Editor: Tô Tô Hữu Hành
~~~
“Bây giờ đi đâu, bệnh viện à?”
Lúc nghe điện thoại, Tô Tâm Đường đã thấy giọng nói của người đàn ông khàn khàn, đến khi gặp mặt thì cảm thấy trạng thái của anh có vẻ như còn nghiêm trọng hơn.
Cô nghiêng mặt nhìn anh, chuẩn bị tốt tinh thần đêm hôm cùng anh đến bệnh viện.
“Anh thử nói xem đi đâu mới tìm được một bạn tình tốt như thế này cơ chứ, lúc anh không thoải mái còn có thể đưa anh đi bệnh viện.”
Một bàn tay của Tô Tâm Đường cầm ly trà sữa nóng, tay còn lại cầm một gói khoai tây lát.
Đồ ăn trên tay của cô đều là do người đàn ông này đưa cho.
Đồng Kinh Niên liếc mắt nhìn cô gái ngoài việc ngồi im ở bên cạnh anh, thì chẳng phải làm thêm cái gì.
Tô Tâm Đường hiểu được ánh mắt này của anh. Vốn dĩ cho rằng anh sẽ châm chọc, mỉa mai vì thật ra chính cô cũng biết lời nói vừa rồi của mình rất không có đạo lý, nhưng cô vẫn muốn nói đấy.
Không ngờ anh chỉ đáp lại một tiếng ngắn ngủi.
“Ừ.”
Lần này đến lượt Tô Tâm Đường kinh ngạc.
Chỉ sợ Đồng Kinh Niên thật sự… sốt đến mơ hồ mất rồi.
“Anh còn lái xe được không?”
“Nếu không thì để em nhé?”
“Em cũng có bằng lái rồi, vừa đủ tuổi là đi học luôn, coi như tài xế già.”
Ừm, thật ra cơ hội cầm vô lăng cũng không nhiều, lại còn đem chiếc Maserati mà bố cô tặng trong dịp sinh nhật 18 tuổi va chạm hai lần. Từ đó về sau rất ít khi động vào xe nữa.
“Nếu anh không dám thì chúng ta trực tiếp gọi 120* luôn cũng được.”
*120: Số điện thoại cứu thương khẩn cấp ở Trung Quốc.
Đồng Kinh Niên: “Sợ anh ch.ết hả?”
Khóe miệng không khỏi cong cong.
Tô Tâm Đường miễn cưỡng cười: Không, cô sợ chính cô ch.ết.
Nếu Đồng Kinh Niên phát sốt hay đầu óc cháy hỏng thì rất dễ phát sinh sự cố.
Tô Tâm Đường không nói ra suy nghĩ trong đầu, cô đã bị nét tươi cười trên gương mặt của người đàn ông hấp dẫn. Hình dung sao nhỉ, nó giống như nụ cười đọng lại trên đỉnh tuyết của ngọn núi cao.
Cô đã hơi hiểu được lý do Trụ Vương phong hỏa trêu đùa chư hầu để đổi lấy nụ cười của mỹ nhân rồi.
Mỹ nhân càng lạnh lùng khi cười rộ lên lại càng động lòng người.
Tô Tâm Đường không nói ra câu cô sợ chính mình ch.ết, một phần cũng bởi vì nụ cười mê người của Đồng Kinh Niên.
Kỳ thật Đồng Kinh Niên cũng đoán được những suy nghĩ lung tung rối loạn ở trong đầu cô, nhưng vì không muốn mất hứng nên anh mới không nói ra.
“Không cần đến bệnh viện, anh uống thuốc rồi.”
“Đến nhà anh nhé, anh còn chưa ăn tối, nếu có thể ăn một bát mì trường thọ thì tốt.”
Từ thần tiên cao cao tại thượng, lãnh khốc vô tình biến thành người đẹp tuy thê thảm nhưng vẫn kiên cường, sinh nhật muốn ăn mì trường thọ gì gì đó. Tô Tâm Đường cảm thấy cô không có lý do gì để từ chối anh đâu nhỉ?
“Được!”
Đồng Kinh Niên nhìn gương mặt của chính mình ở trong gương.
Bước hai, thành công.
Bày ra tình huống hợp lý, chặt chẽ rồi dẫn cô rơi vào bẫy.
…
Sau khi về tới nhà, Tô Tâm Đường ăn cùng với Đồng Kinh Niên, Đồng Kinh Niên đích thân nấu mì trường thọ.
Đúng. Đồng Kinh Niên nấu, còn Tô Tâm Đường chạy theo ăn ké một bát.
“Không thêm rau thơm, không thêm hành. Cảm ơn.”
