Editor: Tô Tô Hữu Hành
~~~
*Thần phục: Chịu phục tùng và tự nhận làm bề tôi (của vua) hoặc chư hầu (của nước lớn).
Đồng Kinh Niên nhận được đáp án khiến anh vừa lòng, miệng càng thêm ra sức.
Trong phòng thỉnh thoảng vang lên tiếng rên hừ hừ vụn vặt của cô gái và cả âm thanh cắn nuốt của người đàn ông, mà nuốt cái gì thì không cần nói cũng biết.
Ngay lúc này đây, Tô Tâm Đường phát hiện Đồng Kinh Niên vẫn có thể duy trì dáng vẻ ưu nhã của anh. Tuy rằng thần tiên đã hạ phàm nhưng khí chất tự phụ ở trên người anh lại chẳng hề suy giảm, ngay cả khi làm loại chuyện này anh cũng rất chuyên chú.
Nhìn anh giống như đang ưu nhã ăn một bữa cơm hơn là khẩu giao cho cô. Yết hầu gợi cảm thi thoảng lại dịch chuyển một chút.
Tô Tâm Đường cảm nhận được môi lưỡi thân mật của người đàn ông, thành trì lại một lần nữa tan rã.
Trong quá trình khẩu giao không tránh khỏi có ɖâʍ dịch dính lên trên mặt, nên đôi khi anh sẽ dùng mu bàn tay để lau chúng đi.
Bây giờ thì Đồng Kinh Niên đã biết chất lỏng chảy ra từ trong cơ thể của Tô Tâm Đường là gì rồi. Sẽ không giống như lần vừa mới cùng cô làᘻ tình, ở thời điểm cô cao trào bắn lên mặt của anh, khi ấy anh còn tưởng thứ đó là nước tiểu nữa chứ.
—- Hãy chung thủy với anh.
Đây là yêu cầu của Đồng Kinh Niên đối với cô nhưng cô đã cự tuyệt.
Nếu đã không thể chung thủy với anh, mà anh cũng không thể rời khỏi người con gái này, vậy thì hãy để anh quỳ gối thần phục cô.
…
Tô Tâm Đường cảm thấy bản thân cô chưa từng trải qua một đêm hỗn loạn giống như thế này. Đồng Kinh Niên quả thực đã triển khai mười tám loại bí kíp võ công để bạch bạch bạch với cô, rồi lại còn đến khẩu giao, sau đó cũng không nghỉ ngơi thêm phút giây nào liền trực tiếp bang bang thêm lần nữa.
Từ sofa vào đến trong phòng ngủ của Đồng Kinh Niên.
Cũng cần phải dời khỏi sofa thôi vì ở đó đã hỗn loạn hết cả lên rồi.
Thậm chí Tô Tâm Đường còn nghĩ chiếc ghế này phải vứt bỏ đi thôi, đặc biệt đối với người ưa sạch sẽ như Đồng Kinh Niên thì sẽ không thể chịu đựng được những thứ dơ bẩn như vậy.
Ngày hôm sau tỉnh dậy, cả người cô bủn rủn như không còn là chính mình, đôi mắt to tròn vẫn mang theo vẻ mê man nhớ lại hồi ức của ngày hôm qua —-
Đồng Kinh Niên khẩu giao cho cô?
Sau đó nói muốn đi tìm Tư Nam để ngả bài?
Không biết có phải vì cô bị “làm” đến mức choáng váng hay không, mà lại cảm thấy mọi chuyện đã xảy ra có chút không chân thật.
Khi Tô Tâm Đường nhìn về phía toilet còn chưa đóng cửa, từ góc độ của cô vừa vặn thấy được Đồng Kinh Niên đang làm gì đó ở trong bồn rửa mặt.
Vốn dĩ thị lực của cô cũng không tồi, mà hiện giờ cô lại ước gì nó có thể kém đi một chút cũng được.
