Tại trận nhãn đại trận thần ma trên Huyễn Cảnh, đảo Huyền Thiên.
Đã gần nửa tháng trôi qua, dưới sự quấy nhiễu của Nghịch chuyển pháp Ác Luân, tốc độ chuyển động của đại trận dường như đã giảm đi một nữa.
Ánh sáng chói lọi không còn lóa mắt như trước kia nữa, từ lúc khí hắc ám mờ mờ ảo ảo vừa bắt đầu thoát ra đến hiện giờ đã có lượng lớn khí âm tà xám xịt ngưng tụ tại chỗ trận nhãn của đại trận.
Giữa bầu trời lúc này, chúi chủ thần đang hội tụ ở đó, lẳng lặng nhìn về vị trí trận nhãn đó không biết đang chờ đợi điều gì.
– vẫn còn thiếu một chút, song đại trận sắp không còn cách nào duy trì trạng thái
phong tỏa nữa.
Hephaestus tràn đầy niềm tin nói.
– Ngươi có vẻ như rất đắc ý? Không cảm thấy là đã tốn quá nhiều thời gian rồi hay
sao?
Ares cũng nôn nóng nói.
Hephaestus cau mày nhìn liếc qua Chiến thần một cái:
– Giải thích với cái hạng người lỗ mãng chi có suốt ngày đánh đánh giết giết như ngươi chẳng có tác dụng gì cả. Nhà ngươi căn bản không thể hiểu được sự lợi hại của Thần ma đại trận.
Ares trợn trừng hai mắt, chuẩn bị phát cáu lên hì bị ánh mắt lạnh lùng của Athena ở
bên cạnh ngăn lại.
Athena liếc Hỏa thần và Chiến thần một cái, ám chi hai người này đừng có gây sự thêm nữa, sau đó đưa cánh tay nõn nà ra, rồi đột nhiên nhẹ nhàng chộp lấy trong hư không.
Một bóng đen chớp động lưng chừng bầu trời. Bóng đen ấy đang giãy dụa, giống như bị một bàn tay vô hình tóm lấy, không biết bị Athena lôi ra từ đâu nữa.
– Đại nhân tha mạng! Tha mạng… Tiểu nhân không cố ý dấu đâu…
Các chủ thần khác chung quy thì lực cảm ứng cũng không lớn bằng Athena, nhìn thấy Athena túm lấy tên đó mà có phần buồn bực.
Athena hừm một tiếng lạnh lùng:
– Lén lén lút lút ẩn náu ở nơi xa mà tưởng ta không biết sao?
Tên mặc đồ đen lấm la lấm lép, buồn bã nói:
– Tiển nhân vô ý mạo phạm, chỉ là không dám kinh động chư vị đại nhân nên mới lặng lẽ nhìn từ xa chứ không dám lại gần.
Aphrodite hỏi một cách lạ lùng:
– Athena, đây là cái thứ gì vậy, có vẻ như không phải là người đâu?
-Nó? Athena thả tên mặc đồ đen ra, thản nhiên nói:
– Ngươi có thể tiết lộ thân phận thực sự rủi, không cần thiết phải che dấu thêm nữa.
Tên mặc đồ đen vừa nghe xong, không dám chậm trễ, một màn lừa hắc ám bốc cháy, đốt hủy hoàn toàn bộ đồ đen trên người và mặt nạ.
Rất nhanh, hiện ra trước mắt các chư thần lúc bây giờ lại là một hư ảnh đen ngòm tối tăm dày đặc!
Hư ảnh này sương đen bao phủ, không nhìn rõ diện mạo ra sao, đại khái là một hình người, nhưng phần đầu lại là một bộ xương khô.
Bộ dạng u ám kinh khủng này quả thực đã khiến các chư thần sừng sốt một phen, các nữ chủ thần đều nhíu mày ghê tởm.
