Chương 133: Ngự Thú Chiến Tông
Lạc Nam dõi theo làn sáng vụt mất trên không trung, thầm nghĩ xem ra hắn đối với tính huống của Tu Chân giới còn chưa hoàn toàn hiểu rõ a…
Hôm nay đột ngột xuất hiện gia hỏa mập ú sài tên lửa lựu đạn, nói không chừng hôm nào lại gặp một gia hỏa đội nón cối, tay cầm AK thì bỏ mọe…
Nhịn không được tò mò về tên mập gọi Phích Du Kích kia, thân ảnh Lạc Nam đột ngột biến mất…
Mà Vạn Lý Kính thấy tình hình chiến đấu kết thúc, không tiếp tục trực tiếp, chuyển dời hình ảnh sang những thí sinh khác…
Vạn Lý Kính mặc dù có thể thu phát hình ảnh ở nhiều nơi, nhưng hầu như chỉ ưu tiên cảnh tượng chiến đấu mà thôi…dù sao thì có tận hơn 4000 thí sinh, không thể luôn quay rõ từng người được…
Bên ngoài Bí Cảnh, đám người tức giận dậm chân, bọn hắn muốn xem cảnh tượng Tô Mị và Lạc Nam chạm mặt, đáng tiếc không thể…
Phía sau một vách đá, Tô Mị kinh hãi xoa xoa tròng mắt, thân ảnh thanh niên như bóc hơi khỏi quan sát của nàng, điều này quá mức lạnh gáy…
Bốp…
Một âm thanh giòn tan vang lên, bờ mông tròn lẳng chợt hình thành từng làn sóng lăn tăn lên xuống, Tô Mị giựt bắn người che mông, quay phắt người lại…
Lạc Nam nhếch miệng nhìn nàng, chứng kiến vẻ đẹp diễm lệ yêu kiều của nàng ở cự ly gần, ngay cả hắn cũng thoáng thất thần trong giây lát…
Mùi hương thơm ngát ngọt lịm trên người nàng phát ra khiến hắn say mê ngửi vài hơi…
“Sao lại đánh mông người ta? Ây da, bắt đền đi!” Tô Mị chỉ thoáng chốc đã định thần lại, đôi mắt mê ly liếc nhìn hắn, hình trái tim nơi tròng mắt lấp lóe…
Lạc Nam chỉ cảm thấy đầu não mình hơi mê muội trong chốc lát, hồn lực trong người đột ngột chuyển động, kinh văn cổ xưa bên trên lấp lóe ánh sáng, hắn chợt lấy lại tỉnh táo…
Chỉ là tên này vẫn giả vờ ngu ngơ, hai mắt mê đắm nhìn nàng như trúng mị thuật, hắn muốn xem nữ nhân này giở chiêu trò gì…
Chứng kiện bộ dạng mê mẩn của Lạc Nam, Tô Mị nhếch đôi môi đỏ mộng cười đắc ý, dù nam nhân có thực lực cường đại cỡ nào, vẫn không thoát khỏi mị công lợi hại của nàng…
“Làm sao ngươi phát hiện người ta núp ở đây nha?” Tô Mị bắt đầu đặt câu hỏi…nàng tin tưởng Lạc Nam đã chính thức bị mình mê hoặc…
Lạc Nam ánh mắt mê mang “thành thật” đáp:
“Trực giác, trực giác mách bảo ta phát hiện ra nàng!”
“Trực giác?” Tô Mị trợn trừng mắt, vội vàng yêu cầu: “Nói rõ hơn xem nào!”
“Trực giác mách bảo ta có một nửa của cuộc đời mình đang ở đây, nên ta tìm tới a!” Lạc Nam vẫn hết sức mê mang đáp lại…
“Xì!” Tô Mị bĩu môi, lời nói sến súa như vậy nàng lần đầu nghe được, cảm giác kỳ lạ dâng lên trong lòng, sẳn giọng hỏi:
“Thế còn Tam muội và những nữ nhân kia thì sao?”