Bởi vì bàn tay đẹp đẽ giống như tác phẩm nghệ thuật của người đàn ông lại đang cầm một thứ màu đen được dệt từ vải mỏng, một thứ vô cùng quen thuộc, đó chính là quần lo\”t của cô.
Đồng Kinh Niên giúp cô giặt quần lo\”t?
Sau khi đã khẩu giao cho cô.
Thế giới này ảo quá rồi.
Tô Tâm Đường nâng một tay vỗ lên trán, cô muốn đem chính mình vỗ cho tỉnh, nhưng chẳng may lại dùng hơi nhiều sức lực nên đã tạo thành một tiếng kêu rất to vang vọng khắp căn phòng.
“Bộp —-“
Đương nhiên người nào đó đang giặt quần lo\”t cũng phải chú ý đến.
“Dậy rồi à?”
Giọng nói của anh nghe rất êm tai, thanh âm khàn khàn quyến rũ của một người đàn ông thành thục.
Anh cầm theo quần lo\”t từ trong toilet đi ra.
“Sao anh lại giặt thứ này cho em?”
Tô Tâm Đường túm chăn, híp mắt nhìn chiếc quần ở trong tay anh.
Nhìn kiểu gì cũng cảm thấy phong cách của anh thay đổi đột ngột.
Và những chuyện xảy ra vào tối hôm qua cũng đều là sự thật.
“Bẩn rồi nên anh giặt luôn, em để ý hả?”
Đồng Kinh Niên khẽ nắm lấy món đồ ở trong tay.
Hôm qua anh đã dùng nó để lau qua côn thi.t của mình.
Tô Tâm Đường tỏ vẻ không ngại, có thể khiến cho Đồng Kinh Niên giúp mình giặt quần áo là chuyện mang đi khoe ba năm cũng chưa chán, vậy nên cô cần gì phải để ý.
“Quần áo mới của em ở bên kia.”
Sau khi thấy đối phương tỏ vẻ không bận tâm, trong mắt của Đồng Kinh Niên xẹt qua một chút ý cười, anh chỉ tay về phía đầu giường.
Tô Tâm Đường nhìn theo tầm mắt của anh, quần áo từ trong ra ngoài đều được chuẩn bị đầy đủ, toàn là kiểu dáng mà cô thích.
Chắc là sáng sớm hôm nay anh đã cho người mang đến.
Đồng Kinh Niên đứng dưới nắng phơi quần lo\”t, giọng nói tiếp tục vang lên.
“Thức ăn cũng có rồi đấy.”
Tô Tâm Đường: Đệch, có chút mê người nha. Sao Đồng Kinh Niên lại đột nhiên hiền huệ thế nhỉ.
“Tối nay anh sẽ đi gặp Tư Nam, em còn nhớ rõ chứ?”
Đồng Kinh Niên phơi đồ xong liền bước vào trong phòng, anh đứng cạnh mép giường, đôi tay chống lên đệm, sau đó cúi người xuống nhìn cô.
“Tùy anh.”
Tô Tâm Đường vẫn nhớ rõ chuyện này, lười biếng đáp lại.
“Mang cơm vào đây đi, em muốn ăn ở trên giường!”
Tô Tâm Đường nhanh chóng thích ứng với phiên bản hiền huệ của Đồng Kinh Niên, thậm chí còn trực tiếp đòi hỏi thêm.
Bây giờ cô rất hưng phấn, hai mắt đều sáng như sao, rất ra dáng một đại gia.
Đồng Kinh Niên: “Không thể.”
Tô Tâm Đường game over trong một giây.
Được lắm, cô sai rồi, hiền huệ cái quái gì chứ, Đồng Kinh Niên vẫn “tró” như thế.
“Anh vẫn nên đứng đợi ở bên trong cánh gà đi, đừng tìm Tư Nam làm gì.”
Tô Tâm Đường thể hiện một màn “mặc váy vô tình”, nếu anh đã không để cô được như ý vậy thì cô cũng trở mặt luôn.
