Chương 638 : Khổ chiến
“Kiếm Ý!”
Lạc Nam sắc mặt ngưng trọng, đối với cổ khí thế này hắn quen thuộc đến mức không thể nào quen thuộc hơn được…
Bởi vì Hậu Cung cũng sở hữu một Kiếm Tu có Kiếm Ý, không ai khác chính là xú bà nương Băng Lam Tịch, cũng là thê tử của hắn…
Kiếm Ý lợi hại như thế nào, bản thân Lạc Nam cũng từng được lĩnh giáo…đây là cổ khí thế có thể sánh ngang với Thiên Đế Biến khi luyện đến tầng thứ cao thâm…
Ít nhất là khi Băng Lam Tịch luyện đến Thất tầng Kiếm Ý…khi thi triển đã có thể lấy cứng đối cứng với Thiên Đế Biến của hắn…
Mà nếu như Lãnh Nguyệt Tâm cũng có được Kiếm Ý, kết hợp với Ma Đế Biến của nàng…Thiên Đế Biến của hắn sẽ hoàn toàn thua thiệt…
Cũng may Kiếm Ý không phải ai cũng có thể lĩnh ngộ, dù là người dùng vũ khí là Kiếm cũng rất hiếm ai sở hữu Kiếm Ý.
Điển hình như Lạc Nam hắn, mặc dù có Lạc Hồng Kiếm…tu luyện Ngự Kiếm Thuật, nhưng đối với Kiếm Ý đến hiện tại vẫn dốt đặc cán mai, một chút cảm giác cũng không có.
Vấn đề này Lạc Nam không hiểu, hắn cũng không tự ép mình phải lĩnh ngộ Kiếm Ý, bởi vì theo lời giải của Băng Lam Tịch…nàng luyện ra Kiếm Ý hoàn toàn là vô thức vô tức, một cách ngẫu nhiên mà sinh ra, hoàn toàn không có sự gò bó hay dự đoán trước.
Mộc Tử Âm cũng cảm ngộ được Kiếm Ý một cách tự nhiên, tuy nhiên nàng ấy chủ động không phát triển Kiếm Ý…ngược lại tập trung vào sở trường của mình là tốc độ và khả năng ám sát.
Qua đó có thể thấy, Kiếm Tu không nhất thiết cần có Kiếm Ý…Nhưng Kiếm Ý mang lại sức mạnh cho Kiếm Tu là không thể phủ nhận.
Bởi thế mà lúc này đây, khi Lạc Nam nhìn thấy cả Đạo Lãng và Đạo Trần đều cùng lúc bộc phát Kiếm Ý, hắn không nhịn được kinh ngạc trong lòng.
Đạo Huyền Tông thủ đoạn thật không tầm thường, tùy tiện cử ra hai tên đệ tử nội môn lại sở hữu Lục Sắc Lôi Kiếp, lại sở hữu cả Kiếm Ý…so với cái gọi là đệ nhất thiên tài Ngọc Tiên Môn Ngọc Hải cường đại hơn không biết bao nhiêu lần.
“Là Kiếm Ý…ông trời của ta, đây là lực lượng mà các Kiếm Tu luôn ngưỡng vọng!”
Lạc Nam còn kinh ngạc trước Kiếm Ý của Đạo Lãng hai người, càng đừng nói đến những tu sĩ Tiểu Tiên Giới…
Cảm nhận được Kiếm Ý ép đến cả bọn không thở nổi, cả đám sắc mặt tái nhợt, một lần nữa phải thụt lùi về phía sau, không dám ngạnh kháng.
“Ngũ Tầng Kiếm Ý!”
