Con Đường Bá Chủ – Chương 127: – Botruyen

Con Đường Bá Chủ - Chương 127:

Chương 123: Quyết định

Tiêu Thanh Tuyền…

Từng là thiếu nữ mang nhiều mơ mộng, vui vẻ như những người khác cùng trang lứa…

Sinh ra ở một gia tộc Ngũ cấp, Tiêu gia…

Mặc dù không đủ sức ngạo nghễ thiên hạ, nhưng cũng là một trong hai gia tộc quản lý một thành trì lớn…

Gia tộc còn lại là Nạp gia…

Nạp gia và Tiêu gia vốn có quan hệ hữu hảo, hai vị tộc trưởng có ước định, nếu sinh ra một trai một gái sẽ để chúng nó kết hôn…

Tiêu Thanh Tuyền là con gái của Tiêu tộc trưởng…

Mà con trai của Nạp tộc trưởng có tên là Nạp Nhiên…

Tiêu Thanh Tuyền và Nạp Nhiên từ nhỏ lớn lên cùng nhau, lại có hôn ước do phụ huynh sắp đặt nên được xem là thanh mai trúc mã…

Tuy nhiên mọi chuyện không như người tính, vào năm 10 tuổi, Nạp Nhiên lại được một tên trưởng lão của Huyết Linh Tông thu làm đệ tử…

Huyết Linh Tông, Bát Cấp tu chân thế lực, mạnh mẽ vô cùng…

Mà Tiêu Thanh Tuyền không biết vì nguyên nhân gì, tốc độ tu luyện luôn chậm chạp hơn bạn bè đồng trang lứa…

Vào năm nàng vừa tròn 15 tuổi, ngay tại ngày sinh nhật nàng, Nạp Nhiên và sư phụ của hắn đến tận Tiêu gia hống hách lớn tiếng từ hôn, cũng tuyên bố Tiêu Thanh Tuyền nàng là một phế vật, không xứng đáng làm vị hôn thê của hắn…

Chuyện này khiến toàn bộ Tiêu gia mất mặt nặng nề, phụ thân của Tiêu Thanh Tuyền càng là uất ức đến phun máu tại chỗ…

Trong cơn tức giận, Tiêu Thanh Tuyền chỉ thẳng mặt Nạp Nhiên cười lạnh nói:

“Nghe kỹ cho ta! Chỉ có ta Tiêu Thanh Tuyền từ hôn ngươi, bằng ngươi Nạp Nhiên mà muốn bỏ ta? Còn không xứng đâu!”

Cũng trong thời điểm tuyệt vọng nhất đó, một linh hồn thần bí luôn ngủ say trong thân thể nàng thức tỉnh…

“Những năm qua, ngươi tu luyện chậm chạp vì phần lớn Linh Khí tiến vào cơ thể đều bị ta hấp thụ nhằm khôi phục ý thức! Để bù đắp, ngươi có bằng lòng nhận ta làm sư phụ?”

Đây là câu hỏi thay đổi vận mệnh của Tiêu Thanh Tuyền…

Nhận linh hồn bí ẩn trong người làm sư phụ, theo thời gian trôi qua, tình cảm sư đồ của hai người thậm chí không kém mẹ con ruột thịt…

Tiêu Thanh Tuyền nhận được dạy dỗ của một vị từng là Độ Kiếp Kỳ cường giả, cộng với một thân phận kinh khủng khác, Bát Cấp Luyện Đan Sư…

Một mặt học luyện đan, một mặt học tu luyện…Kèm với sự khắc khổ cần cù của mình, Tiêu Thanh Tuyền nhanh chóng vượt xa người cùng thế hệ, trở thành thiên tài chân chính…

Và…ngày đó cũng đến…

Với sự chỉ dạy hết sức tận tình của sư phụ, vừa tròn 18 tuổi, Tiêu Thanh Tuyền đã là Nguyên Anh Trung Kỳ cường giả, Tứ Cấp Luyện Đan Sư…

Nàng tìm đến Huyết Linh Tông, tuyên chiến với Nạp Nhiên, lấy lại lòng tự tôn của mình…

Kết quả không cần nói cũng biết, Nạp Nhiên bị nàng dễ dàng đánh bại, Tiêu Thanh Tuyền chính miệng nói lời từ hôn, ân oán đôi bên toàn bộ chấm dứt…

