Con Đường Tu Tiên – Chương 22 Lạc Viên cốc 2 – Botruyen
  •  Avatar
  • 33 lượt xem
  • 3 năm trước

Con Đường Tu Tiên - Chương 22 Lạc Viên cốc 2

Diệp lão nghe thấy vậy, liền trố mắt thất kinh. Rồi xua xua cái tay, mở cái giọng nhàn nhạt nói:

“Không được, không được, tiểu tử này mới đến đây làm sao gánh nổi nhiệm vụ này?”

Diên Quản Sự bỗng phì cười, nhẹ nhàng đứng lên lấy quyển sổ màu xanh, rồi đưa cho Diệp lão. Liền mở cái giọng khàn khạt nói:

“Diệp huynh không phải đang làm khó đệ sao? Tất cả nhiệm vụ đều có người cả rồi, giờ chỉ còn mỗi cái này. Cả tháng nay đã không ai đoái hoài tới rồi, dù thưởng bổng lộc đã tăng gấp 3 lần.”

A ngố nghe đến thưởng gấp 3 lần, trên gương mặt bỗng chốc hiện ra tia hứng thú. Liền vội vã cắt ngang:

“ Không biết nhiệm vụ này có gì khó khăn, mà thưởng gấp 3 lần vẫn không có ai dám nhận?”

Diệp lão nghe vậy thì thở dài, quay đầu nhìn A Ngố chằm chằm, rồi ôn tồn giải thích:

“ Lạc Viên cốc là một nơi cách ly với môn nội. Nên nơi này tương đối vắng vẻ, vì vậy mà sinh ra các loại yêu thú lân cận đến quấy phá. Chúng gặm nhấm linh thảo, còn có khi trực tiếp tấn công tu sĩ làm nhiệm vụ. Làm cho số lượng dược thảo giao nộp không đủ. Đâm ra bị trách phạt rất nặng nề.”

A Ngố liền ngô nghê mơ hồ hiểu, rồi bỗng chốc lại loé lên chút ánh sáng trong đôi mắt. Liền vội vàng đáp lời:

“ Vậy không thể nào diệt trừ chúng nó, hay giảm số lượng giao nộp thảo dược sao?”

Lão Diệp nghe đến đây liền lắc lắc cái đầu, tỏ vẻ không đồng ý, rồi trả lời:

“Yêu thú quấy phá là Lang Thử (chuột cống lang) bậc nhị linh. Chúng tụ tập thành đàn, tấn công bất cứ lúc nào. Đặc biệt chúng tinh thông thổ độn thuật, lại vô cùng tinh ranh. Khi đánh hơi thấy có tu sĩ xuất hiện, thì chúng liền thổ độn đi mất.

Hoặc giã bị ép vào đường cùng, chúng liền hung hăn tấn công. 5_10 con thì không sao, cái này chúng cả đàn hàng trăm con. Dù đã thử qua nhiều cách, nhưng khó lòng chế phục được chúng. Thấy sự tình không đến nổi nghiêm trọng, nên trong phái cứ nhắm mắt cho qua.

Trong Lạc viên này, toàn là những chủ liệu trong các loại đan dược, mà hàng tháng phân phát cho người trong phái, nên không thể nào giảm thiểu. Mà quy định do các vị trưởng lão đã đặt ra, đâu thể nào đổi được. Chỉ là xin tăng thêm phần thưởng mà thôi.”

Nghe đến đây vị Diên Quản Sự liền phụ hoạ:

“Từ ngày lập ra Lạc Viên này, đã không dưới trăm đệ tử nhận nhiệm vụ. Nhưng sau một thời gian, liền bị phạt quá nhiều không thể duy trì, nên trực tiếp cầu xin đổi người mới. Về sau các vị trưởng lão tăng dần phần thưởng lên, nhưng vẫn không có ai dám nhận. Cho nên bây giờ đã tăng gấp 3 lần rồi, mà vẫn phải dùng biện pháp áp bức hoặc giao cho người mới vào phái như ngươi.”

Nói đến đây lão cười ‘khà khà’ híp mắt.

A Ngố gương mặt đăm chiêu, suy nghĩ hồi lâu, liền vội vàng đáp lời:

“ Được, đệ tử muốn nhận nhiệm vụ này.”

