Editor: Tô Tô Hữu Hành
~~~
Không có người đàn ông nào có thể chống cự được sự dụ hoặc này!
Không có ai!
Ngoại trừ Đồng Kinh Niên.
Tô Tâm Đường tận mắt nhìn thấy yết hầu của anh trượt lên trượt xuống, cũng cảm nhận được tiểu Đồng đang “say hi” ở dưới ᘻông của cô.
Cứng ghê.
Thậm chí Tô Tâm Đường còn chơi xấu dùng ᘻông đè ép tiểu Đồng xuống, cọ tới cọ lui.
Đến đây, đến chơi nào, dù sao cũng có rất nhiều thời gian.
Văn phòng play gì đó chỉ nghĩ thôi đã thấy kich thích rồi, giờ đây cơ hội đã bày ra trước mắt lại càng kich thích hơn!
Bàn làm việc bằng gỗ đặc của Đồng Kinh Niên không tồi, nếu không bạch bạch bạch thì quá đáng tiếc.
Nhịp tim của Tô Tâm Đường cũng tăng nhanh hơn, cô duỗi tay gỡ cặp kính gọng vàng ở trên sống mũi của người đàn ông xuống.
Sau đó lại bị bàn tay to rộng, khô ráo, ấm áp của đối phương nắm lấy, anh trực tiếp bao bọc bàn tay của cô.
Tô Tâm Đường mờ mịt chớp mắt.
“Về nhà rồi nói.”
“Ăn cơm trước đi.”
Đồng Kinh Niên không chỉ chặn bàn tay của cô lại, mà còn kéo cô từ trên người anh xuống.
“Muốn ăn gì để anh gọi.”
“Hoặc nếu em không muốn động não thì có thể giao cho anh.”
Tô Tâm Đường: “…”
&$!#%, Đồng Kinh Niên không phải là đàn ông!
Sao lại có thể dừng lại vào lúc này được chứ!
Nhưng đau đớn biết mấy vì Đồng Kinh Niên có phải là đàn ông hay không thì cô lại rất rõ ràng, phải nói là rõ ràng nhất. Có khi cũng chỉ mình cô biết thôi nhỉ?
Trừ phi anh đem chuyện riêng tư của bọn họ nói ra ngoài.
Theo hiểu biết của Tô Tâm Đường về anh thì hẳn là sẽ không có khả năng đó đâu.
“Ăn không?”
Đồng Kinh Niên tiếp tục hỏi.
Tô Tâm Đường xoa bụng, đúng là có hơi đói.
“Ăn!”
Đương nhiên muốn ăn rồi!
“Ăn gì?” Tâm tình của người đàn ông trông khá tốt.
Vốn dĩ cô muốn chọn vài món có mùi vị nặng.
Trước kia Đồng Kinh Niên rất ghét loại đồ ăn này, cô vẫn còn nhớ như in lần cô hà hơi vào mặt anh sau khi vừa ăn rau hẹ, trông anh khi ấy giống như sắp ngất đến nơi.
Đúng là một cảnh tượng khôi hài in trong đầu của cô.
Nhưng mà Tô Tâm Đường tương đối đau lòng vì lúc đó không dùng điện thoại để quay lại hình ảnh đặc sắc đó.
Về sau cô cũng chơi lại cách này nhiều lần nhưng không hiệu quả cho lắm, Đồng Kinh Niên vẫn có thể duy trì sắc mặt ổn định hôn môi với cô, hơn nữa có vẻ như anh còn thấy rất tuyệt đấy chứ.
“…”
Anh thăng cấp rồi! Tiến hóa rồi!
Tô Tâm Đường biết cách thức kia không còn tác dụng nữa.
Cuối cùng cô đành phải ngoan ngoãn chọn những món mình thích ăn, ngoài ra còn gọi thêm một hộp sầu riêng.
Không những không ghét món ăn nặng mùi, mà cô còn cực kỳ yêu thích chúng.
Nhưng dù sao cũng là tiên nữ, thường xuyên ăn những món này cũng không tốt lắm, phải đánh răng rất lâu đó nha.
…
Đồng Kinh Niên gọi đồ ăn rất phong phú.