Cứ tưởng mọi thứ dừng lại ở đó…nhưng không…

Huyết Linh Tông thể hiện ra sự hèn hạ của bọn chúng, bao vây lấy Tiêu Thanh Tuyền, muốn giết nàng diệt khẩu…

Bởi lẽ, một đệ tử của trưởng lão lại thua một nha đầu của Ngũ Cấp gia tộc, đó là điều không thể chấp nhận được…

Nếu không phải trong thời điểm nguy cấp, sử dụng một vật phẩm của sư phụ thành công đào tẩu, Tiêu Thanh Tuyền đã chết rồi…

Chuyện kinh khủng diễn ra, Tiêu Thanh Tuyền quay về gia tộc…

Chờ đón nàng là một nơi tan hoang đổ nát cùng mùi vị huyết tinh đậm đặc trong không khí, Tiêu gia trên dưới hơn ngàn mạng người, già trẻ lớn bé toàn bộ không chừa một ai…chó gà không tha…

Tất cả chết hết dưới lửa giận của Huyết Linh Tông…

Việc này không thể nghi ngờ trở thành ác mộng đáng sợ nhất trong đời Tiêu Thanh Tuyền, nếu không có sư phụ ngày đêm an ủi động viên, nàng đã bị điên rồi…

Đương nhiên, Tiêu Thanh Tuyền trở thành đối tượng bị truy sát của Huyết Linh Tông, nàng không có Hệ Thống như Lạc Nam, không có y phục hay mặt nạ che giấu thân phận…

Ngày đêm trốn chui chốn lủi, như chó nhà có tang trước sự càn quét của đám đệ tử Huyết Linh Tông…

Không ít lần vào sinh ra tử, không ít lần cửu tử nhất sinh, rốt cuộc ngày Thánh Linh Học Phủ chiêu sinh đã đến…

Tiêu Thanh Tuyền biết, nơi đây là lối đi cuối cùng trong cuộc đời nàng…

Chỉ có gia nhập Thánh Linh Học Phủ nàng mới an tâm tu luyện, mới an tâm ẫn nhẫn chờ cơ hội báo thù…

Một thiếu nữ hai mươi tuổi mang trong người nợ máu, trãi qua hầu hết bi kịch mà người khác cả đời cũng chưa gặp phải, điều đó rèn nên một tinh thần thép, một ý chí sắt đá cho chính bản thân nàng…

Minh chứng tốt nhất là lần khảo hạch này, dù thân thể đã vỡ nát không chịu nổi, nhưng Tuyền nhi vẫn cắn răng bò, trườn…

Chỉ là… một người luôn có giới hạn…

Giới hạn của nàng đã đến…

Răng rắc…

Âm thanh xương cốt vỡ nát vang lên, đôi tay mềm mại gãy khúc, hai chân nát bấy, khiến thân thể nàng nằm bẹp xuống bậc thang…

Ép lực của Độ Kiếp như một ngọn núi lớn đè nặng trên tấm lưng mảnh mai của nàng…

Vô tận đau nhứt và mỏi mệt, ngay cả đầu ngón tay của nàng cũng bất động rồi…

Bậc thang tầng 96…

Đôi mắt đẹp kia chảy dài hai hàng huyết lệ, cơn tuyệt vọng bao trùm tâm linh yếu ớt của nàng…

Thế giới gần như chết lặng…

Chợt…

Tiêu Thanh Tuyền cảm thấy thân thể mình bay bỏng mà lên…

Một đôi tay rắn chắc ôn nhu bế bồng, như sợ nàng đau đớn, động tác của đôi tay kia nhẹ nhàng đến cực điểm, như nâng niu báo vật vô giá nhất trần đời…

Cùng thời điểm đó, một âm thanh khàn khàn vì mỏi mệt nhưng tràn ngập ấm áp vang lên nhẹ nhàng bên vành tai thiếu nữ:

“Đoạn đường còn lại… nhìn thì ngắn ngũi nhưng phủ đầy bão giông …ta hy vọng… được cùng nàng nắm tay nhau chinh phục nó…!”