Đạo Trần với Đạo Lãng diện mục nghiêm nghị, khí chất toàn thân phát sinh biến hóa nghiêng trời lệch đất, thân thể như cùng Tiên Kiếm trong tay hóa thành nhất thể, mà bọn hắn như những thanh Kiếm sắt bén vừa ra khỏi vỏ, chấn động thiên không…
ONG ONG ONG ONG…
Trong khoảnh khắc Ngũ Tầng Kiếm Ý triển khai, toàn bộ tu sĩ dùng Kiếm bên trong Bí Cảnh cảm giác được Kiếm mang theo bên người của mình sinh ra cảm giác chấn động, sợ hãi và kiêng kỵ…
Vô số Thanh Kiếm dường như thoát ly khống chế, thoát khỏi tay cầm của chủ nhân, hướng về vị trí Đạo Lãng với Đạo Trần hai người triều bái…
Mà sắc mặt Lạc Nam lúc này cũng có chút khó coi, bởi vì số lượng lớn Phi Kiếm mà hắn đang chưởng khống bắt đầu rung rẩy, như sinh ra kiêng kỵ trước Kiếm Ý vừa sản sinh…
Nhìn thấy tình cảnh này, Đạo Trần với Đạo Lãng sắc mặt cao cao tại thượng, lạnh lùng mở miệng:
“Ở trước mặt Đạo Huyền Tông chúng ta dùng Kiếm, ai cho ngươi gan chó?”
“Lục Tầng Kiếm Ý!”
Lời nói vừa dứt, hai người một lần nữa bạo phát Kiếm Ý mạnh mẽ hơn xa thường thức, khí thế sắt bén như có thể trảm thiên trảm địa ầm vang mà ra, quét mạnh về các Phi Kiếm uốn lượn xung quanh cơ thể Lạc Nam…
KENG KENG KENG KENG…
Các thanh Phi Kiếm rung lên kịch liệt, muốn thoát đi khống chế của Ngự Kiếm Thuật…
“Hừ!” Lạc Nam hừ lạnh một tiếng, đang muốn thu hồi đám Phi Kiếm vào Nhẫn tránh để bản thân mất mặt…
ONG…
Đúng lúc này, một tiếng Kiếm ngâm vang vọng trường không vang lên…
Dị biến nảy sinh…
Lạc Hồng Kiếm bất chợt bay lên không trung, màu đỏ rực sáng chói vùng trời, một cổ khí thế bá đạo cuồn cuộn quét ngang bốn phương tám hướng, như một tôn Đế Kiếm mang theo uy thế không thể cản phá, trực diện ngạnh kháng với hai luồng Kiếm Ý đang hoành hành ngang ngược kia.
RĂNG RẮC…
Phốc…
Đạo Lãng với Đạo Trần bất chợt bị bức lùi vài chục bước trên không trung, sắc mặt tái mét dữ tợn, khóe môi tràn ra tia máu…
Kiếm Ý của bọn hắn lại bị bức lùi…
ONG ONG ONG ONG…
Thoát khỏi Kiếm Ý tác động, đám Phi Kiếm của Lạc Nam một lần nữa trở về vị trí cũ…
“Cái này…” Lạc Nam sững sờ nhìn Lạc Hồng Kiếm đã trở về trong tay, trong lúc nhất thời chưa kịp phản ứng.
“Kiếm Ý bị bức lùi? Làm sao có thể?” Vô số người cảm thấy không thể tưởng tượng bàn tay xôn xao.
Một thanh Kiếm đem hai luồng Kiếm Ý mạnh mẽ nghiền ép, chuyện này nghe cũng chưa từng nghe qua, vậy mà hôm nay bọn hắn được chứng kiến rồi.
“Thanh Kiếm kia…nhất định bất phàm!” Địa Ngọc Huyền nhìn chằm chằm Lạc Hồng Kiếm ngoan ngoãn trong tay Lạc Nam, sắc mặt ngưỡng mộ thầm nghĩ.
“Khốn kiếp…rốt cuộc là Kiếm gì? Dù là Đạo Huyền Lưỡng Nghi Kiếm của Tông Chủ cũng không có công năng như thế!” Trong lòng Đạo Lãng với Đạo Trần một lần nữa như kênh đào hãi lãng.