– Nó chính là sứ giả liên lạc của ta và Zeus mấy năm nay, nó tự xưng là “Ảnh Ma”, là một yêu ma Thái cổ, tuy rằng thực lực cũng chi tương đương với tu sĩ Nhược Thủy kỳ,
nhưng cực kỳ am hiểu ngụy trang và ẩn nấp
Athena nói
– Nó là yêu ma Thái cổ sao? Sao có thể như vậy được chứ, nó có thể thoát ra từ đại trậnư?
Hera hỏi một cách đầy nghi ngờ.
Ảnh ma cười sằng sặc quái đản vài tiếng,
– Hắc hắc… thưa các hạ tôn kính, thực ra tiểu nhân không thể ra vào đại trận được, chi là tiểu nhân có chút đặc biệt hơn so với các yêu ma khác…
Qua phần giới thiệu có vẻ hơi tự đắc của Ảnh ma, các vị chư thần mới biết hóa ra nguyên nhân mà Ảnh ma có thể ở bên ngoài đại trận là do nó có hai “thân thề”!
Lúc Ảnh ma ra đời, xuất hiện một chủ thể và một cái bóng ảnh, mà chủ thể và cái bóng ảnh đều là do bản thân Ảnh ma khống chế, hơn nữa thực lực cũng ngang hàng.
Đồng thời, chỉ cần chủ thể không chết đi, cái bóng ảnh đều có cơ hội từ từ phục hồi sinh mạng mới.
Lúc đầu khi mà Tiên nhân thượng cổ đem yêu ma mọi phương thu vào trong đại trận, Ảnh ma này đã biết không thể địch lại, liền tách rời cái bóng ảnh mà mình cực kì thông thạo ẩn náu, sau khi giả bộ chết trận mới lén lút tìm cơ hội sống lại, còn bản thể lại bị phong tỏa trong đại trận.
Thượng cổ tiên nhân cũng khó tránh khỏi một vài sơ suất, không thể chu đáo vẹn toàn mọi mặt được, rơi vãi một hai con tôm con tép cũng không thể nào mà lùng sục khắp thể giới. Thế nên nó dè dặt như vậy cũng chính là để cho cái bóng ảnh của mình sau khi trải
qua những năm tháng sống lại dài dằng dặc mới hoạt động bên ngoài cho đến nay.
Dựa vào thân phận của nó có cả trong và bên ngoài đại trận, Ảnh ma trở thành con đường liên lạc giữa Athena và Zeus, thinh thoảng cũng giúp Athena giải quyết những việc không cần cô ta phải đích thân ra mặt.
– Ngươi dấu lã quá đấy, thì ra ngươi và Zeus vẫn luôn giữ liên lạc?
Hera cười lạnh lùng, rõ ràng là hơi cay sống mũi.
Athena liếc nhìn cô ta một cái:
– Có điều mới chỉ liên lạc được hai năm nay thôi, do ngăn cách với cơ thể, lại sợ gặp phải tu sĩ có thể giết chết nó, bóng ảnh của nó phục hồi lại từ trạng thái giả chết đã tiêu hao đi quang âm của mấy trăm ngàn năm. Còn trước đó ta cũng không rõ tình hình Zeus trong đại trận như thế nào.
– Nói như vậy nghĩa là Zeus đã thu phục được toàn bộ yêu ma Thái cồ trong đại trận rồi hay sao? Thế chẳng phải là đã tăng thêm rất nhiều nô bộc cho thần tộc chúng ta sao?
Hermes cười nham hiểm nói.
– Hừm, theo như ta được biết, đa phần yêu ma Thái cổ chi là những ác quỷ ảnh sát do khí âm tà biến thành, không có thực thể, tu vi tiến cảnh vô cùng chậm, gần như không có thực lực.
– E rằng kể cả Ảnh ma này có Nhược Thủy kỳ đi chăng nữa cũng đã là cao thủ hiếm thấy trong đám yêu ma, hơn nữa đều là một đám u ám xấu xí. Ngươi muốn bọn chúng làm nô bộc, vậy thì tự ngươi dùng đi.
Hera chế nhạo.