Diệp lão và Diên Quản Sự gương mặt hốt hoảng, quay đầu nhìn nhau đầy kinh ngạc. Một chút sau vị Diệp lão gằn giọng:

“Ngươi chắc chứ?”

A Ngố gương mặt nghiêm nghị đáp lời:

“Đệ tử nguyện xin được nhận nhiệm vụ.”

Diên Quản Sự liền cười to ‘khà khà’, tỏ ra như lão vừa nhổ được cái gai trong mắt. Tỏ vẻ rất hài lòng, rồi nghiêm túc nói:

“Được, từ hôm nay ta sẽ giao ngươi trông coi Lạc Viên. Phần thưởng sẽ tăng gấp 3, mỗi tháng vẫn giữ nguyên số lượng giao nộp.”

Sau đó Diệp lão liền lắc đầu ngao ngán, tỏ vẻ vô cùng thất vọng. Để mặc cho vị Diên Quản Sự này phân phó công việc.

Một giờ sau

Lạc Viên cốc

Lạc Viên này kỳ thực, được xây trong một cái cốc tên là Lạc. Nên sau này họ đặt luôn cái tên: ‘Lạc Viên cốc’. Ở nơi đây 3 phần đất được trồng các loại linh dược, nhiều đến nỗi đếm không xuể.

Từ lâu nay, trong coi Dược viên đã là nhiệm vụ có số tiền thưởng rất cao. Bình thường một nhiệm vụ khác sẽ được thưởng 70-120 tiền đồng mỗi tháng. Nhưng trông coi Dược viên sẽ được thưởng 150-200 tiền đồng. Ví dụ như Lạc Viên này sẽ được thưởng 200 tiền đồng cao ngất ngưỡng. Mà giờ được tăng thêm gấp 3 lần tiền thưởng, thiệt đó là con số mơ tưởng với bao tu sĩ.

Nhưng đó là mặt lợi thôi, nhưng cái hại e rằng không nhỏ. Ví dụ một gốc Thanh Diệp Thảo, mỗi tháng phải nộp 10 cân. Mà thiếu một lạng là bị trừ 10 tiền đồng. Mà một cân là 10 lạng, vậy có phải mỗi gốc Thanh Diệp Thảo đã mất 1000 tiền đồng, nếu như không nộp được một lạng nào…

Trở lại với A Ngố, sau khi nhận được lệnh bài nhập cốc và một số thông tin, tài liệu từ Diên Quản Sự. Hắn liền vội vã thu dọn đến đến Lạc Viên cốc. Bởi vì Lạc Viên cốc cách biệt với môn nội, nên ở đây có sẳn một thạch ốc cho tu sĩ lưu lại.

A Ngố chậm rãi bước vào trong thạch ốc, nhìn một vòng xung quanh, rồi hít một hơi dài. Bên trong thạch ốc đơn giản lắm, chỉ mỗi cái giường đã chiếm một phần tư căn phòng rồi. Mỗi thứ còn lại là cái bàn đá, cùng đôi ghế gỗ. Phía trên vách phòng là cái kệ sách 2_3 ngăn trống trơn, ngay phía dưới là cái hòm to đựng đầy đồ nghề chăm sóc dược viên.

A Ngố bắt đầu vào công cuộc xây tổ ấm. Hắn đặt một ít sách lên trên kệ, một ít đồ không dùng vào thùng. Lựa chọn một góc để dành cho việc luyện đan dược. Rồi cuối cùng là trang trí lại tổng quan căn phòng nhỏ của hắn.

Xong xuôi hắn ngã xuống giường ngủ một giấc dài, chuẩn bị cho hành động kế tiếp.


Tối đó, hắn tìm một góc khuất, nhẹ nhàng im lặng, quan sát chung quanh. Cứ như thế hắn ngồi im không động tịnh, thậm chí không thở mạnh suốt hàng giờ.

Hai giờ sau

Lúc này hắn cũng vô cùng thoái chí, nhưng vẫn cố gắng kiên trì thêm một lát. Thì bất ngờ, ở phía tây của dược viên bắt đầu có âm thanh rục rịch. Từng tiếng động thình thịch, như có một đội quân đông đảo đang bước đến. Nhưng thoáng sau, mới thấy một con lang thử ló đầu lên. Nó to bằng cái đầu lâu, thân mình vạm vỡ, lông đen cứng cáp. Đôi mắt nó đỏ ngầu, cùng bốn chi cao hơn một con chuột thường.

