Editor: Tô Tô Hữu Hành
~~~
Đồng Kinh Niên không hay biết hành động của anh ở trong mắt tài xế lại biến thành phát thức ăn cho “chó”. Trong lòng vẫn đang buồn bực, anh thật sự chỉ lớn hơn Tư Nam một chút mà thôi, sao có thể từ 30 nhảy lên gần 40 được chứ?
Huống chi… trên thực tế, anh còn chưa tới 30.
Đương nhiên anh không thể mở miệng nói ra câu này được, làm như vậy có khác nào tự vả vào mặt mình đâu.
Hôm qua anh đắc ý toan tính mưu kế bao nhiêu, thì hôm nay lại chán nản bấy nhiêu.
Nhưng chuyện này cũng không hẳn là lý do khiến cho Đồng Kinh Niên càng buồn bã, thương tâm hơn.
Sau khi trêu chọc anh đã đời, Tô Tâm Đường nói với tài xế một dãy địa chỉ ở cách đây khá gần, rồi bảo hắn cho xe dừng tại đó là được.
“Em muốn làm gì?”
Đồng Kinh Niên nắm lấy tay của cô gái, mơ hồ cảm thấy có chỗ nào đó không đúng.
“Về nhà đây.”
Tô Tâm Đường trả lời đúng tình hợp lý, có hơi buồn cười nhìn anh: “Bằng không thì sao?”
Đồng Kinh Niên nghĩ cô nên về nhà của anh mới đúng, không phải hai người bọn họ là người yêu sao?
“Ngay cả là người yêu thì cũng không cần phải luôn ở cạnh nhau, trước kia anh với bạn gái cũng dính lấy nhau cả ngày hả?”
Tô Tâm Đường đoán được suy nghĩ của anh, cô trực tiếp phản bác.
Đồng Kinh Niên: “Tô Tâm Đường.”
Anh gằn từng chữ một.
Gọi thẳng tên của cô!
Tô Tâm Đường cảm thấy vui vẻ, anh già này thẹn quá hóa giận rồi.
Người khác không biết nhưng cô lại biết, Đồng Kinh Niên 30 tuổi đầu mà vẫn là xử nam. Tuy rằng đã có ba cô bạn gái cũ nhưng anh và bọn họ sẽ không có khả năng ở chung.
Đồng Kinh Niên quả thật cảm thấy Tô Tâm Đường đang cố ý.
Dù sao thì cô cũng biết rõ ràng…
Lại nói tiếp, anh và Tô Tâm Đường từ lúc bắt đầu đã không bình thường, người ta đều yêu đương xong rồi mới lên giường, còn anh và cô thì trước lên giường sau mới bàn chuyện yêu đương.
Tô Tâm Đường không biết áy náy là gì, thậm chí còn nhảy Disco trên miệng vết thương của người ốm Đồng Kinh Niên.
“Còn nữa, chúng ta chưa phải là người yêu đâu.”
…
Nếu nói vừa rồi Đồng Kinh Niên còn thể hiện thái độ thân mật của cặp đôi đang yêu, vậy thì bây giờ gương mặt anh lại đen sì trong nháy mắt.
Anh lên cơn rồi.
“Tô Tâm Đường, em lừa anh?”
Đồng Kinh Niên cho rằng sau khi anh làm rõ mọi chuyện với Tư Nam, chính là sẽ cùng với cô ở bên nhau.
Đôi mắt đen nhánh của người đàn ông tỏa ra một cỗ không giận mà uy, khi anh nhìn chằm chằm vào một người như vậy sẽ khiến người đó vô cùng áp lực.
Tất nhiên “người đó” không bao gồm Tô Tâm Đường, cô còn dám giựt lông hổ nữa đấy.
“Từ trước đến nay em chưa từng đồng ý với anh, em chỉ chấp nhận sự theo đuổi của anh mà thôi.”
Cô chớp mắt vô tội, bàn tay mảnh khảnh đặt trên lồng ngực của người đàn ông, kéo rộng khoảng cách giữa hai người.
Đồng Kinh Niên há miệng thở dốc.
Anh không nói được câu nào.
Muốn phản bác lại Tô Tâm Đường nhưng vẫn theo lời cô nói mà suy nghĩ cẩn thận.
Đúng là cô chưa từng đáp ứng sẽ cùng với anh ở bên nhau, cô chỉ đồng ý việc anh gặp Tư Nam mà thôi.
Vậy bây giờ bọn họ vẫn là —-
Bạn tình?
Cảm giác thất bại mạnh mẽ xông lên.
Tô Tâm Đường dùng ánh mắt nói với Đồng Kinh Niên: Đúng vậy, anh nghĩ không sai.
“Cho nên anh phải biểu hiện thật tốt, giống như vừa rồi là không được đâu, lá gan của em bé lắm.”
Đồng Kinh Niên: Ha ha.
Anh còn lâu mới tin.
