Con Đường Bá Chủ – Chương 144: – Botruyen

Con Đường Bá Chủ - Chương 144:

Chương 140: Tiến vào cao trào

Thế là Hoa Ngọc Phượng nể mặt Yên Nhược Tuyết đồng ý nhập bọn, ba nữ đều có chung mục đích, gia tăng điểm tích lũy và tìm kiếm người thân…

Chỉ sợ các nàng nằm mơ cũng không ngờ tới, hai đối tượng mà các nàng muốn tìm, Lạc Nam và Tô Mị đã sớm ở cùng một chỗ…

“Tuyết nhi, nhị tỷ của muội là Chiến Trận Sư sao?” Liễu Thi Cầm mặc dù đã có phán đoán, nhưng vẫn hướng về Yên Nhược Tuyết hỏi thăm…

“Đúng nha, thiên phú bố trí Linh Trận của nhị tỷ rất tốt!” Yên Nhược Tuyết ôn nhu truyền âm đáp lại…

“Đã đạt đẳng cấp gì rồi?” Liễu Thi Cầm trong lòng thầm hô quả nhiên, tiếp tục khai thác thông tin…

“Nhị chỉ đã là Tứ cấp sơ kỳ Chiến Trận Sư, bởi vì Bách Hoa Tông không có người tinh thông về Linh Trận, cả tông môn chỉ có mỗi Đào Hoa Trận là đáng giá, tất cả thành tựu ngày hôm nay đều do Nhị tỷ tự mài mò học tập!” Giọng nói của Yên Nhược Tuyết mang theo một tia khâm phục…

Liễu Thi Cầm cũng tán thưởng nhìn qua Hoa Ngọc Phượng, nữ tử này tuổi tác không lớn, có tu vi Nguyên Anh Hậu Kỳ đã rất không tồi rồi, lại thêm tự bản thân nổ lực đạt đến Tứ Cấp Chiến Trận Sư, quả nhiên rất có thiên phú về Linh Trận…

Đối với Lạc Nam, Liễu Thi Cầm ngoại trừ yêu hắn như một nữ nhân, còn thay hắn suy nghĩ với thân phận của một dì nhỏ…Kẻ thù của hắn có quá nhiều, bên cạnh có càng nhiều hiền tài phụ trợ càng tốt, nhất là nữ nhân ưu tú…

Yên Nhược Tuyết thấy dì nhỏ vậy mà quan tâm đến nhị tỷ của mình như vậy, bản thân nàng cũng là nữ nhân thông minh, như suy đoán đến điều gì, đôi mắt đẹp sáng lên…

Yên Nhược Tuyết vốn có ý định tìm cách tác hợp phu quân của mình cho hai vị sư tỷ, thứ nhất vì quan hệ của các nàng từ nhỏ đã rất thân thiết, nếu cùng chung một chồng không phải chuyện khó để tiếp nhận…thứ hai vì Lạc Nam quả thật rất ưu tú, Yên Nhược Tuyết cảm thấy có thể làm nữ nhân của hắn sẽ không thiệt thòi hai vị sư tỷ của mình…

Việc Lạc Nam có một “sư phụ thần bí” thỉnh thoảng sẽ ban tặng các vật phẩm kinh người không còn là chuyện lạ với chúng nữ, Yên Nhược Tuyết nghĩ phu quân mình nhất định sẽ giúp hai vị sư tỷ phát triển tốt nhất với thiên phú đặc biệt của họ…

Tô Mị tinh thông Mị Thuật, Hoa Ngọc Phượng lại tinh thông trận pháp, hai thứ này đều không phải điểm mạnh của Bách Hoa Tông, nếu tiếp tục ở lại môn phái sẽ hạn chế không gian phát triển của hai nữ rất nhiều…đối với tương lai của hai nàng không có sự đảm bảo…

Về phần gia nhập Thánh Linh Học Phủ không gian của hai nàng có thể phát triển hơn một chút, nhưng Yên Nhược Tuyết cảm thấy vẫn không thể sánh bằng việc gia nhập Hậu Cung…

Không nói những thứ khác, chỉ riêng Huyết Mạch là thứ mà Học Phủ không thể nào có được…

“Dì nhỏ, ngươi thấy nhị tỷ của ta thế nào?” Yên Nhược Tuyết chủ động đánh ý truyền âm hỏi…

“Xinh đẹp tuyệt trần, cũng rất ưu tú, Tiểu Nam có lẽ sẽ thích!” Liễu Thi Cầm thông tuệ vô cùng, sao có thể không nhận ra ý định của Yên Nhược Tuyết?

