Editor: Tô Tô Hữu Hành
~~~
Đồng Kinh Niên hẹn gặp Tư Nam tại một bãi biển ở khu vực ngoại thành. Hôm nay gió rất lớn, vì đang là mùa đông nên nơi này không hề có một bóng người nào.
Tư Nam đang bước đi bên cạnh anh.
“Kinh Niên, sao đột nhiên lại hẹn tôi đến nơi này để làm gì?”
“Có chuyện muốn nói sao?”
“Cậu đừng nhìn tôi như vậy, nghiêm túc quá rồi đấy.”
Tư Nam cười, vỗ lên bả vai của Đồng Kinh Niên.
Đúng như Tư Nam vừa nói, hôm nay Đồng Kinh Niên rất nghiêm túc. Tuy rằng cũng không khác với dáng vẻ thường ngày, nhưng lúc này đây trên gương mặt của anh lại chẳng có một chút tươi cười nào cả.
Anh cũng cảm thấy nơi đây không thích hợp để đứng cười.
Thậm chí anh còn nhấc xuống bàn tay của Tư Nam đang đặt trên vai mình.
“Tư Nam, tôi có chuyện quan trọng muốn nói với cậu.”
Tư Nam hơi kinh ngạc, dường như hắn đã nhận ra điều gì đó nên vẻ tươi cười trên gương mặt cũng giảm bớt.
Gió lạnh thổi qua, giọng nói của Đồng Kinh Niên rất rõ ràng.
“Tôi thích Tô Tâm Đường, muốn cùng với cô ấy ở bên nhau… Thật xin lỗi, nếu cậu không thể chấp nhận được thì cứ đánh đi, tôi sẽ không đánh trả.”
Đối với Tư Nam, Đồng Kinh Niên vẫn cần phải xin lỗi, dù sao thì cũng là anh đào góc tường của bạn thân mình.
Kỳ thật anh chưa bao giờ nghĩ sẽ có ngày hôm nay, trước đây ở nhà thường thấy mẹ và chị gái xem những bộ phim truyền hình kể về anh em bạn bè tranh chấp nhau chỉ vì một người phụ nữ. Khi ấy Đồng Kinh Niên còn khịt mũi coi thường, cảm thấy loại kịch bản đó thật máu chó.
Phụ nữ nào mà chẳng giống nhau, vì một người phụ nữ mà khiến cho tình cảm bạn bè rạn nứt thì đúng là lãng phí thời gian và sức lực.
Huống chi anh còn chướng mắt kiểu phụ nữ ồn ào, tục tằn.
Nhưng Đồng Kinh Niên quả thật đã sai rồi, cô gái mà anh quen lại không hề giống với những người khác. Chẳng ngoan ngoãn cũng chẳng dịu dàng, vui vẻ thì cười, khó chịu thì khóc, lại còn sống rất tùy hứng.
Đến bây giờ thì anh phải thừa nhận rằng, Tô Tâm Đường đúng là một cô gái rất ồn ào và tục tằn. Nhưng anh lại cứ say mê cô như vậy, thậm chí còn không ngại đoạt lấy cô từ tay của người bạn đã cùng anh lớn lên.
Nắm đấm gào thét mà đến, nện thẳng lên mặt của anh. Đau thật đấy, trong miệng có mùi máu tươi rồi.
Đồng Kinh Niên thực hiện đúng như lời anh đã nói, không hề đánh trả, anh đứng yên một chỗ nhận lấy từng cú đấm của Tư Nam.
Anh biết sau chuyện này có khả năng mình sẽ mất đi một người bạn rất rất tốt. Cho dù hai người bọn họ không hoàn toàn tuyệt giao, thì cũng không thể quay trở lại được như trước kia nữa.
Nếu nói không khó chịu thì chính là nói dối, nhưng hơn hết lại càng giống như trút được gánh nặng và còn có cả mừng thầm.
Đúng vậy, mừng thầm.
Sau ngày hôm nay, anh có thể bước ra ngoài ánh sáng, sẽ không bị người ta nói là kẻ thứ ba nữa.