“Tất cả đều là bảo bối của ta, đều là một nửa sinh mệnh của ta!” Lạc Nam vô cùng thật lòng trả lời, đây là tiếng lòng của hắn…
“Hừ, ngươi không thấy mình quá tham lam sao?” Tô Mị hai tay chống nạnh…
“Không hề, ta có thể đem lại hạnh phúc cho các nàng, trái tim ta rộng lớn vô hạn, có thể chứa đựng toàn bộ nữ nhân trong thiên hạ!” Lạc Nam ra vẻ tự tin vỗ vỗ lòng ngực…
“Cái tên này…lấy đâu ra bản lĩnh nói lời hoang đường như vậy!” Tô Mị triệt để bó tay rồi, nàng lần đầu nghe thấy có nam nhân ngông cuồng tự cao như vậy…
Bất quá không hiểu vì sao, khi nhớ lại dáng vẻ hạnh phúc của tam muội và những nữ nhân bên cạnh hắn, nàng lại không cảm thấy hắn khoác lác, trái lại lời nói rất đáng tin cậy…
“Ngươi nói trực giác mách bảo nơi đây có một nửa sinh mệnh của mình, là nói ta sao?” Tô Mị trống ngực đập thình thịch, gương mặt tuyệt mỹ đỏ hồng như táo chín…
“Chính là nàng a! Từ lần đầu thấy nàng ta đã biết nàng thuộc về ta, bởi thế mới đánh bờ mông mềm mại kia của nàng!” Lạc Nam rất trung thực nói…
“Ngươi…hừ, nếu không phải ngươi là nam nhân của muội muội, ta cắt đứt đầu lưỡi ngươi!” Tô Mị hung tợn trợn tròn mắt đẹp, bất quá trái tim nàng đập thình thịch ngày một kịch liệt, không sao ngăn cản được…
“Nếu ta không theo ngươi thì sao?” Nàng hấp háy đôi mắt lúng liếng, giả dụ hỏi…
“Ta sẽ bắt cóc nàng, thi hành gia pháp!” Lạc Nam nghiêm nghị nói…
“Tên này cũng thật trực tiếp!” Tô Mị đỏ mặt thầm nghĩ, tò mò hỏi tiếp: “Gia pháp gì? Thi hành thế nào?”
“Gia pháp là thế này!” Lạc Nam nói xong, chợt mạnh bạo ghì chặt vòng eo thon thả uyển chuyển của nàng vào ngực, cúi đầu xuống nhắm ngay đôi môi mê người đang thổ khí như lan của nàng gậm mạnh…
“Ưm”
Tô Mị thân thể cứng đờ, chỉ có thể bất lực rên lên một tiếng trong cổ họng, cái miệng bị lắp đầy chặt chẽ…
Lạc Nam không chút thương hương tiếc ngọc, nút mạnh bờ môi kiều diễm của nàng, cái lưỡi tham lam tách ra hàm răng ngọc, cuốn chặt đầu lưỡi ngọt liệm trong miệng giai nhân…
Chụt chụt chụt…
Hắn tham lam hút lấy chất mật, nuốt ừng ực vào trong miệng, khí tức nam tính lần đầu tiên truyền về khiến thân thể Tô Mị trở nên mềm nhũn không còn sức lực, mở to đôi mắt nhìn nụ hôn đầu đời bị thô bạo cướp mất…
“Dám dùng mị công mê hoặc ta, xem ta làm sao dạy dỗ nàng!” Lạc Nam trong lòng thầm nghĩ, càng thêm ra sức hút chặt cái lưỡi nhỏ của nàng…
Chưa dừng lại ở đó, bàn tay to lớn tham lam dò xuống bờ mông căn tròn, dùng sức nắn bóp…
“Ưm ưm ưm, thả…thả ra!” Tô Mị rên rỉ nơi cổ họng, khóe mắt quyến rũ tràn ra giọt lệ…
Tô Mị sở trường không phải cận chiến, hắn lại là Thể Tu, trong lúc ôm nàng dùng đến Tứ Chuyển tu vi, lại nể mặt tam muội nên nàng không dám dùng Vũ Kỹ mạnh mẽ đả thương hắn, nên nàng chỉ có thể bất lực chịu trận…