“Hừ, chỉ cần là mỹ nhân thì phu quân sẽ thích…” Yên Nhược Tuyết u oán thầm nghĩ, bất quá đã nhận ra hai người cùng chung chí hướng, lập tức truyền âm đáp lại: “Nhị tỷ tính tình rất cao ngạo bướng bỉnh, chỉ sợ phu quân không muốn theo đuổi…!”

“Vậy phải xem ở muội rồi!” Liễu Thi Cầm ý vị thâm trường truyền lại một câu…

Yên Nhược Tuyết mím mím môi, nhìn dáng vẻ kiêu ngạo của Hoa Ngọc Phượng đang thong dong ngự không phía trước, bèn tiến lên đi song song cùng nàng…

Hoa Ngọc Phượng mặc dù không nghe được nội dung hai nữ truyền âm qua lại, nhưng cũng biết các nàng đang thảo luận một chuyện gì đó, vì thế cũng biết điều đi trước một bước, chừa lại không gian riêng cho hai nàng…

Thấy tam muội tiến lên, tò mò quay sang nhìn…

“Nhị tỷ, ngươi thấy phu quân của ta như thế nào?” Yên Nhược Tuyết kéo cánh tay Nhị tỷ hết sức thân mật dò hỏi…

Hoa Ngọc Phượng hơi bất ngờ, bất quá trong chuyện tình cảm nàng còn là một tờ giấy trắng, cũng không nhận ra ý nhị sâu xa trong câu hỏi của Nhược tuyết, môi đỏ thản nhiên đáp lại:

“Diện mạo không tệ, thiên phú lại cao, thực lực có lẽ vượt qua ta!”

“Còn gì nữa không?” Yên Nhược Tuyết cảm thấy có một tia cơ hội…

Hoa Ngọc Phượng nghĩ nghĩ, chợt gật đầu nói: “Còn nha!”

“Còn gì? Có phải chàng rất có trách nhiệm, thích hợp làm trượng phu hay không?” Yên Nhược Tuyết ánh mắt màu lam sáng lên…

“Không, người này rất lăng nhăng, muội muội ngươi nên cẩn thận một chút!” Hoa Ngọc Phượng đáp lại một câu như vậy…

“Nhị tỷ, đây là thời đại nào nha? Nam nhân có bản lĩnh tam thê tứ thiếp một chút thì sao chứ?” Yên Nhược Tuyết thay Lạc Nam biện hộ…

“Muội quả thật hết thuốc chữa rồi” Hoa Ngọc Phượng thở dài cảm thán …

“Không phải lúc chàng giúp Tiêu Thanh Tuyền, tỷ nhìn chàng đắm đuối lắm sao?” Yên Nhược Tuyết nhớ lại cười hỏi…

“Cái này…ta chỉ thưởng thức lòng dạ hào hiệp của hắn mà thôi, việc này với bản tính lăng nhăng hoàn toàn không liên quan…” Hoa Ngọc Phượng sắc mặt thoáng hồng hào, mở miệng đính chính…

“Vậy sao?” Yên Nhược Tuyết thần bí mỉm cười, trong đầu âm thầm suy tính…

Mà phía sau nàng, Liễu Thi Cầm ánh mắt lấp lóe, xuất hiện một tia ánh sáng trí tuệ…

Thấm thoát gần nữa tháng thời gian trôi qua, trong giai đoạn này, không ít tu sĩ vẫn chưa có khả năng thu thập đủ 1000 điểm tích lũy, nhao nhao dốc hết toàn lực đồ sát yêu thú…

Đương nhiên không thể thiếu các cuộc chiến kinh điển giữa người với người nhằm mục đích cướp đoạt thẻ bài của đối phương, bầu không khí ngày càng kịch liệt…

Nhiều thanh niên tu sĩ khi thành công thu được 1000 điểm là tìm nơi bí mật ẩn trốn, âm thầm cầu nguyện thời gian nhanh chóng trôi đi…

Cũng có không ít thiên tài tự tin với thực lực của mình, ngạo nghễ càn quét tu sĩ khác, mong muốn leo lên Thánh Linh Bảng…

Bí cảnh mặc dù rộng, nhưng tốc độ của tu sĩ không chậm, vì thế mà các cuộc xung đột diễn ra liên miên không dứt, tin tức cũng được lưu thông truyền miệng cho nhau…