Đồng Kinh Niên nghĩ đến rất nhiều chuyện, anh cũng nghĩ liệu Tô Tâm Đường có nhớ anh không.
Khả năng cao là không nhớ.
…
Đồng Kinh Niên dám chắc tám, chín phần.
Quả thật không nhớ.
Từ lúc người đàn ông ra khỏi nhà, cô liền ngủ một giấc say bí tỉ.
Tất nhiên cần phải ngủ rồi, hôm qua lăn lộn cả đêm, sáng dậy mới chỉ ăn được có chút xíu thì lại tiếp tục náo loạn. Ngay cả người làm bằng sắt cũng chẳng chịu được ấy chứ!
Tô Tâm Đường lăn vài vòng trên chiếc giường lớn thoải mái, ngón tay tinh tế trắng nõn quấn lấy sợi tóc của chính mình.
Sinh nhật của Đồng Kinh Niên đúng vào ngày Lễ tình nhân sao?
Cô không quá tin.
Đối với chuyện Đồng Kinh Niên đi gặp Tư Nam, Tô Tâm Đường cũng không mấy bận tâm. Nếu có thể đến hiện trường xem trực tiếp thì tốt, nhưng mà cô có được đi đâu.
Huynh đệ tương tàn gì đó, nghe cũng ghê phết đấy.
Đồng Kinh Niên không ở nhà nên cô có thể chiếm toàn bộ chiếc giường lớn cho riêng mình, vừa lăn lộn vừa nhảy Disco, lúc nào mệt thì nằm im lướt điện thoại, dù sao cũng rất nhàn nhã.
Mãi sau cô mới nhận ra một chuyện không hợp lý chút nào, đó là Đồng Kinh Niên vẫn chưa trở về.
Lúc anh đi còn chưa đến giữa trưa, mà bây giờ thì trời đã tối rồi.
Dưới tầng bỗng có động tĩnh, nhưng lại là tiếng chuông cửa.
Tô Tâm Đường mặc quần áo gọn gàng bước xuống tầng một, dưới chân mang đôi dép lê kiểu dáng đơn giản của Đồng Kinh Niên.
Nếu bấm chuông cửa vậy thì rõ ràng không phải là anh.
Quả thật không phải Đồng Kinh Niên, mà là một anh chàng giao cơm. Tô Tâm Đường xách túi thức ăn lớn, đứng dựa vào khung cửa hỏi chàng trai đang mặt đỏ tai hồng.
“Người khác đâu?”
Anh chàng giao cơm nhìn cô với gương mặt khó hiểu.
Tô Tâm Đường thấy vậy nên cũng không tiếp tục hỏi nữa, cô chỉ nói một câu cảm ơn.
Sau khi vào nhà, cô đặt túi đồ ăn lên trên bàn, cũng không mở ra mà lại trực tiếp gửi tin nhắn cho Đồng Kinh Niên.
[ Anh đang ở đâu? ]
Người bên kia trả lời ngay.
[ Em mặc quần áo hẳn hoi vào. ]
[ Anh đang ở công ty, có chuyện cần xử lý nên tạm thời chưa thể về được. ]
Tô Tâm Đường nhướng mày, nhìn dòng tin nhắn nghiêm túc giải thích của anh.
Cô lập tức mở cửa, đi về hướng một chiếc xe ô tô đỗ ở ven đường cách đó không xa.
Thật ra chiếc xe này ẩn nấp rất kín đáo, nếu không để ý kỹ sẽ không phát hiện ra, nhưng càng như vậy thì càng dễ giấu đầu hở đuôi.
Tô Tâm Đường bước thẳng đến vị trí ghế lái, gõ lên cửa kính.
“Nhìn thấy anh rồi!”
Giống như đi bắt đuôi mèo vậy.
Kính xe ô tô của Đồng Kinh Niên là loại chỉ có thể nhìn từ trong ra ngoài chứ không thể nhìn từ ngoài vào trong, trước đây cô với anh từng làᘻ tình trên chiếc xe này nên cũng đã được lĩnh hội qua.