Lạc Nam trong lòng mềm nhũn, nhẹ nút đôi môi nàng thêm một lần hết sức diệu dàng, rốt cuộc tách ra…
“Gia pháp chính là như vậy! đây chỉ là cấp độ yếu nhất…” Lạc Nam nhìn mắt nàng đẫm lệ, vẫn tỏ vẻ mê mang nói…
Nếu hiện tại để nàng biết hắn không trúng Mị Công, chắc chắn sẽ cắn chết hắn…
Tô Mị đè ép trái tim như muốn phá tan lồng ngực, cơ thể nàng đặc biệt mẫn cảm, âm đạo bên dưới đã sớm ươn ướt, nhìn gương mặt đáng ghét kia, muốn vươn tay tát vào má hắn…
Bất quá nhìn thấy hốc mắt trái còn trống rỗng của hắn, không hiểu sao trong lòng nàng tê rần, thu tay lại…
“Hừ, sau này không cho làm như vậy, chúng ta là tỷ đệ biết chưa?” Tô Mị căn dặn…
“Tỷ đệ?” Lạc Nam một mặt ngơ ngác…
“Ta là sư tỷ của Nhược Tuyết, ngươi là nam nhân của nàng, đương nhiên là đệ đệ của ta!” Tô Mị giải thích…
“Nhưng ta muốn làm nam nhân của nàng a!” Lạc Nam ra vẻ tức giận…
“Hừ, mặc kệ ngươi, muốn đi theo ta phải gọi Mị tỷ!” Tô Mị chống hông nói…
“Được rồi, Mị tỷ!” Lạc Nam gãy gãy đầu…
Tô Mị trong lòng thở dài, hiện tại hắn đã trúng Mị Công của nàng, nếu giải trừ không biết phải đối mặt ra sau với hắn, thôi thì tạm thời mang hắn bên cạnh cũng được…
“Chúng ta đi, cần phải nhanh chóng thu thêm Điểm Tích Lũy!” Tô Mị điều chỉnh lại mái tóc hơi rối của mình, phi thân rời đi…
Lạc Nam bí ẩn cười mỉm, thành thật đi theo sau nàng…
…
Vài ngày trôi qua, hai người vẫn như hình với bóng, hạ sát không ít yêu thú, Điểm Tích Lũy của cả hai đã gần tiếp cận 1000…
Tô Mị không thể không cảm thán thực lực của người này khủng bố, vì bị trúng Mị Công nên thủ đoạn công kích của hắn có phần máy móc và vụn về, nhưng vẫn thừa sức kết liễu…
Trong quá trình chiến đấu, hầu hết là Tô Mị mê hoặc đám Yêu Thú mất hết lý trí, sau đó Lạc Nam ra tay hạ thủ, phối hợp với nhau nhuần nhuyễn vô cùng…
Hôm nay, khi hai người rời khỏi cồn cát, Tô Mị quyết tâm phải vượt qua con số 1000, chính thức đặt mục tiêu hướng về Thánh Linh Bảng…
Hai người đi đến một đầm lầy hoang vắng, nơi có một bầy Ngạc Ngư (cá sấu) số lượng lên đến vài chục con đang ngâm mình trong bùn lầy…
Vẫn như thường lệ, Tô Mị lấy ra đàn tỳ bà, thong thả ngồi xuống đánh đàn, âm thanh mị hoặc trầm thấp vang vọng, dần dần tiến vào thính giác của đám ngạc ngư…
Chúng nó lập tức trở nên táo bạo, nhao nhao vươn mình ngồi dậy, dữ tợn rống to vang vọng cả một vùng…
Trên trán Tô Mị xuất hiện từng giọt mồ hôi, số lượng yêu thú nhiều cũng khiến lực lượng nàng phải bỏ ra không ít, bất quá vì Thánh Linh Bảng, chỉ có thể cắn răng kiên trì…
Lạc Nam thấy đám Ngạc Ngư rốt cuộc táo bạo, lại nhìn thấy Tô Mị đầu tóc nhễ nhại mồ hôi, quyết định đánh nhanh thắng nhanh để tiết kiệm thể lực cho nàng…
Bàn tay vừa hợp, Hợp Linh Chưởng dần dần ngưng tụ…
“Haha, đám Ngạc Ngư không tệ, rất thích hợp cho ta săn giết!”