Từng cái tên cũng bắt đầu trở nên nổi tiếng tại Bí Cảnh…

Nam Cung Gia Thánh Nữ – Nam Cung Uyển Dung, bằng vào một bộ kim chỉ khâu, liên tục đánh lùi không ít thiên tài muốn đùa giỡn sắc đẹp của nàng…

Người của Phích Lịch Đường – Phích Du Kích dùng hai quả lựu đạn hạ gục bầy yêu thú hơn trăm con, lại dùng lựu đạn hạ gục một tên thiên tài Bát cấp thế lực…

Thanh niên Ngự Thú Chiến Tông có tên Ngự Hàn, chỉ dùng một con Yêu Thú thực lực bất phàm đánh bại liên tục ba vị thiên tài Thất Cấp thế lực…

Thiếu chủ Lạc gia Lạc Vũ thực lực kinh người, đồ sát yêu thú chưa từng tốn sức, cướp đoạt không ít tu sĩ thiên tài khác…

Người của hai đại Cửu Cấp thế lực đánh đâu thắng đó, không gì cản nổi…vạn vật tránh lui…

Lại như xuất hiện các vị mỹ nữ tuyệt sắc phối hợp chiến đấu hết sức ăn ý, chưa bại một lần…

Đương nhiên danh tiếng phồn thịnh nhất không thể nghi ngờ là Lạc Nam, trong thời gian ngắn thành công câu dẫn Đại Thánh Nữ Bách Hoa Tông – Tô Mị, đánh chạy thiên tài của Cửu Cấp Thế Lực…ngay cả hai người có danh tiếng cực thịnh trước đó là Ngự Hàn và Phích Du Kích cũng bị đánh chạy…

Đối với tin tức của Lạc Nam, vô số người cảm thấy khó tin, cho rằng phóng đại sự thật, bởi lẽ việc một người không có bối cảnh nổi bật gì lại đánh chạy thiên tài của Cửu Cấp thế lực, chuyện này có vẻ hoang đường…lại thêm tên này rõ ràng có một đống thê tử, chẳng lẽ Tô Mị bị mù sao? còn đâm đầu vào…

Dù có tin hay không, thì cái tên Lạc Nam này cũng chính thức được hầu hết mọi người trong bí cảnh chú ý, âm thầm quan sát động tĩnh của hắn…

Mà cũng không ít người bắt đầu đoán già đoán non, Thiên tài mới nổi này cũng mang họ Lạc, liệu có liên quan gì đến Lạc gia hay không…Bất quá việc Lạc Phá Lôi từng sinh ra một phế vật bị phong tỏa kỹ lưỡng, đại lục rất ít người biết…bọn hắn cũng chỉ có thể suy đoán mà thôi…

Rốt cuộc, thời gian Bí Cảnh mở ra vừa tròn 15 ngày…

Lạc Nam và Tô Mị vẫn phối hợp săn bắt yêu thú như cũ, chợt Thẻ Bài bên hông hai người bộc phát ánh sáng mãnh liệt, xuyên thẳng lên trời xanh…như muốn tuyên cáo với toàn bộ bí cảnh về vị trí của họ vậy…

Hai người vội vàng cầm lên Thẻ Bài, không biết từ bao giờ, phía sau Thẻ Bài xuất hiện 50 cái tên hiện lên kèm theo điểm tích lũy…

Hạng 50: Phàm Tùng – 5150 Điểm…

Hạng 49: Lê Lỗi– 5350 Điểm

Hạng 48: Nam Cung Uyển Dung – 5600 Điểm

Hạng 47: Huyết Thiến – 5850 Điểm

Hạng 46: Huyết Đại – 5900 Điểm

Ánh mắt Lạc Nam dò theo từng cái tên hiển hiện, rốt cuộc dừng lại ở liên tục vài vị trí liền kề nhau…