Kiếm mặc dù mạnh…cũng phải nhờ chủ nhân thích hợp mới có thể bộc phát uy thế.
Đạo Huyền Lưỡng Nghi Kiếm của Tông Chủ Đạo Huyền Tông chính là Vương Cấp Cực Phẩm Pháp Bảo, nhưng nếu không được Đạo Huyền Tông Chủ sử dụng, cũng đừng hòng đánh tan Kiếm Ý của bọn hắn.
Vậy mà lúc này đây…một thanh Kiếm vô danh tiểu tốt lại làm được điều đó, hai người bọn hắn sao có thể không kinh hãi?
Mặc dù chỉ là thoáng qua, đối với bọn hắn không tạo thành tổn hại quá lớn, nhưng cũng mất mặt xấu hổ không thôi.
Vừa bọc phát Kiếm Ý chưa kịp giễu võ giương oai đã bị một thanh Kiếm vô danh đánh tan, chuyện này đối với Kiếm Tu như hai người là không thể chấp nhận được.
“Baba, Hồng Nhi mệt mỏi…ta vừa rồi sử dụng toàn bộ lực lượng tích lũy được từ đám Lôi Kiếp kia rồi, lúc này cảm thấy mệt mỏi muốn ngủ a!” Âm thanh của Lạc Hồng Kiếm truyền vào trong đầu Lạc Nam.
“Nha đầu ngốc, lần sau đừng cậy mạnh!” Lạc Nam trong lòng ấm áp, nha đầu này nhìn thấy hắn bị Kiếm Ý làm khó dễ nên tức giận bạo tạc, thực chất đã tiêu hao gần hết năng lượng của nàng, cần phải khôi phục.
Nghĩ đến đây, hắn vuốt ve thân Kiếm…thu hồi vào Linh Giới Châu, cũng đem đám Phi Kiếm xung quanh thu hồi.
Mặc dù vừa rồi nghiến ép hai luồng Kiếm Ý rất hả giận, nhưng Lạc Nam hiểu Kiếm Ý là lực lượng vô hạn sử dụng, Đạo Trần với Đạo Lãng lập tức có thể triển khai tiếp tục, hắn dùng Kiếm đối phó với hai tên này chính là hành vi ngu ngốc.
“Kim Nhi…cổ khí thế vừa rồi Hồng Nhi thi triển rốt cuộc là gì?” Lạc Nam ngưng trọng hỏi thăm.
Lạc Hồng Kiếm chỉ mới là Ất Cấp Vũ Khí, vậy mà bằng vào uy thế ngắn ngũi đem hai luồng Lục Tầng Kiếm Ý của Ất Tiên Viên Mãn thi triển, đơn giản thật khó thể tưởng tượng.
Nghe câu hỏi của Lạc Nam, Kim Nhi trầm ngâm hồi lâu, sau cùng lắc đầu: “Một tầng thứ cao cấp hơn cả Kiếm Ý, công tử tạm thời không cần biết…bởi vì ngay cả chính Hồng Nhi cũng chưa chưởng khống được nó hoàn toàn, phải mượn nhờ năng lượng tích lũy!”
“Cao cấp hơn Kiếm Ý?” Lạc Nam hít sâu một hơi, cũng không tiếp tục hỏi dồn…bởi vì chỉ cần biết bấy nhiêu đó cũng tạm đủ rồi.
“Lục Tầng Kiếm Ý!”
Hai luồng khí thế mãnh liệt một lần nữa gầm thét mà ra, Đạo Trần với Đạo Lãng tay cầm Tiên Kiếm, chân ngự Phi Kiếm…một lần nữa áp sát mà đến.
“Tiểu tử, ta không hiểu chuyện vừa rồi rốt cuộc là gì, bất quá tin tưởng không thể tiếp tục sử dụng lần thứ hai, ngày tàn của ngươi đã đến!” Đạo Lãng sắc mặt lãnh đạm nói.