Tiêu Thanh Tuyền trái tim khẽ run, nơi yếu ớt nhất linh hồn như bị gõ mạnh, nàng cố sức ngẩng đầu…

Trong mắt nàng, một gương mặt phủ đầy máu me có phần dữ tợn, duy chỉ có một con mắt bạc trắng đầy vẻ tà dị, lại ẩn chứa nét ôn nhu và diệu dàng, đang sáng rực như mặt trăng đêm ngắm nhìn nàng…

Tiêu Thanh Tuyền nhắm vội đôi mắt, như sợ linh hồn mình bị chiếm đoạt…

Nàng không dám nhìn đôi mắt tràn đầy tình cảm kia…nàng sợ…đã rất lâu rồi ngoại trừ sư phụ, chưa có ai thật tâm đối xử chân thành với nàng…

Trong quá trình trốn tránh Huyết Linh Tông, không ít lần nàng kết giao bằng hữu…kết quả đối phương biết nàng bị truy nã, âm thầm mật báo để đổi lấy phần thưởng…

Vì lẽ đó, nàng rất sợ cảm giác bị lừa dối…rất sợ, rất sợ…

“Hự!”

Một ngụm máu tươi trong miệng Lạc Nam phun ra, gương mặt hắn vặn vẹo, xương cốt có dấu hiệu rạn vỡ…

Từ khi bế nàng, áp lực trên người hắn đã gia tăng…mà Tiêu Thanh Tuyền cảm thấy toàn thân nhẹ nhàng, áp lực chịu đựng toàn bộ biến mất…

“Mang theo người khác trên Thiên Trọng Sơn, sẽ phải thừa nhận toàn bộ ép lực của đối phương!” Lão Thất trầm giọng nhắc nhở, theo ý của hắn, Lạc Nam có thiên phú cao hơn, không nên mềm lòng vào lúc này mà giúp đỡ người khác…

Tu chân giới vốn nên là như vậy, người không vì mình…trời tru đất diệt…

Nhưng Lạc Nam cũng đang làm tất cả vì hắn đây…

Trong suy nghĩ của hắn, vì thiếu nữ này cũng là vì chính hắn…bởi nàng sớm muộn sẽ là người đàn bà của hắn…

Mặc kệ đau đớn tràn khắp cơ thể, so với những lần Luyện Hóa Dị Hỏa, đau đớn hiện tại cũng không đáng sợ cho lắm…

Bộp…

Lạc Nam bế nàng, thành công đặt chân đến tầng 97…

Lại một ngụm máu tươi phun ra, cơ bắp trên người rách nát không chịu nổi…

“Tên khốn kiếp này…thời điểm nào rồi còn giở thói đa tình, đáng ghét đến cực điểm!” Yên Nhược Tuyết vừa khóc vừa cười, trong mắt ẩn chứa niềm tự hào vô hạn…

Nhìn vô số ánh mắt nữ tử ở hiện trường đang ghen tỵ Tuyền nhi, Yên Nhược Tuyết không cảm thấy ghen tỵ, trái lại tự hào về nam nhân của mình…

Bởi nàng tin rằng, nếu đặt nàng ở vị trí thiếu nữ kia, hắn cũng sẽ làm vậy…

Nam nhân của nàng, trân trọng tất cả nữ nhân bên cạnh hắn…

Không biết từ lúc nào, Tô Mị và Hoa Ngọc Phượng ánh mắt đã trở nên thất thần…

Anh hùng hy sinh bản thân giúp đỡ mỹ nhân trong lúc nguy cấp nhất, cảnh tượng này có mấy nữ nhân trụ vững chứ?

“Khanh khách, không hổ danh là nam nhân của thiếp! Bất quá nếu chàng xảy ra chuyện gì, đừng hòng nhìn mặt thiếp nữa!” Diễm Hồng Liên lau trộm giọt nước mắt vừa chảy ra, giả vờ cười cười nói nói, chỉ là trái tim đã sớm mềm nhũn, hận không thể thay thế vị trí của Tuyền Nhi…

“Muội cũng muốn giống như nàng huhu!”