Lạc Nam chưa kịp xuất chưởng, một âm thanh ngông nghênh cười lên ha hả vang vọng không gian…
Chỉ thấy một thanh niên người khoác áo da thú, bên hông đeo lấy túi vải xuất hiện trên không trung…trong ngực hắn có một sủng vật nhỏ lấp lóe đôi mắt đỏ rực hết sức dữ tợn…
Thanh niên không nói không rằng, bàn tay ngưng tụ công kích, muốn đồ sát đám Ngạc Ngư…
Tô Mị thấy tình cảnh này, xém tí tức giận đến phun máu, nàng cố gắng mê hoặc đám Yêu Thú để Lạc Nam hành động, không nghĩ tới có người hớt tay trên…
Mà Lạc Nam trong mắt xuất hiện một tia sát khí, kẻ này ngông cuồng không xem ai ra gì thành công chọc giận hắn…
“Hợp Linh Chưởng”
Ba loại linh lực cực mạnh hội tụ mà ra, mục tiêu chuyển đổi về thân ảnh người thanh niên trên không trung…
Mà người thanh niên cũng cảm nhận được uy lực của đòn công kích, hắn cười lạnh một tiếng, túi vải đeo bên hông rung động…
RẦM…
Theo sau đó, bên trong túi vải bộc phát một tiếng gào rống kinh hồn, một thân ảnh từ đó nhảy ra…
Cấp tốc biến lớn…
Chỉ thấy đây là một con Yêu Thú hình thù cứng cáp như cương thiết, lại to lớn như một cổ xe tăng…
“Thạch Tê Gíac, Tứ Giai Yêu Thú!” Âm thanh của Kim Nhi nhắc nhở Lạc Nam…
Thạch Tê Giác đột nhiên hé mồm, phun ra vô số đất đá, hình thành một lớp tường chắn trước mặt người thanh niên…
ẦM…
Hợp Linh Chưởng bắn mạnh mà đến, xuyên thủng Tường Đá, vẫn bá đạo tiến tới, bắn trúng vào cơ thể Thạch Tê Giác…
RỐNG…
Nó gầm lên đau đớn, cơ thể bị xuyên qua, bất quá lực phòng ngực của loài yêu thú này cũng hết sức kinh người, vậy mà không chết…còn một tia hơi thở mỏng manh…
“Khốn khiếp, dám đả thương yêu thú của ta, ngươi có thể đi chết!” Thanh niên sắc mặt lạnh lùng nhìn Lạc Nam, chợt nắm lấy túi vải bên hông, đem thân thể của Thạch Tê Giác thu vào trong túi…
Không dừng lại ở đó, túi vải rung động, bên trong lại nhảy ra hai yêu thú hình thể to lớn như núi…
Chỉ thấy một con Tinh Tinh toàn thân hừng hực hỏa diễm và một con Ác Điểu có móng vuốt sắt nhọn như đao…
“Hỏa Tinh Tinh và Liệt Điểu, lại là hai loại yêu thú, bất quá vì trận pháp của Thánh Linh Học Phủ, nên bọn nó cũng chỉ là Tứ giai mà thôi!” Kim Nhi tiếp tục giải thích…
“Kẻ này là ai? Lại sở hữu nhiều Yêu Thú bên người như vậy?” Lạc Nam và Tô Mị nhíu chặt lông mày nhìn thanh niên ngạo nghễ trên không trung, hai con thú đứng sau lưng hắn…
Bên ngoài Bí Cảnh…
Thất đại chấp sự nhìn chằm chằm người thanh niên kia…
“Người của bọn họ sao đột nhiên gia nhập Học Phủ chúng ta?”
“Ta cũng thắc mắc, không phải bọn hắn luôn chê bai Học Phủ không có khả năng đào tạo đệ tử của bọn hắn hay sao?”
“Khốn kiếp, chỉ một có khả năng, đó là muốn dùng đệ tử ra oai với chúng ta!”
“Hừ, Ngự Thú Chiến Tông, để xem đệ tử của các ngươi có bao nhiêu lợi hại!”
Thất đại chấp sự nhao nhao chửi ầm lên…
“Yên tâm đi, tiểu tử kia không phải người chịu thiệt thòi, vài con thú rách không làm gì được hắn!” Chấp Chính Trưởng Lão khoác tay ung dung nói…
Bách Diện cũng nghiêm túc nhìn cảnh tượng trên màn ảnh, trong miệng lẩm bẩm:
“Ngự Thú Chiến Tông, sở trường thuần hóa và huấn luyện yêu thú mạnh mẽ, dùng yêu thú làm chiến lực chủ đạo, không nghĩ tới lần này lại tiến vào Học Phủ”
…
Bên trong Bí Cảnh…
“Hỏa Tinh Tinh, Liệt Điểu, nghiền áp hắn cho ta!” Thanh niên lơ lửng trên không trung, chỉ vào Lạc Nam ra lệnh…
RỐNG…
Theo hai âm thanh dữ tợn vang trời, Hỏa Tinh Tinh ầm ầm lao đến Lạc Nam, những nơi nó đi qua mặt đất trở nên khô cằn…
Mà Liệt Điểu càng là hung tợn hơn, sảy cánh vươn dài, móng vuốt nơi chân từ trên không xà xuống…
Nhìn tình cảnh này, lại thấy thanh niên kia một mặt tự tin như chiến thắng đến nơi, Lạc Nam nhếch miệng khinh thường…
Biểu cảm của Lạc Nam rơi vào mắt thanh niên, hắn cười gằn một tiếng:
“Không biết tự lượng sức mình, ỷ có thiên phú cao thì cho rằng vô địch? trước mặt Yêu Thú của ta, chỉ là trò hề mà thôi!”