Đồng Kinh Niên cũng không quá thất thố bởi vì còn có tài xế đang ở trước mặt. Thật ra ngay cả khi không có tài xế thì Tô Tâm Đường cũng không thể tưởng tượng được bộ dáng thất thố của anh sẽ như thế nào. Ngày hôm qua anh khẩu giao cho cô cũng chỉ chú tâm vào hành động mà thôi.
Nhưng nếu Tô Tâm Đường không nhìn nhầm thì suốt quãng đường còn lại, ánh mắt anh nhìn cô mang theo vẻ lên án.
Tô Tâm Đường có cảm giác cô là một tên tr.a nam sau khi ngủ với con gái nhà lành liền đem người ta vứt bỏ. Cô cho Đồng Kinh Niên ăn mệt như vậy nhưng cũng chẳng thấy quá đáng chút nào.
Đồng Kinh Niên nghẹn một hơi, anh không muốn nói chuyện với Tô Tâm Đường nữa. Mặc dù những lời cô nói đều là sự thật nhưng nó lại làm anh tổn thương.
Nhưng người phải đi rồi, anh cũng hết giận.
Không nhịn được.
Nếu nhịn quá là sẽ để bạn gái chạy mất luôn đấy.
“Không thể đi với anh sao?”
“Anh không thoải mái.”
Ánh sáng ở trong xe tương đối ảm đạm, ánh đèn từ bên ngoài hắt lên gương mặt của người đàn ông khiến anh nhu hòa hơn hẳn. Hàng mi đen khẽ run, mang theo cảm giác yếu ớt khác thường.
Tài xế tự nhận bản thân mình rất chuyên nghiệp nhưng suýt chút nữa bàn tay cũng run lên, lái xe chệch ra khỏi làn đường.
Cũng may hắn đã ổn định lại rồi.
Hắn rất chuyên nghiệp nhưng lần này lại bị chấn động quá lớn.
Hình như hắn chưa bao giờ thấy qua Đồng tổng làm nũng…
Đây là làm nũng đúng không?
Hai tay của Tô Tâm Đường ôm lấy gương mặt yếu ớt đang làm nũng của Đồng Kinh Niên: “Anh đáng yêu quá đi.”
Chân thành khen ngợi.
Đồng Kinh Niên: “…”
Anh cũng không muốn được khích lệ như vậy đâu.
“Uống thuốc đầy đủ sau đó ngủ một giấc thật ngon, chị đây còn có việc cần phải hoàn thành, ngày mai sẽ đến tìm anh.”
Kế sách giả bộ đáng thương để níu kéo Tô Tâm Đường không những không thành công, mà anh còn bị cô chiếm tiện nghi, “mặc váy vô tình” bỏ chạy lấy người.
Đồng Kinh Niên bảo tài xế dừng lại ở bên dưới nhà cô, cho dù đang tức giận thì anh vẫn duy trì phong độ rất tốt.
Dĩ nhiên điều kiện tiên quyết để bảo trì phong độ chính là người đó là Tô Tâm Đường, cô gái đã bước vào trong lòng anh. Trước kia anh đối xử với cô cũng không được phong độ cho lắm.
Nhưng Tô Tâm Đường lại cự tuyệt: “Còn chưa chuyển từ bạn tình lên chính thức đâu, tém tém lại chút.”
Đồng Kinh Niên: “Em sợ anh bị hàng xóm nhìn thấy à?” Chẳng lẽ anh không thể gặp người khác được sao?
Tô Tâm Đường nhún vai, không phủ nhận.
…
Thật ra không phải vì sợ bị hàng xóm nhìn thấy, hay vì anh không thể gặp được người ngoài, mà vì cô muốn gặp mặt bạn thân của anh.
Từ xa Tô Tâm Đường đã nhìn thấy Tư Nam đứng đợi ở đó. Hắn mặc áo khoác nỉ, quàng một chiếc khăn kẻ ô vuông tối màu, gu thời trang rất ổn.
“Đường Đường.”
Nghe thấy động tĩnh, người đàn ông xoay người nhìn về phía cô.
Mặc dù Đồng Kinh Niên đã tìm hắn ngả bài nhưng khi nhìn thấy Tô Tâm Đường thì hắn cũng không tức giận, vẫn là gương mặt ôn hòa như cũ.
Thật không dám tưởng tượng hắn có thể xuống tay tàn nhẫn với Đồng Kinh Niên đến vậy.
“Em về rồi à.”
Tô Tâm Đường đứng yên một chỗ cách hắn không xa.
Là cô đã gửi tin nhắn hẹn Tư Nam đến đây.
“Lạnh không?”
Việc đầu tiên Tư Nam làm chính là quan tâm Tô Tâm Đường, hắn vĩnh viễn là một người bạn trai ba tốt: “Hay là lên nhà rồi nói nhé.”
Tô Tâm Đường: “Không cần thiết.”
Cô cách Tư Nam càng lúc càng gần, bàn tay hung hăng tặng một cái tát lên khuôn mặt dịu dàng kia.
———————————————————————
Editor: Haha chương tôi thích nhất sắp đến rồi. ∠( ᐛ 」∠)_ Các tiểu tình nhân mau mau ném sao nhỏ để tôi xắn tay áo lên và edit nàoooooo!