Diễm Điệp Tình không thành thục được như tỷ tỷ, hai mắt từ lâu đã ướt đẩm như mưa, bàn chân nhỏ nhắn liên tục dậm xuống mặt đất ra vẻ giận dỗi, ghen tỵ nhìn chằm chằm thiếu nữ nằm trong lòng hắn…

Nam Cung Uyển Dung nhìn thân thể nam nhân cường tráng phủ đầy máu tươi, trái tim đập thình thịch, so với đám thanh thiếu niên của Nam Cung gia, hắn quả thật quá mức khác biệt rồi…

Bên trong bóng tối, một bóng lưng mỹ tuyệt thiên hạ như ẩn như hiện, giọng điệu nhỏ nhẹ chỉ một mình nàng nghe thấy:

“Hừ tên xấu xa này, một thời gian không gặp mà bản lĩnh dụ dỗ tiểu nữ nhân gia tăng không ít!”

Âm thanh kiều mị đến tận xương tủy…chỉ tiếc không ai có thể nghe được…

Không biết từ lúc nào, thiếu niên trẻ tuổi cao quý có đôi mắt sáng ngời đã xuất hiện tại một gốc quảng trường, sắc mặt hắn âm trầm nhìn cảnh tượng trong Kính, lẩm bẩm nhưng tràn ngập sát khí nói:

“Đại ca của ta! Không biết có phải là ngươi thật không, cũng không biết ngươi bằng cách nào giữ được mạng, bất quá vì một nữ nhân mà hành động ngu xuẩn như thế, chưa xứng làm đối thủ của Lạc Vũ ta!”

Thiếu niên này chính là Lạc Vũ…Hiển nhiên trong suy nghĩ của hắn, Lạc Nam rõ ràng là đang dại gái…

Vì một nữ tử mà bỏ qua Độ Kiếp Kỳ truyền thừa, người làm ra việc ngu xuẩn như vậy, không xứng là đối thủ của hắn…

Sau lưng Lạc Vũ, ba vị thiên tài của Lạc gia hai mắt lấp lóe nhìn chằm chằm thân ảnh Lạc Nam, sát khí trong mắt lưu động kịch liệt…

Bậc thang 98…

“Ngươi muốn làm gì? Có ý đồ gì sao?” Tuyền nhi trợn to mắt nhìn nam nhân đang bế nàng, áp lực biến mất khiến nàng có sức mở miệng chất vấn…

Trong suy nghĩ của nàng, tên này vô cớ làm vậy là có ý đồ…

“Hồng hộc…hộc..hộc…ta…chỉ cảm…thấy…nàng…xứng..đáng hơn mình…!” Lạc Nam thở không ra hơi, lấp bắp cười nói…

Tuyền nhi trái tim lại rung lên, đè nén cảm giác kỳ dị trong lòng, môi đỏ quát một tiếng:

“Ta không phải trẻ em ba tuổi, mau nói ý đồ của ngươi đi!”

“Nếu…nàng…cho rằng như vậy…hộc…vậy sau lần này…đến gặp…ta…một chuyến!” Lạc Nam thở dốc, nhìn nàng cười nói…

“Quả nhiên!” Tuyền nhi lườm Lạc Nam một cái, tên này quả nhiên có mục đích…

“Được rồi…truyền…hộc…hộc…thừa của Độ Kiếp…nàng cố gắng nắm lấy! haha” Lạc Nam khó khăn cười lớn một tiếng…

Trước ánh mắt trợn tròn đầy tiếc nuối và khó tin của đám người, hắn cúi đầu đặt lên trán Tuyền nhi một nụ hôn thật nhẹ…

Không đợi Tuyền nhi phản ứng, vội vàng đặt thân thể nàng lên bậc thang cuối cùng – 99…

Dị biến phát sinh…

Toàn bộ Thiên Trọng Sơn rung rẩy kịch liệt, vô tận hào quang đột nhiên bao trùm toàn bộ tầng 99, che phủ thân thể Tuyền nhi…

Trước khi bị ánh sáng bao phủ, Tuyền nhi nhìn trừng trừng bóng lưng người nam nhân đang dứt khoát quay đầu…

Hắn đang đi xuống từng bước một, đi về bốn vị giai nhân của hắn…

Hiển nhiên trong mắt tên này, các nàng vẫn rất quan trọng…

Bốn nữ nhìn hắn, ánh mắt tràn ngập thâm tình và tự hào…

Nam nhân của các nàng, vĩ đại như vậy…

Đối với nổ lực vượt xa người thường của Tuyền nhi, các nàng đều rất thưởng thức và ghi nhận…cũng biết nam nhân của mình có “sư phụ” lợi hại rồi, không nhận truyền thừa từ Độ Kiếp Kỳ cũng được…