Thanh niên tự tin vô cùng, hắn cũng biết Lạc Nam là người đạt thành tích cao trong Khảo Hạch, về chiến lực cá nhân chắc hẳn sẽ không sánh bằng Lạc Nam…
Nhưng bên cạnh hắn mang theo Yêu Thú, lại là những yêu thú mạnh mẽ được tuyển chọn trong cùng loại, vì lẽ đó chẳng ngán Lạc Nam chút nào…
Đối diện sự tự tin của thanh niên, Lạc Nam chẳng buồn giải thích…
RỐNG…GÁY…
Ý niệm vừa động…
Thổ Hùng và Hỏa Phượng ngạo nghễ mà ra, khí thế trực tiếp vượt qua hai con Yêu Thú kia một đoạn…
Thổ Hùng nhìn Hỏa Tinh Tinh đang lao đến, nó rống vang một tiếng, cánh tay lực lưỡng bao trùm Thổ Linh Lực đấm mạnh mà ra…
Hỏa Tinh Tinh cũng là phần tử hiếu chiến, nó điên cuồng ngưng tụ hỏa diễm nơi nấm đấm, cứng đối cứng với Thổ Hùng…
ẦM
Theo một âm thanh vang trời, hai nắm đấm như thiên thạch va chạm, Hỏa Tinh Tinh bị đẩy lùi vài chục bước…
Mà Thổ Hùng càng đánh càng hăng, liều mạng truy đuổi, cuốn lấy đối thủ…
Bên trên không trung, Liệt Điểu vốn hung hăng không ai bằng, hiện tại lại bị Hỏa Phượng đánh cho lông vũ rời rụng, trong mắt xuất hiện sợ hãi vô bờ bến…
Phượng Hoàng luôn là thần thú trên bầu trời, dù Hỏa Phượng của Lạc Nam không chân thật, nhưng từ trong bản năng Liệt Điểu vẫn cảm thấy sợ hãi hơn bao giờ hết…
Trước công kích táo bạo của Hỏa Phượng, cơ thể nó không ngừng xuất hiện vết thương…
Mà người thanh niên vốn tràn ngập tự tin, lúc này lại trở nên chết lặng…
Nhìn hai con Yêu Thú hắn lấy làm tự hào, trước đây vô số thiên tài gục ngã dưới chân hắn, cứ tưởng rằng mình vào Thánh Linh Học Phủ sẽ thỏa sức tung hoành, ngay cả người có thiên phú cao như Lạc Nam hắn cũng không nhìn vào mắt…
Không nghĩ tới hiện tại triệt để bị đả kích, người ta chỉ dùng hai loại vũ kỹ đã đánh cho hai con Yêu Thú của hắn te tua tơi tả…
“GÀO GÀO!” Trong lòng thanh niên, con sủng vật nhỏ hai mắt đỏ rực dữ tợn hướng hắn yêu cầu ra trận…
“Không được, ngươi là ác chủ bài ta muốn dùng đối phó người Cửu Cấp thế lực!” Thanh niên lắc đầu từ chối…
Nhìn hai con Yêu Thú sắp thua trận, hắn oán độc nghĩ thầm:
“Dù sao Yêu Thú ta cũng còn nhiều, hy sinh hai con không sao cả…”
Nghĩ là làm, thanh niên truyền âm cho hai con yêu thú của mình: “Tự bạo đi!”
Hai con yêu thú trong mắt xuất hiện giọt lệ, chủ nhân đang yêu cầu bọn chúng đi chết…
Bất quá đã có khế ước chủ tớ, chúng nó không thể không nghe…
Thế là trước ánh mắt kinh ngạc của đám người, Hỏa Tinh Tinh và Liệt Điểu cấp tốc phình to…
Nổ tung trên không trung…
Thổ Hùng vướn phải uy lực của vụ nổ, một lần nữa tan biến trong thiên địa…
Hỏa Phượng cũng bị nát một phần thân thể…
Khói bụi tản đi, Lạc Nam ánh mắt lấp lóe nhìn thanh niên đã mất đi tung tích, hắn cười cười lẩm bẩm:
“Thú vị, thiên hạ quả nhiên ngọa hổ tàng long, lần sau lấy ngươi mạng chó!”
Thanh niên muốn giữ lại Ác Chủ Bài, Lạc Nam làm sao không muốn?
Hắn còn vô số đối thủ, không thể quá mức rêu rao được…nhất là hai đại Cửu Cấp Thế Lực…
Khảo hạch chỉ mới bắt đầu vài ngày, Lạc Nam biết, thời điểm cạnh tranh trở nên sôi nổi xảy ra ở giữa và cuối khảo hạch, mới là lúc hắn dốc hết con bài trong tay…
Tung hoành ngang dọc…
…
Ngủ ngon nha ae…