“Thanh Kiếm kia của ngươi chính là tà Kiếm, ta phải thay trời hành đạo!” Đạo Trần trực tiếp chụp mũ cái danh “tà kiếm” cho Lạc Hồng Kiếm, sát khí như hóa thành thực chất.
Nếu là trước đó bọn hắn cảm giác Lạc Nam mặc dù có khả năng uy hiếp đến Đạo Huyền Tông, nhưng cũng không quá lo ngại…
Dù sao Đạo Huyền Tông cường giả tầng tầng lớp lớp, một thiên tài dù lợi hại như Lạc Nam cũng chỉ lật nên chút sóng gió mà thôi, muốn ảnh hưởng đến toàn bộ căn cơ của Đạo Huyền Tông chỉ là người si nói mộng.
Nhưng khi chứng kiến khả năng của thanh Kiếm kia, Đạo Trần với Đạo Lãng đã thay đổi suy nghĩ hoàn toàn, trực tiếp liệt kê Lạc Nam thành kẻ địch nguy hiểm nhất.
Bởi vì Đạo Huyền Tông là thế lực dùng Kiếm làm chủ, những cường giả trong tông hầu như đều có Kiếm Ý, kẻ trước mắt có thể khắc chế Kiếm Ý…chẳng khác nào là thiên địch của toàn bộ Đạo Huyền Tông.
Hai người trực tiếp đặt Lạc Nam thành kẻ thù lớn nhất, có uy hiếp dữ dội trong sự tồn vong của Đạo Huyền Tông nhất.
Kẻ như thế này, không thể lưu mạng được!
Hai luồng Kiếm Ý áp mạnh mà vào, Lạc Nam chỉ cảm thấy nặng nề như núi, ở tại Tiên giới hắn không dám sử dụng Thiên Đế Biến, vậy nên không có gì để đối kháng với Kiếm Ý, chỉ có thể chịu đấm ăn xôi mà thôi.
Trước tác động của Kiếm Ý, Lạc Nam cảm giác tốc độ vận chuyển Tiên Lực của mình bị giảm đi, Bát Môn Độn Giáp cũng có phần suy yếu…
“Lục Kiếm Kiếp Lôi Trảm!”
Theo hai âm thanh gầm thét vang trời, Tiên Kiếm trong tay Đạo Trần và Đạo Lãng cùng lúc rung lên, mang theo Kiếm Ý mãnh liệt cùng Lục Sắc Lôi Kiếp dữ dội, liên tục trảm xuống sáu Kiếm…
Mỗi một đường Kiếm lại mang theo một tia Lôi Kiếp, tốc độ xuất kiếm cực nhanh, Kiếm trước chưa kịp lao đến thì Kiếm sau đã nhanh chóng xuất hiện…
Đợi đến khi sáu Kiếm chất chồng lên nhau, uy thế đã vượt qua mọi loại công kích trước đó…
Sáu Kiếm hợp nhất hóa thành Kiếm ảnh ngập trời mang theo thiên uy cuồn cuộn, Đạo Trần cùng Đạo Lãng đồng loạt thi triểt Lục Kiếm Kiếp Lôi Trảm, đây là Vương Cấp Hạ Phẩm Kiếm Pháp…đủ sức quét ngang cả Ngọc Tiên, càng đừng nói đến một Chân Tiên Cảnh.
Hiển nhiên Đạo Lãng với Đạo Trần hai người đã quyết tâm tiêu diệt Lạc Nam, không giữ lại chút thủ đoạn nào thi triển toàn lực…
“Hợp Linh Chưởng!”
“Cuồng Thú Quyền!”