Đưa ra yêu cầu xong, Tô Tâm Đường không hề có một chút áy náy mà còn ngửa mặt nói tiếp với người đàn ông.
“Ngại quá, em thật sự sẽ không nấu đâu.”
Đồng Kinh Niên: “Không sao.”
Quả thật anh không trông cậy gì vào Tô Tâm Đường, thôi thì cứ để anh vậy. Cô gái nào đó trong lúc ăn mì còn khách sáo tặng một câu “Anh thật tốt”, người nói thì vô tâm mà người nghe lại hữu ý*.
*Một câu vô tình thuận miệng nói ra nhưng lại khiến đối phương đặt ở trong lòng mà suy nghĩ.
…
Thời điểm Tô Tâm Đường ngồi trên sofa nghịch điện thoại, Đồng Kinh Niên biến mất một lát.
Cô cũng không quan tâm, dù sao ai cũng đều có những vấn đề cá nhân muốn giải quyết.
Sau khi Đồng Kinh Niên quay trở lại, Tô Tâm Đường nâng mí mắt nhìn anh, cô cảm thấy có chỗ nào đó khang khác.
“Anh thay quần áo?”
Tuy rằng trên cơ bản Đồng Kinh Niên đều mặc tây trang nhưng giữa tây trang với nhau vẫn có điểm khác biệt, mà cô lại là người rất giỏi quan sát.
Đồng Kinh Niên đứng khựng lại, tỏ vẻ không có việc gì: “Ừ, quần áo vừa rồi bị bẩn.”
“Ồ —-“
Tô Tâm Đường lắc lư hai chân, làm bộ đã hiểu rõ: “Cho nên anh còn đi tắm, chải tóc, rồi tiện thể… xịt nước hoa à?”
Đồng Kinh Niên giống như chú mèo bị dẫm vào đuôi.
“Nghịch ngợm!”
Anh giả uy dọa nạt* Tô Tâm Đường.
*Câu gốc là “Hư trương thanh thế”: Phô bày lực lượng một cách rầm rộ mà thực ra không có gì đáng kể.
Đôi mắt to ngập nước khẽ xoay chuyển: “Không phải hôm nay là sinh nhật của anh sao?”
Đồng Kinh Niên: “… Ừ.”
Tô Tâm Đường: “Thật ra em còn chuẩn bị quà sinh nhật cho anh đấy.”
Đồng Kinh Niên: “Quà gì thế?”
“Em thấy thân thể hiện giờ của anh khả năng không được đâu, nhưng mà em có thể khoe cho anh xem.”
…
Đồng Kinh Niên thừa nhận anh dùng mưu kế để được ở cùng với Tô Tâm Đường, biểu hiện của anh từ nãy đến giờ đều rất ổn.
Nhưng không nghĩ tới cô lại muốn chơi lớn thế này.
Tô Tâm Đường vừa dứt lời liền cởi giày cao gót rồi đứng lên trên ghế sofa, bắt đầu cởi quần áo.
Vải vóc lần lượt rơi xuống, từ áo khoác cho đến quần tất da chân, cuối cùng trên người cô chỉ còn sót lại một bộ đồ lót cùng với đuôi thỏ màu đen.
Chiếc áօ lo\”t không che nổi hai trái mật đào no đủ, bên dưới bụng nhỏ là khu vực tam giác thần bí lại càng thiếu vải đến đáng thương, dây buộc lỏng lẻo chỉ cần dùng sức một chút là có thể xé nát.
Thân thể của cô gái rất trắng, màu đen càng tôn lên làn da trắng mịn như sữa bò.
Phập phồng quyến rũ, nóng bỏng vô cùng.
Tô Tâm Đường còn có chuẩn bị khác, từ trong túi xách lấy ra một đôi tai thỏ đeo lên đầu. Sau đó hướng về phía Đồng Kinh Niên chớp chớp mắt, cất lên âm thanh đã pha nửa cân đường: “Chủ nhân ~”
Ngay lập tức cô bị Đồng Kinh Niên đẩy ngã, trực tiếp tử hình ngay tại sofa.
Bộ đồ lót bị cởi ra, Tô Tâm Đường cười khanh khách: “Anh đang sốt, không được.”
Đồng Kinh Niên: “…”
Anh từ trên cao nhìn xuống cô gái, duỗi tay lột bỏ chiếc quần lo\”t mỏng tang, tách mở đôi chân dài rồi để chúng vòng lên eo của mình.
“Đàn ông, không thể nói không được.”
“Phải luôn được.”
Giọng điệu khẳng định mười phần.
—————————————————-
Sì poi chương sau:
“Tô Tâm Đường.”
“Hãy chung thủy với anh.”