Con Đường Bá Chủ – Chương 652 : Vương Cấp đổi nội khố – Botruyen

Con Đường Bá Chủ - Chương 652 : Vương Cấp đổi nội khố

Sau quá nhiều những thông tin cao cấp được tiếp xúc, ngay cả Long Tộc, Thiên Đình hay Ma giới…Lạc Nam đều biết được một hai điểm.

Những chuyện mà Kim Nhi chưa thể tiết lộ cho hắn chỉ đếm trên đầu ngón tay, vậy mà hôm nay ở đâu chạy ra một con heo đen béo mập lại trở thành một trong những bí mật mới.

Lạc Nam bó tay rồi.

Hơn nữa không biết vì sao…khi con Hắc Trư này xuất hiện, Lạc Nam cảm giác như các hư ảnh Yêu Thú cường đại bên trên bầu trời đều đang khóa chặt lấy nó, vô số oán khí tích tụ dường như gôm thẳng vào thân Hắc Trư, dường như con heo béo mập này từng làm nên chuyện nhân thần cộng phẩn nào đó.

Mặc dù có chút hoang đường, nhưng Lạc Nam cảm giác các hư ảnh Yêu Thú đột ngột thức tỉnh và hiện lên trên bầu trời có liên quan đến Hắc Trư.

Bởi vì tại một Bí Cảnh trôi nổi trên khắp tinh không vô số năm, sinh mệnh sống trên đó đã sớm chết hết, đám Ong Bắp Cày sống sót cũng là nhờ khả năng sinh sôi hậu duệ một cách khủng khiếp lưu truyền qua nhiều thế hệ mà thôi.

Trước hiện trạng đó, đột nhiên xuất hiện một con Hắc Trư đê tiện miệng phun tiếng người, lại có thủ đoạn quỷ dị đến cực điểm, Lạc Nam sao có thể không nghi hoặc?

“Ta thọc tiết ngươi!”

Đúng lúc này, tên thanh niên nam tử đã phẫn nộ nói không ra lời, anh hùng cứu mỹ nhân không thành lại bị con heo đen phản kích, hắn làm sao có thể cam tâm như vậy bỏ qua?

Tên thanh niên nam tử cũng là kẻ có chút đầu não, trước đó dùng Vũ Kỹ cận chiến đánh vào thịt heo bị phản chấn lại thật đau, lần này hắn triệt để rút kinh nghiệm…quyết định dùng Vũ Kỹ tầm xa.

“Thổ Sa Chưởng!”

Vô số Thổ Hệ Tiên Lực cấp tốc kéo về, ở trong tay thanh niên nam tử hình thành vô số đất cá cuồn cuộn như vòi rồng, không nói hai lời hướng về Hắc Trư tung chưởng…

ẦM ẦM ẦM…

Thổ Sa Chưởng bóc lên khói bụi mịt mù phô thiên cái địa, như bão cát xoáy mạnh mà đến…

“Người có thể tiến vào hạch tâm Bí Cảnh quả nhiên đều có thực lực!” Lạc Nam âm thầm đánh giá một tiếng.

Chiêu Thổ Sa Chưởng này đã đạt đến tinh túy của một Ngọc Cấp Vũ Kỹ nên có rồi.

Lạc Nam hứng thú đại tăng, hắn muốn xem trước một chiêu này…liệu con Hắc Trư có dùng thân thể béo mập của mình để phản kích nữa hay không.

Hắn có cảm giác khả năng dùng thịt mỡ của Hắc Trư thậm chí sánh ngang Đấu Chuyển Tinh Di của mình, hoang đường đến cực điểm.

Chỉ bất quá khiến Lạc Nam ngoài ý muốn chính là, con Hắc Trư không tiếp tục dùng thân thể đón đỡ Thổ Sa Chưởng, trái lại đột nhiên dùng hai chân sau đứng thẳng người lên…để lộ cái bụng béo mập cùng hai hàng vú xệ, bên dưới mông to lớn còn có hai khối thịt thừa tròn vo màu hồng nhăn nhúm lắc lư qua lại, đáng ghét đến cực điểm…

“Ột…Ột, mày khi dễ Trư gia không biết dùng vũ kỹ sao?” Hắc Trư mở miệng mắng chửi, ánh mắt khinh bỉ nhìn Thổ Sa Chưởng đang lao đến.