Lạc Nam sắc mặt lãnh liệt, tay trái nâng lên…bên trong có vô tận Tiên Lực đang nhanh chóng dung hợp tạo thành một quả cầu đè nén đến mức cực hạn trong lòng bàn tay, chậm rãi xoay tròn…
Thi triển Hợp Linh Chưởng chỉ với một tay…
Tại cánh tay phải, gân xanh dữ tợn nổi lên cuồn cuộn…mạch máu di động với tốc độ kinh người, bắp thịt phồng to, từng múi cơ siết chặt…vạn thú rít gào như động chân nộ…
Đứng trước Lục Kiếm Kiếp Lôi Trảm, Lạc Nam buộc phải dùng đến hai loại công kích mạnh mẽ của mình để đối kháng, bởi vì hắn cảm giác được uy lực của Kiếm Pháp này có thể gây nguy hiểm trí mạng đến mình.
Vương Cấp Kiếm Pháp mang theo Kiếm Ý, tuyệt đối không hợp lẽ thường…đã trực tiếp khóa chặt lấy thân thể Lạc Nam, dù là Hồn Địa cũng chưa chắc có thể bảo vệ được hắn.
Huống hồ khoảng thời gian Hồn Địa duy trì rất nhanh, mà Lục Kiếm Kiếp Lôi Trảm sẽ tàn sát bừa bãi trong thời gian dài, không thể tránh được…
Chỉ có thể lấy cứng đối cứng, triệt để hủy diệt đi chúng nó mà thôi…
“Chết!”
Lục Tầng Kiếm Ý điên cuồng trào dâng, uy áp cuồn cuộn đem thân thể Lạc Nam ép đến như muốn ngạt thở, Lục Kiếm Kiếp Lôi Trảm đã xuyên thấu mà đến, mang theo Lục Sắc Lôi Kiếp dữ dội như muốn đem địch nhân trảm thành vạn mảnh bằng Kiếm khí sắt lẹm sau đó nghiền nát thành cặn bã trong biển Lôi Đình…
RỐNG…GẦM…ÒM…GÁY…
Mắt thấy hai đường Kiếm trí mạng tiếp cận, trước mặt Lạc Nam bất chợt xuất hiện hư ảnh tứ linh thú, Kim Hổ, Mộc Quy, Thổ Hùng và Hỏa Phượng…
Tứ linh thú nhao nhao bộc phát lực lượng của mình, vừa công kích vừa phòng thủ, chống lại Lục Kiếm Kiếp Lôi Trảm kinh thiên động địa kia…
“Vô ít!”
Thấy tình cảnh này, Đạo Trần với Đạo Lãng lắc đầu cười lạnh…
Quả nhiên…trong từng tiếng gầm thét không cam lòng, hai đường Lục Kiếm Kiếp Lôi Trảm bá đạo nghiền ép mà đến, đem tứ linh thú toàn bộ nghiền nát thành hư vô chỉ trong thoáng chốc.
Vương Cấp Kiếm Pháp,…tứ linh dù lợi hại nhưng lực bất lòng tâm.
Bất quá mục đích Lạc Nam thi triển Tứ Linh Vệ Hồn Thuật không phải vì muốn chúng nó ngăn cản được hai đường kiếm khủng bố này, hắn chỉ muốn tiêu hao dù chỉ một chút lực lượng và uy lực bên trong nó mà thôi…
Lúc này đây, Lạc Nam ngửa đầu lên trời gào thét, một tay tung ra Hợp Linh Chưởng, một tay đấm ra Cuồng Thú Quyền, bao phủ bên ngoài thân thể là Tiên Lực đang điên cuồng nghịch chuyển của Đấu Chuyển Tinh Di…
Hầu hết mọi thủ đoạn, phải phá hai Kiếm này…
ẦM ẦM ẦM ẦM ẦM ẦM…
Bí cảnh lắc lư, tia hủy diệt của Hợp Linh Chưởng hung hăng bị Lục Kiếm Kiếp Lôi Trảm do Đạo Lãng chém ra Trảm đứt thành hai nữa, vô số Tiên Lực từ Hợp Linh Chưởng bị phân tán sau đó nổ tung, chôn vùi cả Đường Kiếm…
Một bên khác, Cuồng Thú Quyền toàn lực đấm vào, quyền kình đối kháng trực diện Kiếm Khí, da thịt cánh tay của Lạc Nam nhanh chóng sụp đổ, xương cốt trắng phếu gần như bị chẻ đôi, mà Lục Kiếm Kiếp Lôi Trảm vẫn bá đạo tiến đến, dường như không chém đứt cánh tay của Lạc Nam sẽ không bỏ qua…
“Bật lại cho ta!” Lạc Nam sắc mặt lãnh khốc gào thét.