Leo lên thì khó nhưng đi xuống thì nhanh, áp lực lại nhẹ bớt…

Chỉ thoáng chốc, Lạc Nam đã tiếp cận tứ nữ Mộc Tử Âm…

“Bốn bảo bối! Ta để các nàng thất vọng rồi!” Lạc Nam dang tay, mặc kệ thân thể máu me đầm đìa của mình, lần lượt ôm từng thân thể vào lòng…

“Keng, nhiệm vụ Bá Chủ Niên Thiếu Thất bại, trừ 10 triệu Điểm Danh Vọng…” Âm thanh của Hệ Thống vang lên…

Lạc Nam nhếch miệng mỉm cười, mười triệu điểm danh vọng không quá lớn để hắn tiếc nuối, còn về phần thưởng của nhiệm vụ, hắn tin rằng Cửa Hàng May Mắn tăng cấp sẽ bù đắp lại phần nào…

Mục đích của nhiệm vụ này là muốn hắn để lại truyền thuyết vô địch của mình khi còn trẻ của một vị Bá Chủ…

Hắn tin tưởng hành động của mình ngày hôm nay so với việc dành lấy hạng đầu còn hoàn mỹ hơn, chẳng qua hệ thống quá mức theo một khuôn mẫu nhất định, xử hắn thất bại hắn cũng đành chịu…

Đúng như Lạc Nam dự đoán, vô số năm sau, hậu nhân luôn luôn truyền miệng ca tụng về truyền thuyết của một vị Bá Chủ cường đại mạnh mẽ nhưng phong lưu đa tình, hy sinh lợi ít của bản thân mình để trợ giúp mỹ nhân hoàn thành tâm nguyện…

Điển cố này trở thành đề tài và nguồn cảm hứng của vô số nhà văn, nhà thơ, sáng tác nên các tác phẩm kinh điển lưu truyền hậu thế…

Dù vô số năm trôi qua, vị Bá Chủ kia vẫn trở thành tình nhân trong mộng của nữ nhân toàn thiên hạ, bức họa “Bá Chủ bế mỹ phục Trọng Sơn” được các nàng treo nơi đầu giường, hy vọng khi chìm vào giấc mơ, vị mỹ nhân trong lòng Bá Chủ kia sẽ trở thành chính mình…

Vị Bá Chủ đó cũng trở thành thần tượng của hàng loạt các thế hệ thiếu niên nhiệt huyết, lấy hắn làm khuôn mẫu để trưởng thành…

Đương nhiên đó là chuyện sau này, sẽ kể sau…

“Thiếp tự hào về chàng!” Mộc Tử Âm vùi đầu vào lòng ngực hắn, mặc kệ máu me đầm đìa…

“Bọn thiếp cũng vậy!” Bạch Tố Mai và Lý Trúc Loan nín khóc mỉm cười…

Liễu Thi Cầm không nói, nhưng ánh mắt hạnh phúc không sao che giấu được…

Người nam nhân này, đối với nữ nhân khác còn trân trọng như vậy, huống gì mấy người các nàng?

“Tiểu tử! Làm rất khá…” Chấp Chính Trưởng Lão càng nhìn tên này càng hài lòng, không nhịn được mở miệng nói một tiếng…

Trong mắt mấy tên chấp sự cũng có nét hân thưởng, nhất là Đại chấp sự và tam chấp sự là hai bà lão, đối với hành động của Lạc Nam khen không dứt miệng…

“Đa tạ chư vị tiền bối!” Lạc Nam cười cười chắp tay…

Lão Ngũ nhìn tình cảnh này, trong lòng bắt đầu trầm xuống…thầm nghĩ có nên yêu cầu đệ tử hóa giải ân oán đôi bên hay không?

Hắn biết, Lạc Nam được mấy lão quái vật thưởng thức, muốn giết hắn đã trở nên rất khó…

“Được rồi! Truyền Thừa sẽ diễn ra khá lâu, phần lớn thí sinh đều bị thương, thử thách thứ 3 sẽ mở ra vào mười ngày sau!” Chấp Chính Trưởng Lão nói một câu, thân thể biến mất…

Lão Thất tiếp tục làm nhiệm vụ của mình, hắn lớn tiếng nói:

“Khảo Hạch mỗi thế hệ đều xuất hiện thay đổi, nhất là ở ải cuối cùng, lần thay đổi này khá đặc biệt!”