Trong ánh mắt kinh dị của Lạc Nam, Hắc Trư đem hai chân trước ngắn cũn cỡn của mình nâng lên phía trước…

VÙ VÙ VÙ…

Trong khoảnh khắc đó, Thủy Tiên Lực cấp tốc hội tụ…ở giữa đôi chân trước cụt ngũn của Hắc Trư bắt đầu hình thành Vũ Kỹ…

“Trư Ấn Vô Địch!” Hắc Trư mở đôi môi dày quát lớn, nước miếng văng tung tóe.

Thủy Tiên Lực hình thành một cái đại ấn nặng nề ẩn chứa lực lượng của hải dương mênh mông vô tận, xoay tròn dữ dội trong tay Hắc Trư, không chút do dự nện thẳng vào Thổ Sa Chưởng của thanh niên nam tử.

OÀNH…

Hai loại Vũ Kỹ mạnh mẽ chạm nhau, Thủy Ấn do Hắc Trư đánh ra ầm ầm bạo tạc, Thủy Tiên Lực cuốn trôi rột rửa sạch sẽ toàn bộ Thổ Sa Chưởng, không còn sót lại chút cặn nào.

“Lấy thịt đè người!”

Trong lúc thanh niên nam tử còn chưa kịp phản ứng, Hắc Trư ngửa đầu gầm thét một tiếng, thân thể nặng nề như ngọn núi nhỏ lao vọt mà đến nhảy vọt lên cao, sau đó mạnh dạn rơi xuống.

“PHỐC!”

Thanh niên nam tử chỉ cảm thấy trời đất quay cuồng, thái sơn áp đỉnh, toàn bộ thân thể hắn như nứt ra hàng ngàn mảnh nhỏ, miệng sùi bọt mép…một lần nữa ngất đi.

“Thủy Ấn con heo này dùng tuyệt đối là hàng Ngọc Cấp Cực Phẩm!” Lạc Nam sắc mặt cổ quái.

Yêu thú dùng Vũ Kỹ hắn chưa phải là không thấy qua, bất quá kẻ phá vỡ định luật lợn đi bằng bốn chân của Hắc Trư quả thật như phát hiện tân đại lục.

Bằng vào hai cái chân ngắn cùng một bộ móng heo, tên này vậy mà ngay cả Ngọc Cấp Cực Phẩm Vũ Kỹ cũng đánh ra được.

Nếu không phải đẳng cấp Vũ Kỹ chênh lệch quá nhiều…một chiêu Thủy Ấn của Hắc Trư không thể miểu sát thanh niên nam tử đơn giản như vậy.

“Ột ột ột, tên kỳ đà đã giải quyết xong…để Trư gia cùng hai vị kiều thê tiếp tục bồi dưỡng tình cảm!” Hắc Trư ngay cả nhìn cũng không thèm nhìn thanh niên nam tử một chút.

Lần nữa xách lấy thân thể mập mạp vây quanh hai vị nữ thiên tài vẫn ở phụ cận kia, thời gian Hắc Trư hạ gục thanh niên nam tử thật sự quá nhanh, các nàng dù muốn chạy trốn cũng không trốn được.

Hắc Trư biểu hiện cực kỳ lợi hại…nếu bề ngoài của nó không phải một con heo trần trụi, miệng liên tục buông lời đê tiện thì hai người các nàng sẽ cân nhắc kỹ lưỡng một chút có nên cho nó cơ hội theo đuổi hay không.

Đáng tiếc bộ dạng của Hắc Trư quá đáng ghét khiến người khác mất ngay thiện cảm ban đầu đối với hắn rồi, lại thêm tên này khi nói chuyện cái miệng cực kỳ thối, lời lẽ và biểu cảm trên mặt đê tiện cực kỳ, sẽ chẳng nữ nhân nào chịu nổi nó.

“Trư gia tiền bối, phải làm sao ngươi mới chịu tha cho hai người chúng ta đây?”

Hai vị nữ thiên tài biết mình khó thể thoát sự đeo bám của con heo đen, chỉ có thể hạ giọng nói chuyện, hy vọng hắn buông tha hai người.