Trong khoảng khắc này, Đấu Chuyển Tinh Di vận chuyển, cùng với Phản Thiên Mộc bao phủ bên ngoài cơ thể của Lạc Nam, những uy lực cuối cùng của hai đường Kiếm bị chúng nó phản chấn trở lại…
Thiên địa lắc lư điên đảo, thi thể của các tôn Tiên Vương vẫn nằm lặng im, đám người quan chiến vừa kinh vừa sợ không dám thở mạnh…
PHỐC PHỐC PHỐC…
Theo ba âm thanh phun máu liên tiếp vang lên, chỉ thấy Lạc Nam như diều đứt dây bay mạnh ra ngoài…mà Đạo Trần với Đạo Lãng cũng bị phản chấn nửa quỳ trên mặt đất…toàn thân ba người phủ đầy máu me, lộn xộn đến cực điểm.
Lạc Nam cảm thấy toàn thân như bị tách rời thành từng mảnh, hai cánh tay đã mất đi tri giác, đau đớn khó thể hình dung…bị Kiếm Ý tác động, bị Lục Sắc Lôi Kiếp tàn phá, bị Vương Cấp Kiếm Pháp trảm vào…thương thế của hắn không hề nhẹ.
Đối diện với hắn, Đạo Lãng cùng Đạo Trần cũng chật vật không thôi…trong giây phút sau cùng, Đấu Chuyển Tinh Di đem hai Kiếm trảm ngược lại bọn hắn, lại thêm Tiên Lực đến từ Hợp Linh Chưởng bạo tạc, hai người cũng bị nội thương.
Toàn trường yên tĩnh, vô số ánh mắt kiêng kỵ nhìn xem ba thân ảnh đang thở dốc bên trong Chiến Trường, cảm thấy khó thể tưởng tượng nổi…
Chiến lực của ba người này khiến toàn trường tự ti mặc cảm, đặc biệt là khi Lạc Nam chỉ còn là một Chân Tiên…
“Tiểu tử…chịu chết đi, ngươi đã trọng thương, không còn là đối thủ của chúng ta!” Đạo Trần với Đạo Lãng bị thương nhẹ hơn Lạc Nam, lúc này đã có thể đứng lên, tiếp tục nhắm vào hắn.
Hiển nhiên trong quá trình giao phong này, Lạc Nam đã thua thiệt rồi, dù sao thủ đoạn của hai người Đạo Trần cường đại không thể chối bỏ…
Lạc Nam sắc mặt lặng lẽ không biết đang suy nghĩ cái gì, mặc cho máu tươi tiếp tục chảy xui theo cơ thể mình.
“BỐP BỐP BỐP! Thật là đặc sắc quá đi, bổn yêu có lời khen ngợi!”
Đúng lúc này, một âm thanh vỗ tay cùng lời nói khoái trá vang lên, mang theo hương vị trêu tức hòa sát khí như ẩn như hiện.
Mà khi nghe thấy giọng nói này, sắc mặt Đạo Trần với Đạo Lãng cùng lúc đại biến, một cảm giác bất an bao trùm lấy toàn thân, nghiến răng nghiến lợi thốt ra hai chữ:
“Hải Sa!?”