Có rất nhiều món được đóng gói từ các nhà hàng nổi tiếng ở gần công ty, cũng có những món được mua trực tiếp tại nhà ăn.
Sau khi Tiểu Khương bày biện xong xuôi lên trên bàn, hắn còn phổ cập thêm thông tin cho Tô Tâm Đường rằng cơm của nhà ăn rất ngon, hắn đã chọn vài món nổi tiếng nhất, quả thật đã khiến cho cô thấy tò mò.
Thật ra Tiểu Khương còn định nói thêm vài câu, hắn muốn lấy lòng Đồng tổng, cũng muốn lấy lòng cả người thân cận bên cạnh sếp. Hơn nữa ấn tượng của hắn về Tô Tâm Đường cũng rất tốt.
Vẻ ngoài xinh đẹp, tính tình tốt nên dĩ nhiên hắn cũng nguyện ý cùng cô nói chuyện hai câu.
Nhưng Tiểu Khương vẫn biết dừng lại đúng lúc, lý do rất đơn giản, chính là ánh mắt Đồng tổng nhìn hắn rất nguy hiểm.
Hắn muốn tạo quan hệ tốt với Tô Tâm Đường cũng là vì để lấy lòng Đồng tổng thôi mà, không thể đầu đuôi lẫn lộn được.
Hơn nữa cũng vì điểm này mà Tiểu Khương mới biết rằng dục vọng chiếm hữu của Boss rất mạnh. Cho đến khi hắn bước ra khỏi văn phòng, đóng cửa lại thì ánh nhìn tử vong kia mới biến mất.
…
Đồng Kinh Niên không muốn những giống đực khác lắc lư ở trước mặt Tô Tâm Đường, ngay cả trợ lý của anh cũng không ngoại lệ.
Đã thế cô người yêu của anh còn nâng má, cười lộ cả lúm đồng tiền như hoa với Tiểu Khương. Lúc này đây Đồng Kinh Niên mới ý thức được rằng trợ lý của anh cũng là đàn ông.
Lại còn là một người đàn ông có nhan sắc nữa chứ.
Đồng Kinh Niên nhai thức ăn cồm cộp. Trời lạnh thế này, không biết Tiểu Khương có nguyện ý đến công ty con ở Châu Phi làm việc hay không?
Nếu như Tiểu Khương biết được ý tưởng trong đầu của Đồng Kinh Niên thì có lẽ hắn sẽ khóc luôn mất thôi.
Hắn không muốn đi Châu Phi, hắn không thấy lạnh mà!
Hơn nữa hắn đã có bạn gái, tình cảm ổn định, đến cả kế hoạch kết hôn cũng có luôn rồi. Hắn không có lá gan mơ ước đến cô Tô đâu.
Đồng Kinh Niên không quen thuộc với đồ ăn ở căng tin nên không thể giống như Tiểu Khương giới thiệu cho cô từng món, anh cũng không có ý định ba hoa trên phương diện mà mình không am hiểu.
Vì thế cách làm của anh chính là lần lượt ăn thử mỗi món một lần, phân chia theo cách vừa đơn giản lại vừa thô bạo.
“Cái này ngon, cái này không thể ăn, cái này cũng thế.”
Sau đó đem hết những món mà bản thân anh cảm thấy ngon miệng đẩy đến trước mặt của Tô Tâm Đường.
“Ăn nhiều vào.”
“Hết lại gọi thêm.”
Trước mặt cô ước chừng có bảy đến tám hộp cơm, mỗi hộp đều đầy ú nu, phải hai đến ba người ăn mới hết.
Sợ cô ăn không đủ no, nghĩ cô là heo chắc?
Đến cuối cùng thì hình tượng của cô ở trong mắt Đồng Kinh Niên là gì?
“Cảm ơn.”
Nghiến răng nghiến lợi nói ra hai chữ.
Thế nhưng ở trong lòng lại cảm thấy ngọt muốn ch.ết.
Đừng nói là cô bị anh hạ cổ* rồi đấy nhé.
*Cổ thuật: Một loại tà thuật cổ xưa của người Trung Quốc.
…
Những món mà Đồng Kinh Niên chọn ra đều rất ngon, Tô Tâm Đường thích hết.