Thế nhưng Đồng Kinh Niên lại không hề có một chút hoang mang mà lấy ra một chiếc bút ghi âm.
“Đã ghi âm.”
Không cho phép Tô Tâm Đường đổi ý.
Tô Tâm Đường:
Đờ mờ?
Người có IQ cao đều đáng sợ như vậy sao, ngay cả loại chuyện này cũng cần phải ghi âm?
Đồng Kinh Niên còn chưa nói cho Tô Tâm Đường biết, anh không chỉ ghi lại cuộc nói chuyện vừa rồi mà kể cả những lời nói tối hôm qua cũng ở hết trong chiếc bút này.
Anh có thể nhìn ra Tô Tâm Đường chẳng vui vẻ gì cho cam nên không nhắc lại vấn đề này nữa, anh tự giác bổ sung một câu: “Làm sủi cảo nhân hẹ cho em rồi đó.”
Trời biết Đồng Kinh Niên chán ghét rau hẹ đến mức nào, chỉ cần nghĩ đến thôi là anh liền cảm thấy mùi hương đáng ghét đó đều đã bám hết lên khắp người mình.
“Nếu em thích… anh có thể làm thêm cho em cả bún ốc.”
Anh dùng giọng điệu “cố mà làm” để nói.
Tô Tâm Đường: Anh đang lấy lòng cô à?
Mà cô là loại người chỉ cần mỗi sủi cảo nhân hẹ và bún ốc cũng đủ để lấy lòng chắc?
Ừm… Thật đúng là như vậy đấy.
Chủ yếu vẫn là do Đồng Kinh Niên tự tay làm, chứ cô cũng đâu có tham ăn. Chỉ cần nhìn thấy vẻ mặt nhẫn nhịn của đối phương là đủ để cô thắng rồi.
“Muốn!”
Cô trực tiếp tung chăn ra.
“Thêm nhiều măng chua nhé, cảm ơn.”
…
Tô Tâm Đường dùng cái miệng vừa ăn rau hẹ và bún ốc để hôn Đồng Kinh Niên, cô đoán anh sẽ ngay lập tức đẩy cô ra, bắt cô phải cách xa anh một chút.
Hoặc là anh sẽ bỏ chạy luôn.
Nhưng Đồng Kinh Niên lại không làm như vậy, anh đỡ lấy gáy của cô rồi sau đó gia tăng thêm nụ hôn này.
Tô Tâm Đường nhìn chằm chằm vào hàng mi mảnh dài, đen nhánh của anh.
Cô nghĩ: Người đàn ông đáng ch.ết này lại tiếp tục không làm theo kịch bản.
Một buổi sáng hoang đường cứ thế trôi qua, Đồng Kinh Niên còn bắt Tô Tâm Đường uống thuốc cảm vì anh sợ mình sẽ lây bệnh sang cho cô.
Theo mong muốn của Đồng Kinh Niên thì anh còn muốn quấn lấy cô lâu thật lâu. Cuối cùng anh cũng đã biết thế nào gọi là “Ôn nhu hương anh hùng mộ*” rồi.
*Ôn nhu hương anh hùng mộ: Gái quê dịu dàng là mồ chôn anh hùng/ Anh hùng khó qua ải mỹ nhân.
Nhưng hôm nay anh còn cần phải gặp mặt Tư Nam, phải giải quyết chuyện quan trọng. Vì thế anh đành hôn lên khắp gương mặt của Tô Tâm Đường.
“Chờ anh về nhé.”
Tô Tâm Đường không kiên nhẫn phất phất tay, ngay cả đôi mắt cũng lười mở.
Quá mệt mỏi.
“Đi đi.”
—————————————————-
“Nếu đã không thể chung thủy với anh, mà anh cũng không thể rời khỏi người con gái này, vậy thì hãy để anh quỳ gối thần phục cô.”
Editor: Iu đơn phương khổ thân ghê