng đau đớn, giẫy giụa liên hồi. Nhưng lôi điện của Ngân Tiêm Kích đâu có phải hạng xoàn, nó liên tục phát bạo, nỗ ‘chan chát’ trên cơ thể con rắn.
Thấy màn này, khuôn mặt A Ngố bỗng nhiên biến đổi liên tục. Từ kinh ngạc, hoảng hốt, rồi chuyển sang vẻ mặt hài lòng, vui sướng. Hắn liền truyền linh lực vào trong Ngân Tiêm Kích, khiến cho lôi điện một lần nữa đại thịnh.
Nhanh như chớp, một kích chí mạng bồi vào thân thể con rắn. Nó thé lên tiếng kêu thảm thiết, thống khổ vô cùng. Rồi giẫy giụa liên hồi, mới chịu ngã xuống đất, nằm bất động.
A Ngố không vội vàng, hắn cẩn thận xem xét từ chút một. Cho đến khi xác định con rắn đã hoàn toàn tắt thở, nhắm mắt. Mới buông lõng cơ thể, ngã nhào xuống đất. Thở hỗn hển, trong vô cùng suy nhược.
Sau hai lần kích động Ngân Tiêm Kích phát bạo. Hắn giờ đây một chút linh lực cũng không còn. Phải nói Ngân Tiêm Kích là một pháp bảo cực mạnh. Nhưng đồng nghĩa, mức độ tiêu hao linh lực cũng không hề ít. Hắn chỉ mới phát huy được 3 phần uy lực của nó, mà linh lực đã tổn hao non nửa.
Nếu như một kích vừa rồi, mà con rắn tránh khỏi. Thì có lẽ, kẻ nằm ở kia chắc phải là hắn rồi. Nhưng có lẽ số hắn còn may mắn. Còn rắn đó đích thực là Tam Xà Lâu, yêu thú bậc tứ linh. Tu vi của nó cũng tương đương với một tu sĩ Ngưng Nguyên sơ kỳ. Nếu công bằng mà nói, con rắn sẽ dễ dàng giết hắn như giết một con gà.
Nhưng hôm nay hắn rất may mắn, Tam Xà Lâu vừa có một trận chiến long trời, lỡ đất với bầy Lang Thử. Điều đó khiến cho nó đã tổn hao rất nhiều linh lực. Sau đó lại bị Liệt Hoả trận mà A Ngố mà bày sẳn, làm cho nó chỉ còn lại 2 phần linh lực. Mới dễ dàng để cho A Ngố chiếm lấy thượng phong, diệt sát nó một cách nhanh chóng.
Lại nói về Liệt Hoả trận, kỳ thực hắn định bày ra đễ dẫn dụ bày Lang Thử. Sáng hôm nay hắn đã đến Thần Cơ Các, vô tình thấy bộ trận pháp này. Vừa hợp ở chỗ, Ô Lân giáp có thể dễ dàng ngăn chặn hoả khí. Nhưng bầy Lang Thử thì không có Ô Lân giáp, nên hắn nghĩ một kích tất sát.
Nhưng hắn vẫn vô cùng cẩn thận, bào chế độc dược tẩm trên lá Linh Chi thảo, một loại mà Lang Thử rất thích. Khiến cho chúng háo ăn mà rơi vào bẫy, nếu không bị độc phát, cũng bị Liệt Hoả trận đốt cho ra bã. Nhưng cái giá bộ Liệt Hoả trận này cũng không hề rẽ, hắn phải bỏ ra 1000 tiền đồng, mà đau xót không ngừng.
Nhưng kế hoạch tuyệt hảo của hắn là vậy, nếu như không có con rắn kia xuất hiện. Tam Xà Lâu này đã khiến hắn một phen bạt vía, thừa sống thiếu chết.