Vẫn không có chút động tĩnh nào, Tô Tâm Đường khẳng định người ngồi ở trong xe đang rất không bình tĩnh. Không biết anh sẽ lộ ra vẻ mặt gì khi bị bắt tại trận thế này.
Thấy người nào đó vẫn nhất định không chịu mở cửa, Tô Tâm Đường bắt đầu biểu diễn.
“Mở cửa nào, mở cửa nào. Em biết anh ở nhà rồi nhé, anh có bản lĩnh đoạt phụ nữ thì cũng phải có bản lĩnh mở cửa chứ…”
Kính xe kéo xuống trong nháy mắt, không cho Tô Tâm Đường có cơ hội trình diễn xong.
“Em làm gì thế?”
Giọng nói của người đàn ông thể hiện rõ sự bất đắc dĩ.
Anh chưa từng thấy qua một Tô Tâm Đường giống như vậy.
“Ui, đây không phải là Đồng tổng sao?”
“Tại sao Đồng tổng có nhà mà lại không vào thế, tính học theo Đại Vũ* à?”
*Tạm thời chưa giải thích được câu này, sẽ bổ sung sau.
“Ai đang ở công ty thế, chó à?”
Từng câu từng chữ cô nói ra đều có thể khiến cho mí mắt của Đồng Kinh Niên giật nảy hết cả lên.
“Anh mới từ công ty về, bây giờ còn phải quay lại đó.”
Đồng Kinh Niên vừa nói vừa mở cửa bước xuống xe, anh cởi áo khoác âu phục trên người mình rồi khoác lên người của Tô Tâm Đường.
“Mặc quá ít.”
Còn không quên đánh giá.
Đồng Kinh Niên không hỏi cô tại sao lại biết anh ở đây, tin nhắn Wechat lúc nãy gửi cho cô đã bán đứng anh. Khi nhìn thấy cô ăn mặc phong phanh đứng dựa vào cửa tươi cười với thằng nhóc giao cơm, anh liền cảm thấy nghẹn muốn ch.ết.
Cô không biết rằng có rất nhiều gã đàn ông thích dáng vẻ này của cô hay sao.
Tô Tâm Đường bị bọc bởi áo khoác: “…”
Trên trán hiện lên một chuỗi dấu ba chấm, nhưng điều mà cô để ý bây giờ không phải là chiếc áo ở trên người, mà là —-
“Sao tự nhiên lại đeo khẩu trang?”
…
Đây là lần đầu tiên Tô Tâm Đường nhìn thấy Đồng Kinh Niên đeo khẩu trang. Đúng là không hổ danh đỉnh cấp soái ca, ngay cả khi chỉ lộ mỗi đôi mắt thì vẫn đủ để đi ra ngoài tán gái.
Đồng Kinh Niên: “Bị cảm.”
Tích thủy bất lậu*.
*Tích thủy bất lậu: Một giọt nước cũng không để lọt. Hình dung lời nói, việc làm vô cùng cẩn mật, không có chút sơ hở.
Ngày hôm qua anh còn dùng lý do phát sốt để đưa cô đến đây.
Tô Tâm Đường: “Ồ, thì ra là như vậy.”
Cô gật gật đầu, tỏ vẻ như đã tin vào lời nói của Đồng Kinh Niên.
Người đàn ông đang đeo khẩu trang lén lút thở ra một hơi: “Em vào trong nhà đi, anh phải đến công ty rồi, muốn ăn cái gì thì nói với anh…”
Bởi vì đã thăng cấp lên bạn trai, tiến vào hình thức vợ chồng già nên hành động và lời nói của anh cũng rất thành thạo.
Sau đó Tô Tâm Đường bất ngờ vươn tay, hướng về phía mặt của Đồng Kinh Niên.
Đồng Kinh Niên ngay lập tức phản ứng lại, nhưng cũng không kịp ngăn cản chiếc khẩu trang rơi xuống theo lực kéo từ bàn tay cô.
—————————————————-
Editor tự bổ não:
Đường Đường: Sao tự nhiên lại đeo khẩu trang?
Đồng tổng: Covid-19.