Đồng Kinh Niên nhanh chóng lắc lắc đầu, loại bỏ ảo giác vừa rồi.
Sao anh có thể bị chơi được chứ.
Tuy rằng thực tế, Tô Tâm Đường quả thật có tâm tình chơi đùa với Đồng Kinh Niên.
Ăn được thịt thần tiên, nhìn anh bị ȶìиɦ ɖu͙ƈ chi phối, hoàn toàn mất đi bộ dáng bình tĩnh mới vui làm sao. Không kể Đồng Kinh Niên lớn lên rất đẹp trai, vóc dáng cao ráo, dáng người hoàn hảo, còn có cơ bụng cùng với cái eo kia nữa.
côn thi.t còn rất khả quan, vừa to vừa dài.
Mặc dù kỹ thuật hơi kém, cũng không biết nhiều tư thế, ở trên giường còn giống như một lão cán bộ. Nhưng xét cho cùng thì Tô Tâm Đường phải thừa nhận rằng làᘻ tình với anh cực kỳ sướng, so với trai bao còn sạch sẽ hơn nhiều.
Đúng rồi, sau khi xong trận còn được Đồng Kinh Niên tự tay làm mỹ thực cho nữa chứ.
Chậc.
Tô Tâm Đường liền gửi cho Đồng Kinh Niên một tin nhắn.
[ Kiểm tr.a túi âu phục, có kinh hỉ nha. (*^▽^*) ]
Kinh hỉ là cái gì?
Chính là chiếc quần lo\”t dính ɖâʍ thủy cùng với tinh dich của Đồng Kinh Niên mà trước đó cô đã cởi ra.
Lo lắng cho tiểu Đồng Kinh Niên không có tri kỷ để bầu bạn nên cô đã để lại chiếc quần đó.
Ha —- trên người cô đang mặc bây giờ là cái mới nha.
Tô Tâm Đường gửi xong tin nhắn liền cất điện thoại vào túi, sau đó sửa sang lại mái tóc dài.
Vui vẻ mà dùng nhé, Đồng tiên sinh.
Đồng Kinh Niên đọc xong tin nhắn của Tô Tâm Đường, mí mắt giật giật vài cái. Vì đã từng bị cô cho ăn vô số cục nghẹn nên đối với kinh hỉ lần này, anh có hơi nghi ngờ.
Đại khái là chỉ có kinh chứ không có hỉ.
Đồng Kinh Niên duỗi tay vào trong túi áo âu phục rút ra được chiếc quần lo\”t mà Tô Tâm Đường đã mặc qua, ngây ngẩn cả người.
Đứng trước thùng rác bồi hồi không biết bao nhiêu lần. Cuối cùng anh vẫn nhấc chân chạy về phòng ngủ, ném thứ trong tay vào một ngăn tủ rồi đóng sập lại, phảng phất như đó là chiếc hộp Pandora.
…
Phương Chính vẫn luôn sợ hãi bị Đồng Kinh Niên răn dạy nên bố mẹ nhóc thỉnh thoảng sẽ đưa nhóc đến nhà cậu mình ở một thời gian.
Đồng Kinh Niên phá lệ có thể quản được cậu bé.
Ngày thường Đồng Kinh Niên chỉ cần liếc mắt đã khiến Phương Chính run sợ trong lòng, mà lúc này đây Đồng Kinh Niên đang áp dụng hình thức tản ra bão táp.
Chuyện thằng nhóc này muốn thử hút thuốc đã phạm vào cấm kỵ của Đồng Kinh Niên.
Chờ đến khi Tô Tâm Đường lần nữa nhìn thấy Phương Chính, nhóc mập mạp trông giống như quả cà tím gặp sương mai. Trước kia vẫn luôn hoạt bát là thế nhưng bây giờ nhìn cô mới miễn cưỡng cười cười, thậm chí Tô Tâm Đường còn cảm thấy cậu nhóc hình như đã gầy đi.