Hạng 25: Vương Tiêu: 7500 Điểm

Hạng 24: Băng Linh Nhi – 7550 Điểm

Hạng 23: Diễm Điệp Tình – 7600 Điểm

Hạng 22: Lý Trú Loan – 7650 Điểm

Hạng 20 Hoa Ngọc Phượng – 7800 Điểm

Hạng 19: Yên Nhược Tuyết – 8200 Điểm

Hạng 18: Liễu Thi Cầm – 8300 Điểm

Hạng 17: Mộc Tử Âm – 8500 Điểm

Hạng 16: Bạch Tố Mai – 8550 Điểm

Hạng 15: Diễm Hồng Liên – 8600 Điểm

Hạng 14: Phích Du Kích – 8700 Điểm

Hạng 13: Băng Dương – 8800 Điểm

Hạng 12: Ngự Hàn – 9100 Điểm

Hạng 11: Băng Phong – 9300 Điểm

Hạng 10: Vương Ứng – 9400 Điểm

Hạng 9: Huyết Tử – 9500 Điểm

Hạng 8: Vương Thiên Ảnh – 9700 Điểm

Hạng 7: Băng Bảo – 9800 Điểm

Hạng 6: Lạc Vũ – 10000 Điểm

Hạng 5: Vương Lân – 11000 Điểm

Hạng 4: Tô Mị – 12500 Điểm

Hạng 3: Lạc Nam – 14500 Điểm

Hạng 2: Băng Ngạo – 14900 Điểm

Hạng 1: Vương Bá – 14950 Điểm

Ở toàn bộ bí cảnh, 50 tấm thẻ bài của người có tên phát ra ánh sáng cực mạnh xuyên thủng trời cao, không chịu dập tắt như muốn tất cả mọi người phát hiện vị trí của bọn hắn…

Mà thẻ bài của tất cả thí sinh còn lại không hề phát sáng, tuy nhiên cũng xuất hiện 50 cái tên rõ rệt, hiển nhiên bọn họ được phép biết 50 người có thành tích xuất sắc nhất trong nữa tháng này…

Tu sĩ có mặt ở nơi này đều không phải người ngu, lập tức đoán được ý đồ của Học Phủ…

Vẫn còn nữa tháng thời gian trong bí cảnh, có nghĩa là thứ hạng ở 50 vị trí này còn có thể thay đổi, nếu ngươi cướp đoạt thành công người trong số họ…

Người của toàn bí cảnh sẽ thông qua luồng ánh sáng từ thẻ bài phát ra mà bắt được vị trí cụ thể của 50 người có Điểm tích lũy cao nhất…

Thậm chí 50 người xuất sắc nhất có thể tranh cướp lẫn nhau…

Loại hành vi này, rõ ràng là Học Phủ muốn thúc đẩy cạnh tranh lên đến đỉnh điểm…đồng thời khảo nghiệm 50 người có thành tích cao nhất thời điểm hiện tại…xem có đủ sức bảo trụ vị trí của mình hay không…

Các ngươi sẽ trở thành đối tượng bị truy lùng, trở thành miếng mồi béo trong mắt tu sĩ khác, thậm chí tự các ngươi truy lùng lẫn nhau…

Năm mươi người, năm mươi cái tên, gây nên vô số ý nghĩ khác nhau của toàn bộ thí sinh tại Bí Cảnh…

Người kinh ngạc, người tiếc nuối, người hả hê, người oán giận…đủ mọi cảm xúc diễn ra…

Và tất cả điều hiểu, mọi thứ chỉ vừa mới bắt đầu, bởi vẫn còn một nữa thời gian để cải biến kết quả này…

Yên Nhược Tuyết trên tay cầm Thẻ Bài, cùng Hoa Ngọc Phượng liếc nhìn nhau, cùng nhìn thấy trong mắt đối phương sự kinh ngạc…

Các nàng không ngờ rằng, Đại tỷ của mình vậy mà vượt qua vô số cái tên trở thành người đứng thứ 4 trên bảng, đối với thực lực của Tô Mị hai nữ rõ ràng nhất, có thể lọt vào top 20 đã là cực hạn…bởi năng lực của Tô Mị chủ yếu thuộc dạng phụ trợ mà thôi…

Có thể đạt đến top 4, nhất định là có trợ giúp từ đồng đội đáng tin cậy…

Mà cái tên kế tiếp đập vào mắt các nàng không thể nghi ngờ là Lạc Nam…

“Xem ra phu quân tốt kia của muội bắt đầu ra tay với đại tỷ của chúng ta rồi!” Hoa Ngọc Phượng vẻ mặt như cười như không, lên tiếng trêu chọc Yên Nhược Tuyết…

Yên Nhược Tuyết dở khóc dở cười, đối với thủ đoạn của phu quân mình âm thầm thán phục…