Đối phương còn cố ý liên tục hầu hạ cô ăn cơm, mặc dù cô đã thấy rõ âm mưu quỷ kế của anh nhưng cuối cùng vẫn ăn no đến tám phần.
Trước kia Tô Tâm Đường không bao giờ ăn no quá năm phần.
Cô nằm liệt trên sofa phơi nắng, bàn tay khẽ vuốt cái bụng nhỏ hơi nhô lên, cách đó không xa còn có người đẹp băng sơn cấm dục để cho cô ngắm.
Tô Tâm Đường cảm thấy cuộc sống gia đình này quá tốt đẹp, quá an nhàn. Trông cô có khác gì một lão già đầu trọc đâu chứ?
Vừa nghĩ đến cảnh tượng đó là cô ngay lập tức ngồi bật dậy.
Tô Tâm Đường nói buổi chiều không có tiết học, muốn ở đây chơi. Thật ra từ lâu Đồng Kinh Niên đã tưởng tượng đến khung cảnh có bạn gái ngồi đợi mình tan làm nên anh cũng rất vui vẻ.
Nhưng thực tế đã chứng minh rằng những điều anh đang nghĩ đến rất khó có thể xảy ra.
Tất cả tâm tư của anh đều đặt hết lên cô gái đang ngồi trên ghế sofa, thỉnh thoảng lại không nhịn được ngẩng đầu ngó xem cô đang làm gì.
Cô dùng điện thoại cũng khiến anh yêu, cô nghịch tóc cũng khiến anh yêu, nhích tới nhích lui cũng khiến anh yêu.
Sao lại có một người đáng yêu đến thế cơ chứ?
Tô Tâm Đường không hề biết trong mắt của Đồng Kinh Niên cô đã biến hóa thành một vật nhỏ đáng yêu. Rõ ràng cô chỉ không muốn làm lão già trọc đầu thôi mà.
Thế là đôi mắt của cả hai người liền đối diện với nhau.
Tô Tâm Đường dùng ánh mắt ý nói với đối phương: Gì?
Đồng Kinh Niên cho rằng cô muốn chơi cùng với anh, thế là bàn tay đặt trên bàn phím máy tính liền trượt xuống, sau đó dang rộng cánh tay hướng về phía Tô Tâm Đường.
Cô gái vội vàng chạy tới, sà vào trong vòng ôm ấm áp.
“Anh cũng biết chơi ghê đấy.”
Khi cô ghé vào trong lồng ngực của anh, liền nhịn không được mà phát ra một câu như vậy.
Tô Tâm Đường cảm thấy chiêu này của Đồng Kinh Niên rất cao minh, rất giống một tay già đời trong tình yêu.
Đồng Kinh Niên:
Anh dùng ánh mắt không hiểu chuyện gì để nhìn cô.
…
Tô Tâm Đường không phải là người thích ghen tuông vớ vẩn, tính cách của cô rất thẳng thắn.
Bàn tay nhỏ dài nhẹ nhàng xoa lên ngực của người đàn ông, đưa ra lời mời.
“”Làm” không?”
Cô cho rằng động tác dang tay ôm lấy cô vừa rồi của anh chính là có ý tứ muốn làm chuyện kia.
Đồng Kinh Niên: “Không.”
“Về nhà rồi nói.”
Tô Tâm Đường: Về nhà thì đâu còn thú vị nữa!
Thứ cô muốn chính là cảm giác kich thích cơ!
Văn phòng play!
Mặc kệ Tô Tâm Đường làm nũng đáng yêu hay lấy sắc dụ hoặc, Đồng Kinh Niên vẫn cố gắng giữ vững lập trường của mình.
Ngay lúc đó đột nhiên có người gõ cửa, chắc là đến để báo cáo công việc.
Đồng Kinh Niên lên tiếng cho phép người bên ngoài tiến vào, sau đó buông cô gái ở trong ngực ra. Nhìn thấy động tác của cô, anh còn tưởng Tô Tâm Đường sẽ quay về ghế sofa, trong đầu bỗng nghĩ sao hôm nay cô lại ngoan thế nhỉ.
Nhưng ngoan, là điều không có khả năng.
Tô Tâm Đường chui xuống bên dưới bàn làm việc của Đồng Kinh Niên, cũng chính là ở dưới chân của anh.