Bởi vì nhìn Hắc Trư không giống muốn làm hại hai người các nàng, chẳng qua chỉ muốn trêu ghẹo mà thôi.

“Ột ột ột…hai vị kiều thê nói thế khiến Trư gia đau lòng!” Hắc Trư mếu máo nói, trong đôi mắt heo vậy mà xuất hiện nước mắt long lanh, kết hợp với diện mạo của nó làm người khác buồn nôn vô cùng.

“Mong Trư lão tiền bối đừng trêu, chúng ta thật sự không thể chấp nhận tình cảm của ngươi!” Một nữ tử cố gắng kiên nhẫn nói.

Hai nàng nhận ra con heo này ăn mềm không ăn cứng, muốn nó buông tha chỉ có thể xuống nước hạ giọng.

Hắc Trư ra vẻ u sầu, một bộ dạng sinh không thể luyến, hận không thể lập tức đi tự vẫn nói:

“Ột ột ột, chẳng lẽ Trư Gia đáng ghét đến thế sao?”

“Ừm!” Hai nữ đồng thanh gật đầu.

“Phốc!” Lạc Nam ở trong bụng bật cười.

“Thật quá đáng…đàn bà vốn là đồ bội bạc, ột ột ột! chỉ sợ Trư gia ta sắp thành trâu già rồi!” Hắc Trư xoay chuyển thái độ đứng bật dậy, ngửa mặt lên trời thở dài, dường như vừa bị hai nữ nhân phụ tình cắm sừng vậy.

Hai nữ nhân sắc mặt khổ không thể tả, con heo này có thể bớt nhây một chút được không?

“Ộttttttttt…” Hắc Trư thở dài một tiếng, ngậm ngùi nói ra: “Nếu ta với hai vị hiền thê đã hữu duyên vô phận, như vậy Trư gia cũng không bức ép nữ nhân, chỉ cần hai nàng để lại cho ta một chút kỷ vật là được!”

Hai nữ nhân nghe vậy sắc mặt mừng rỡ như điên, con lợn chết này rốt cuộc cũng chịu buông tha cho hai người các nàng.

Nghĩ đến đây hai nữ nhân cũng không keo kiệt, từ Nhẫn Trữ Vật lấy ra hai quyển Vũ Kỹ Ất Cấp tương đối lợi hại đưa cho Hắc Trư, mong muốn nó hài lòng.

“Ột ột ột, hai nàng đây là xem thường trư phẩm của ta sao? sao Trư gia có thể thu lấy Vũ Kỹ của các nàng? Trư gia còn định tặng ngược Vũ Kỹ lại cho các nàng đấy” Hắc Trư một mặt nghiêm túc nói chuyện.

Hai nữ nghe vậy hai mặt nhìn nhau, lần đầu tiên đối với con heo này thay đổi ấn tượng…xem ra nó cũng không đê tiện như các nàng nghĩ a.

“Vậy Trư tiền bối muốn thứ gì? chỉ cần nằm trong khả năng chúng ta sẽ đáp ứng cho ngươi!” Một nữ nhân nhu hòa nói.

“Ột ột ột!” Hắc Trư nghe vậy cười hì hì, ra vẻ tùy ý không mấy quan trọng nói:

“Trư gia không cần lễ vật quá quý trọng của hai nàng, tùy ý lột xuống quần lót đang mặc đưa ta là được!”

“Phốc!” Lạc Nam chính thức một ngụm lão huyết phun ra ngoài, đối với con heo chỉ có một chữ phục.

“Đi chết!”

Hai nữ nhân vừa nghe xong ruột đều muốn lộn, Tiên Kiếm một lần nữa bạo phát điên cuồng hướng Hắc Trư trảm xuống, sắc mặt đỏ ửng như gấc…uổng công các nàng vừa mới có chút thiện cảm với con heo đê tiện khốn kiếp này.

Đúng là mắt mù mà!

“Ột ột ột…Trư gia dùng đồ vật đổi với hai ngươi còn không được sao?” Hắc Trư thở phì phò, vừa né tránh công kích của hai nữ vừa thần bí biến ra hai quyền sách cổ, móng heo nhanh trí ném về phía hai nữ.