“Hiện tại chúng ta đã trở thành dê béo trong mắt vô số tu sĩ khác, cần nhanh chóng tụ tập cùng Tiểu Nam, có ánh sáng từ Thẻ Bài dẫn đường, tin tưởng sẽ nhanh chóng tìm ra hắn!” Liễu Thi Cầm ngưng trọng nói, hiện tại thẻ bài của các nàng phát sáng quá mức rõ ràng, sợ rằng đã trở thành mục tiêu của vô số người…

“Vâng, chúng ta đi!” Hai nữ gật đầu, cả ba lập tức dùng tốc độ nhanh nhất rời đi…

Mà chúng nữ vừa đi không lâu, một bầy tu sĩ đã kết bạn mà đến, hiển nhiên muốn vây công người trong top 50…

Tình huống này xảy ra tương tự đối với mấy nữ khác, Hồng Liên, Tử Âm đều thông minh vô cùng, lập tức mang theo mấy nữ cấp tốc rời đi…

Tại một khu vực hoang vu, Nam Cung Uyển Dung nhìn cái tên Lạc Nam nằm trên top 3 kia, nhớ lại lời dặn dò nghiêm túc của Nam Cung Ngọc, nàng cắn nhẹ cánh môi, chân nhỏ đạp lấy thân pháp huyền ảo, hóa thành kim quang trên không trung…

Nơi dòng suối trong, một thiếu nữ diện mạo có vài phần ngây thơ, má đào môi thắm, đôi mắt xinh xắn lanh lợi đáng yêu, mái tóc ngắn màu lam nhẹ nhàng phất phới, nhìn chằm chằm thẻ bài đang phát sáng trên tay nàng…

Ánh mắt nàng dừng lại vị trí top 3, ở cái tên Lạc Nam kia…

Môi hồng chúm chím lẩm bẩm: “Tiểu thư, Linh Nhi phát hiện cô gia rồi, nhất định sẽ nhanh chóng đến gặp hắn!”

Tiếng nói nàng vừa dứt, đã hóa thành một luồng băng sương tan biến tại vị trí cũ…

Trên đỉnh núi cao vút trong mây…

“Có chút ý tứ, Lạc Nam sao?” Hai thanh niên gương mạo hết sức bình thường, khí tức cả người nội liễm cùng lẩm bẩm một tiếng…

Bọn hắn là Vương Bá cùng Băng Ngạo, đồng thời chiếm giữ vị trí top 1 và 2…

Vương Bá là con trai của Đại Trưởng Lão Thiên Sơn Tiên Cảnh…

Mà Băng Ngạo là vị hoàng tử nhỏ tuổi nhất của Băng Huyền Đế Quốc, Thất Hoàng Tử…

“Trận chiến giữa ta và ngươi sớm muộn cũng diễn ra, nhưng không phải thời điểm hiện tại!” Vương Bá nhàn nhạt nói với Băng Ngạo một tiếng…

Băng Ngạo nhún vai không sao cả, thân hình tan biến trong không gian…

Mà Vương Bá cũng phất lấy áo choàng, hòa mình vào đêm đen…

Tại sa mạc hoang vu, Vương Lân không cam lòng nhìn thứ hạng của mình, hắn đã hầu như dốc hết toàn lực săn giết yêu thú nhưng chỉ đứng ở hạng thứ 5, thua hai người Vương Bá và Băng Ngạo hắn không có gì để nói…

Nhưng Tô Mị và Lạc Nam là thứ quỷ gì? Lại dám ngồi trên đầu hắn?

Nhìn xuống cái tên Vương Thiên Ảnh xếp tận vị trí thứ 8, Vương Lân cười lạnh một tiếng: “Nữ nhân ngu xuẩn, nếu đồng ý liên hợp với ta có lẽ đã đạt hạng cao hơn rồi!”

“Khốn kiếp! Làm sao có thể?”

Tại một thung lũng sâu thẳm, bên trong phủ đầy lôi đình dữ tợn, Lạc Vũ khó tin nhìn Lạc Nam vượt mình tận vài thứ hạng, trong lòng tràn đầy oán giận và ghen tỵ…

Hắn không biết rằng, trong lúc bộc lộ cảm xúc tiêu cực đó, một tia tà ác hừng hực hiện lên trong đôi mắt sáng ngời kia…

Sự tà ác vốn không thuộc về hắn…


 

Đang có 0 bình luận
Image

Lời bình luận giới hạn từ 15 đến 500 kí tự.