Gầy một xíu xiu.
Phương Chính ậm ừ không nhắc đến chuyện thuốc lá bị ông cậu nhà mình phát hiện ra, chỉ là nhóc rất buồn bực, rõ ràng đã giấu kỹ như thế mà vẫn có thể tìm ra được.
Đây giống như một câu đố không có lời giải sẽ luôn quanh quẩn trong thời thơ ấu của Phương Chính.
Người khởi xướng Tô Tâm Đường ở trong lòng vô cùng chân thành xin lỗi nhóc mập mạp, cô còn mang theo kẹo que để an ủi cậu nhóc.
Tô Tâm Đường trộm đưa cho Phương Chính vì Đồng Kinh Niên quản cậu nhóc, không cho phép ăn.
Phiền não của Phương Chính lập tức biến mất.
Nhóc vẫn yêu cô giáo Tô nhất, ông cậu nhà mình thật sự quá xấu xa.
Ông cậu xấu xa AKA Đồng Kinh Niên đang ngồi trên ghế sofa đọc báo kinh tế – tài chính, toàn bộ đều thấy được hành vi giao dịch giữa cô gái và nhóc con Phương Chính. Anh rất rõ ràng tâm tư của cháu trai mình, hơn nữa còn tỏ vẻ —-
A.
Chung quy lại vẫn chỉ là một đứa trẻ, người mỉm cười với mình không nhất định phải là thiên sứ, có thể đó chính là ác quỷ.
Sau khi hết giờ học Đồng Kinh Niên liền chặn Tô Tâm Đường lại.
“Lần trước cô giúp tôi học bù…”
Trên mặt Tô Tâm Đường mang theo ý cười kiều mị, ngẩng đầu nhìn ngắm sợi tóc của người đàn ông đang được bao phủ trong ánh mặt trời. Cô đoán chắc hẳn anh muốn mở màn cho tiết mục lái xe* đây mà.
*Lái xe (): còn được hiểu theo một nghĩa khác là làᘻ tình.
Sau đó —-
“Lần trước cô giúp tôi học bù rất thông thạo, có phải trước đây cô cũng thường xuyên dạy bù cho học sinh như vậy không?”
Người đàn ông nói đến đây bỗng dừng lại, dường như có chút bối rối: “Tôi không có ý tò mò về sinh hoạt cá nhân của cô, nhưng Phương Chính vẫn chỉ là một đứa trẻ.”
“… Nếu cô muốn dạy bù thì cứ tìm đến tôi.” Anh là một người đàn ông trưởng thành, có thể chấp nhận được.
Tươi cười trên mặt Tô Tâm Đường hoàn toàn biến mất.
Thì ra Đồng Kinh Niên nghi ngờ cô sẽ xuống tay với nhóc con mập mạp. Cô ở trong mắt anh sẽ phát rồ như vậy sao, ngay cả học sinh tiểu học cũng không tha?
“L** mẹ anh.”
Tô Tâm Đường lựa chọn phun châu nhả ngọc. Ngay lúc Đồng Kinh Niên nhíu mày muốn nhắc cô không cần phải nói lời thô tục thì Tô Tâm Đường đã tiến lên một bước, giày cao gót trực tiếp dẫm lên trên giày da không dính một hạt bụi của người đàn ông.
Còn dí thêm mấy cái.
Cô không chỉ muốn chửi mà còn muốn dẫm chân nữa đấy.
Tuy rằng thật sự rất đau nhưng Đồng Kinh Niên vẫn cố bảo trì gương mặt không biểu tình, hít vào một hơi khí lạnh.
Tô Tâm Đường hướng ngón tay xuống dưới, môi đỏ lúc đóng lúc mở.
“Đáng đời!”
Còn cái gì mà học bù thì tìm đến anh? Người có chỉ số IQ cao nên cách chơi trò lưu manh cũng rất độc đáo đấy.