Hai nữ vô thức bắt lấy sách cổ, vừa nhìn một cái lập tức toàn thân chấn động, một cảm giác khó tin dâng trào, ánh mắt đầy vẻ hoảng hốt.

“Vương Cấp Hạ Phẩm Công Pháp – Mộc Xuân Công!”

“Vương Cấp Hạ Phẩm Công Pháp – Hải Hoa Kinh!”

Hai bộ Vương Cấp Công Pháp bất chợt rơi xuống đầu, hai nữ nhân toàn thân chấn động, ngơ ngác nói không nên lời.

Con heo này…từ nơi nào lấy ra Vương Cấp Công Pháp?

Ngay cả Lạc Nam lén lút ở phía xa quan sát cũng kinh ngạc đến ngây người, mẹ kiếp! con heo này giàu hơn cả hắn?

“Ột ột ột…thế nào? Hai quyển này đổi với quần lót của hai nàng được chứ?” Hắc Trư ngạo nghễ ngẩng cao đầu, một mặt đường hoàng nói.

Lúc này hai nữ nhân không tiếp tục giận dữ, trái lại vẫn còn chìm đắm trong rung động…

Đối với người đến từ Tiểu Tiên Giới như các nàng, Vương Cấp Công Pháp có ý vị như thế nào không cần nói cũng biết.

Lúc này hai nữ chỉ hận không thể lập tức rời khỏi Bí Cảnh đem Vương Cấp Công Pháp về thế lực của mình, sau đó âm thầm phát triển, đối với Bí Cảnh này đã không còn chút lưu luyến nào nữa rồi.

Thế là trong sự quan sát lén lút của Lạc Nam, hai nữ nhân thần thần bí bí tỏa ra thần thức nhìn xung quanh một chút, phát hiện không có ai ở gần thở phào một hơi nhẹ nhõm.

Gò má ửng hồng…hai nữ nhân lưu loát nhanh nhẹn dùng áo choàng rộng thùng thình quấn chặt cơ thể mình, sau đó dứt khoát cúi người, hai chiếc quần lót được lột ra giữa hai chân.

“Ột ột ột ột…” Hắc Trư thở gấp dồn dập, ánh mắt nhìn đăm đăm hai chiếc quần lót trắng tinh tươm, ngay cả móng heo cũng có chút rung rẩy lên.

Đã bao nhiêu năm rồi hắn chưa được ngửi mùi hương quyến rũ ấy?

“Cho ngươi!” Hai nữ nhân ném quần lót cho Hắc Trư, sau đó thẹn thùng cấp tốc rời khỏi hạch tâm Bí Cảnh.

Trong lòng thầm nhũ cả đời cũng sẽ không đem chuyện hôm nay tiết lộ ra bên ngoài, cuộc gặp gỡ với Hắc Trư trở thành bí mật lớn nhất trong đời hai nữ, cũng thay đổi số phận của các nàng.

“Thoải mái…quá con mẹ nó thoải mái, ột ột ột ột!”

Hắc Trư lăn lộn trên mặt đất, trên mũi treo lấy một chiếc vải nhỏ nhắn tinh tươm, một chiếc còn lại đã được nó cẩn thận cất giữ.

Nhìn gương mặt của nó phê hơn cả hút cần, Lạc Nam không còn gì để nói…hai nữ nhân kia cũng thật là, vừa có chút lợi ít lập tức bán rẻ vật thầm kín của mình rồi, bất quá không thể trách các nàng…dùng quần lót đổi Vương Cấp Công Pháp, tin tưởng đại đa số nữ nhân ở trong Bí Cảnh này nếu biết được sẽ hâm mộ đến chết.

Chỉ có hơi ghê tởm một chút là để quần lót của mình cho một con heo ủi mà thôi.

“Con heo này quá tà môn, tốt nhất không nên dính dáng đến nó!” Lạc Nam lúc này không có ý định ở lại, đối với những tồn tại như con heo này, hắn cảm thấy dây vào không phải chuyện gì tốt.