Nhưng chỉ có một con, trông dáng vẻ nó rụt rè, nhút nhát. Nó ngó nhìn xung quanh hồi lâu, mới kêu lên tiếng ‘chi chít’. Bất ngờ lòng đất rung chuyển, mặt đất bắt đầu nứt ra. Hàng chục con ‘Lang Thử’ chòi đầu lên nghi ngút. Từng đợt, từng đợt chui lên khỏi lòng đất, rồi chạy thẳng đến đám thảo dược gần đó.

Chỉ một thoáng thôi, mà có khoản hơn trăm con ‘lang thử’ bò lềnh nghênh trên đất. Làm cho ai thấy cũng phải giật mình, hoảng hốt. A Ngố cũng bất ngờ không kém, dù hắn đã được Diệp lão cảnh báo trước. Nhưng khung cảnh ở đây cực kỳ kinh khủng, chúng hung hãn, manh động vô cùng. Tựa hồ ai gặp chúng lúc này, kết quả sẽ chẳng tốt lành gì.

Nhưng hắn vẫn chăm chú quan sát hành động của chúng. Hắn nhìn kỹ lưỡng không bỏ bất cứ một chi tiết nào. Cho đến khi lũ ‘Lang Thử’ rời đi rất lâu, nhưng hắn vẫn cố nán lại. Rồi nhếch mép cười một cách lạnh lùng.

Sáng hôm sau

Hắn ra lại chỗ lũ ‘Lang Thử’ một lần nữa, rồi kiểm tra cẩn thận từ chi tiết một. Từ những cây linh dược mà chúng gặm, cho đến dấu chân và cả vết răng trên đất. Rất lâu sau hắn mới chịu rời đi…

Tại một khu chợ gần đó

Phường luyện khí

Hắn quanh quẫn khắp khu chợ, thu mua rất nhiều tài liệu luyện khí. Cùng một ít vật dụng cần thiết ở Thần Cơ Các. Sau khi tất cả đã đầy đủ, hắn liền đi đến một nơi gọi là phường luyện khí. Nơi đây chuyên môn luyện chế, đúc tạo các loại pháp bảo, pháp khí.

“Ta muốn ông đúc cho ta vài loại pháp khí, bản vẻ ta đã phát thảo ở đây, ông hãy y theo mà làm. Giá cả sẽ tăng thêm nếu như ông làm không có gì sai xót. Ngoài ra ta muốn trực tiếp ở lại đây theo dõi tiến trình đúc tạo.” A Ngố tay đưa vài tờ giấy vẻ ngoằng ngèo cho chủ phường luyện khí.

Một lão già tầm lục tuần, gương mặt đen đúa cầm tờ giấy xem một lược. Lão ở đây đích thị là chủ phường này, tay nghề của lão cũng kha khá có tiếng trong vùng này.

Lão già ngắm nhìn bản vẻ một lượt, liền tỏ ra kinh ngạc nói:

“ Vật này đích thực rất lạ, lão đây từng tuổi này rồi, cũng chưa bao giờ nhìn thấy. Nhưng công tử yên tâm, lão nhất định sẽ hoàn thành tốt vật này.”

Nói xong, lão trực tiếp đưa A Ngố vào trong xưởng đúc tạo của phường luyện khí.

Hai giờ sau A Ngố bước ra với vẻ mặt hân hoan, trên gương mặt tựa hồ có chút ít thoã mãn. Hắn liền phi cước bộ quay về Lạc Viên cốc.

Ngay khi trở về, hắn liền pha chế vô số loại dược khác lạ. Mà trong đó đều có độc tính rất cao, chỉ một giọt cũng có thể lấy đi sinh mạng của đệ tử luyện khí kỳ.

Xong xuôi hoàn tất, hắn bước ra khu vực mà lũ ‘Lang Thử’ hôm qua ghé thăm. Liền bắt tay vào công cuộc bố trí ‘thiên la địa vọng’.

Hai giờ sau, hắn thở phào nhẹ nhõm, gương mặt mơ hồ có chút đắc ý, liền thầm nhủ:

“Xong, xem ra tối nay có chuột nướng ăn rồi.”

Mọi việc hoàn thành, hắn phủi tay đi vào trong thạch ốc, rồi ngã lưng ngủ một giấc thật dài…

Đang có 0 bình luận
Image

Lời bình luận giới hạn từ 15 đến 500 kí tự.