Không đợi mọi người thắc mắc, hắn nói tiếp luôn:

“Phần khảo hạch thứ ba là Chiến Lực, tất cả thí sinh tu vi vẫn bị cân bằng ở mức Nguyên Anh Sơ Kỳ…khảo hạch này nhằm hai mục đích, một là loại bỏ những học sinh có chiến lực yếu kém, hai là chọn ra 50 Tân thiên tài có thành tích đứng đầu thành lập nên Thánh Linh Bảng!”

“Ở lần khảo hạch này, người tham dự gồm có toàn bộ thí sinh thông qua khảo hạch thứ hai cùng với những Thiên Tài thông qua danh ngạch tiến thẳng vào Học Phủ nếu có nguyện vọng đề tên mình vào Thánh Linh Bảng…”

“Đối với thiên tài gia nhập Học Phủ thông qua Danh ngạch không ép buộc tham gia, những ai muốn đặt tên mình lên Thánh Linh Bảng có thể đăng ký tham dự!”

Bên trong quảng trường, vô số Thiên Tài tiến vào Học Phủ thông qua danh ngạch hai mắt nóng rực, bọn hắn đã sớm hận mình bỏ qua những lần khảo hạch đắc sắc này, hiện tại có cơ hội, sao có thể bỏ qua?

“Bẩm chấp sự, nếu thành tích của chúng ta kém hơn thí sinh thì sao?” Lê Khang hướng về Trực Tiếp Vạn Lý Kính hét lớn…

Vạn Lý Ký không hổ danh là Linh Cấp Pháp Bảo, vậy mà đem lời nói của Lê Khang truyền khắp tai mỗi người…

“Đương nhiên là đem các ngươi loại bỏ! Thông qua Danh Ngạch tiến vào Học Phủ nhưng thực lực lại yếu kém, tốt hơn là cút về nhà tu luyện thêm mười năm nữa đi!” Lão Thất nhàn nhạt nói…

Lời nói của Lão Thất khiến sắc mặt một đám thiên tài thông qua Danh ngạch trở nên tái nhợt…

Một ít tên dựa vào bối cảnh tiến vào Học Phủ như Lâm Thái quyết định sẽ không tham gia, đối với vị trí của Thánh Linh Bảng hắn biết mình không có tư cách ngồi…

Tốt hơn hết là cam chịu kiếp dân đen, an an ổn ổn trong Học Phủ là được…

Trái ngược với những kẻ hèn nhát này, Diễm gia hai vị công chúa cùng Bách Hoa Tam Thánh Nữ ánh mắt đã trở nên cháy bỏng, hận không thể lập tức tham dự…

“Cơ hội đã đến! Quay về chuẩn bị, lần này phải nhổ cỏ tận góc!” Lạc Vũ bất cần nhếch môi, quay sang ba tên thiên tài cùng tộc mở miệng căn dặn…

“Tuân lệnh thiếu chủ!” Ba người liếc nhìn nhau, đều chứng kiến sát khí trong mắt đối phương…

Lần này, bọn họ phải tự tay nhổ bỏ vết nhơ của gia tộc…

Trong lúc nhất thời, đám người nhao nhao rời đi, riêng phần mình chuẩn bị…

Mười ngày, sẽ là sự yên bình trước cơn giông bão đang điên cuồng ập tới…

Lạc Nam ánh mắt lấp lóe, quay sang chúng nữ mỉm cười, tự tin cười nói:

“Xem ra Thánh Linh Học Phủ vẫn rất công bằng, không thiên vị đám Thiên Tài có danh ngạch!”

“Đương nhiên rồi, bất quá chàng cũng không được chủ quan, 50 danh ngạch trên Thánh Linh Bảng, rất nhiều gã quái vật sẽ có hứng thú đây!” Mộc Tử Âm ngưng trọng nói…

Lạc Nam gật đầu, chiến ý lăng thiên, mở miệng thì thầm:

“Ta cũng rất chờ mong được “giao lưu” cùng họ đây, nhất là thiên tài của Cửu Cấp Thế Lực a…”


 

Đang có 0 bình luận
Image

Lời bình luận giới hạn từ 15 đến 500 kí tự.