Chỉ bất quá trong lúc Lạc Nam định bí mật chuồn đi, đã thấy Hắc Trư bất chợt cất Quần Lót vào bộ sưu tập, trừng mắt nhìn về chỗ hắn ẩn núp:

“Ột ột ột…rình coi Trư gia tán gái, ngươi phải trả thù lao! ột ột ột!”

Lạc Nam giật nảy mình, phải biết hắn thu liễm khí tức đến cực hạn rồi mới ẩn nấp, con heo này vậy mà phát hiện?

Bất quá nếu đã bại lộ, Lạc Nam cũng chẳng có gì phải giấu đầu lộ đuôi, hắn thản nhiên xuất hiện nhìn con Heo, một mặt cạn lời nói:

“Dùng Vương Cấp Công Pháp đổi lấy quần lót là tán gái? Đây rõ ràng là phá gia chi tử, thù lao cái rắm!”

“Ột ột ột, tiểu tử nghèo…không có Vương Cấp Công Pháp tán gái cũng đừng ra đường làm mất mặt nam nhân, ở nhà bú sửa mẹ đi!” Hắc Trư rung đùi đắc ý nói, xem thường Lạc Nam cực kỳ.

Lạc Nam khóe miệng co giật, cũng lười đôi co với con Hắc Trư này, thản nhiên nói:

“Còn gì nữa không? không thì ta đi! Chúng ta xem như chưa từng gặp mặt!”

“Ngươi là muốn chia tay Trư gia?” Hắc Trư làm một mặt u oán.

“Cút!” Lạc Nam rợn cả tóc gáy, Huyễn Quang Vô Cực cấp tốc triển khai, thân thể lao vọt mà đi.

Chỉ là rất nhanh Lạc Nam một mặt phiền muộn, con Heo khốn kiếp này trên tứ chi vậy mà xuất hiện bốn đám mây nâng đỡ cơ thể mập mạp của nó đuổi theo sát rạt Lạc Nam, song song cùng với hắn.

“Ột ột ột, thân pháp không tệ, hẳn là Vương Cấp?…tiểu tử ngươi xem ra không quá nghèo nha!” Hắc Trư ánh mắt đánh giá Lạc Nam từ trên xuống dưới, như mới nhận biết hắn vậy.

“Thân Pháp của ngươi cũng không kém!” Lạc Nam không thể không thừa nhận nói.

“Ột! đương nhiên, Cân Đẩu Vân mà!” Hắc Trư đắc ý lắc lư cái đuôi.

“Cân Đẩu cái rắm!” Lạc Nam phỉ nhổ, chắc hắn tin?

“Ột, ếch ngồi đáy giếng, ột…” Hắc Trư đối với việc Lạc Nam không tin tưởng cực kỳ tức giận, oa oa kêu to:

“Tiểu tử ngươi tháo xuống mặt nạ được không? Trư gia không thích giao du với mấy kẻ hở đầu lòi đuôi!”

“Mặt nạ gì?” Lạc Nam giả vờ không hiểu, trong lòng lại một lần nữa chấn kinh nói không nên lời.

Hắn đang trong bộ dạng của Ngọc Hải, dùng Mặt Nạ Thiên Diện hàng Tôn Cấp Cực Phẩm, chỉ có Tiên Đế mới có thể nhìn thấu.

Con lợn này là Tiên Đế? Lạc Nam cảm giác thế giới này sắp điên rồi.

Đây là lần đầu Lạc Nam bị kinh hãi thay vì hắn làm cho người khác kinh hãi.

“Ột ột, đừng có xạo…Mặt Nạ rách của ngươi không thoát khỏi Hỏa Nhãn Kim Tinh của Trư gia!” Hắc Trư ánh mắt nghiêm túc, miệng kêu ột ột, kháng nghị Lạc Nam phải dùng mặt thật nói chuyện với nó.

Khoác lác đi…ngươi cứ khoác lác…dù sao khoác lác không mất phí đấy.

Lạc Nam nhìn đôi mắt đầy suy nghĩ xấu xa thuần một màu đen kịch của Hắc Trư, mặt mũi tối sầm lại nói:

“Chúng ta không quen, đừng có bám theo ta!”

Đang có 0 bình luận
Image

Lời bình luận giới hạn từ 15 đến 500 kí tự.