Đồng Kinh Niên nhìn bóng dáng của cô gái vừa mới làm chuyện xấu đã rất nhanh biến mất không rõ nguyên do.
Anh nói sai gì sao?
Vậy là cô không muốn ngủ cùng với anh?
Đồng Kinh Niên bỗng nghĩ đến điều gì đó, áp suất xung quanh tụt xuống cực kỳ thấp.
…
Ngủ, tất nhiên là muốn ngủ rồi.
Tô Tâm Đường dậm chân, thù cũng đã trả nên cơn tức cũng tan biến. Không biết như thế nào mà cuối cùng cô với Đồng Kinh Niên lại lăn lộn cùng nhau.
Đại khái là sau khi Phương Chính tan học liền về nhà, trong căn phòng rộng lớn chỉ còn lại cô và Đồng Kinh Niên, sau khi ánh mắt va chạm liền tự nhiên mà ôm nhau rồi cởi quần áo thôi.
Sau lần khai trai kia, hai người ở trên phương diện làᘻ tình càng ngày càng hòa hợp, chỉ cần nhìn một cái cũng đủ để dây dưa cùng nhau.
Giường của Đồng Kinh Niên, sofa, sàn nhà, trên cửa…
Dường như khắp nơi đều có dấu chân và hơi thở của hai người.
Thậm chí sau đó địa điểm còn được mở rộng hơn nữa.
Ví dụ như phòng bếp.
…
Sau khi hai người mây mưa xong, Tô Tâm Đường mặc áo sơ mi của Đồng Kinh Niên đi xuống. Chân dài tinh tế, trắng nõn cứ như vậy lắc lư trước mắt anh.
Vốn dĩ Đồng Kinh Niên còn đang nấu cơm nhưng cuối cùng lại bị cặp đùi kia hấp dẫn, từ nấu cơm chuyển sang làᘻ tình.
Nửa người của Tô Tâm Đường ghé lên trên bàn bếp, Đồng Kinh Niên bóp eo cô, từ phía sau trực tiếp tiến vào.
Thức ăn trong nồi đã nấu chín nhưng đâu có ai quan tâm?
Đồng Kinh Niên một bên đỉnh eo, côn thi.t sưng to không ngừng đâm vào bên trong tiểu huyệt giữa hai chân của cô gái, một bên lại lâm vào trầm tư.
Anh rất bài xích làm những việc này ở bên ngoài phòng ngủ, thế nhưng khi đã thật sự làm rồi thì anh lại chẳng buồn quan tâm tới, không ngừng phá vỡ điểm giới hạn.
Mà điểm giới hạn một khi đã bị phá vỡ sẽ chỉ có thể càng ngày càng hạ thấp xuống, thẳng đến khi không còn lại gì.
Giống như anh bây giờ vậy.
Nếu như lần đầu tiên đã là một sai lầm, vậy thì từ những lần sau sẽ không có lý do gì để giải thích.
Thật ra lần làᘻ tình đầu tiên anh hoàn toàn tỉnh táo từ đầu đến cuối, hơn nữa anh cũng biết rõ chẳng hề có chuyện bỏ thuốc nào cả.
Ở trường hợp đó, Tô Tâm Đường sẽ không có cơ hội để động tay động chân, mà căn bản là thân thể anh cũng không có dấu hiệu gì.
Rõ ràng từ trước đó anh đã bị cô hấp dẫn, bị sắc đẹp làm cho mê muội mất rồi.
Đồng Kinh Niên bắt buộc phải thừa nhận rằng —-
Anh chính là kẻ hạ tiện, thèm muốn thân thể của Tô Tâm Đường.
——————————————————
Editor:
Chuỗi ngày về sau chính là thịt – thịt – thịt. Vậy nên cả nhà hãy ném sao nhỏ – ném sao nhỏ – ném sao nhỏ.
Chuyện quan trọng phải nhắc ba lần.