Ảnh ma ở bên cạnh nghe mà sợ hãi rụt rè, tiếc là nó không thể biểu lộ tình cảm như
con người. Nếu không lúc đó mặt mày nhất định sẽ đỏ bừng bừng lên.
Thực ra, trong đám yêu ma, nó đã được coi là cao thủ. Một vài yêu ma Thái cố đặc biệt mạnh thì đã sớm bị các bậc tiên nhân tàn sát cách đây khoảng mấy trăm nghìn năm về trước.
Yêu ma Thái cổ bị phong tỏa trong đại trận ngày nay, dù rằng số lượng đông đảo, nhưng số có thực lực thì lại vô cùng ít ỏi. Tuy nhiên, dù thế nào đi nữa, vì thoát ra ngoài kể cả có phải chịu sự lăng nhục của Thần tộc còn tốt hơn là cứ phải bức bí trong cái đại trận
– Với thực lực của Zeus, việc thu phục những yêu ma trong đại trận và trở thành đế vương của chúng là chuyện đương nhiên. Nhưng điều ta lo ngại là thân thể hắn… duy trì như thế nào trong 20 nghìn năm nay, dù sao thì luân hồi cũng không thể thoát ra khỏi đại
trận.
Apolo có chút lo lắng.
Trong mắt Athena lóe lên một vầng ánh sáng kì lạ,
– Anh ta sẽ có cách của mình, đợi anh ấy ra ngoài thì các ngươi sẽ biết…
Cùng lúc đó, trên Địa Trung Hải gió lạnh rít gào, mây đen mờ mịt quanh quấn không trôi giữa bầu trời.
Lạc Thiên Thu đợi vài bậc cao thủ còn lại quay trở về trên đảo mang theo tin tức. Không ngờ Lâm Nhược Khê lại là Athena, điều này rõ ràng gây chấn động cho mọi người
như một trận sấm rền.
Các nữ nhân cuối cùng cũng lý giải được mấu chốt quan trọng sao Lâm Nhược Khê có thể bỏ lại Lam Lam trên đảo, biến mất tăm mất tích.
Mà người trụ cột như Dương Thần sau trận chiến đó lại không thấy quay về. Không ai tìm thấy Dương Thần đi đâu càng khiến các nữ nhân thêm phần lo lắng.
Lam Lam cùng một lúc không thấy cả bố lẫn mẹ, khóc ầm ĩ mấy ngày liền, cuối cùng vẫn không có cách nào cả. Vài người phụ nữ có chủ kiến trong gia đình như Đường Uyển, Sắc Vi cũng đã đi đến Hải Nam – Hoa Hạ một chuyến mời hàng loạt họ hàng thân thích trong Dương gia như Dương Công Minh, Quách Tuyết Hoa cùng đến đảo.
Thứ nhất là dù sao trên đảo có thể coi như dễ sống một chút, thứ hai trong lúc Dương
Thần vắng nhà, người nhà Dương gia cùng trên đảo có thể giúp đờ lẫn nhau.
Quách Tuyết Hoa biết được Lâm Nhược Khê hóa ra lại là Athena, tức giận không kin chế được, cảm thấy con trai mình bị lừa dối một cách trắng trợn nên lo lắng bồn chồn, lại càng chửi mắng thậm tệ Lâm Nhược Khê là đồ bĩ ổi, hồ ly tinh, sớm biết cô ta không có thật lòng…
Các nữ nhân nghe xong không lấy làm thoải mái cho lắm, nhưng rồi cũng lặng đi. Ai dám đảm bảo tất cả những hành vi của Lâm Nhược Khê có phải là những gì mà bản thân mình nghĩ? Nội tinh không ai rõ cả.
Nhưng trên hết là nỗi lòng chua xót cho Dương Thần, mơ hồ ẩn dấu một bụng tức giận đối với Lâm Nhược Khê
Đối với Quách Tuyết Hoa mà nói, con dâu con rể chi là thứ yếu, bà ta chi quan tâm đến đứa con trai duy nhất đã không thấy đâu cả, lại còn bị thương sâu thật đáng thương.
Thế nhưng, cứ mắng mỏ như vậy, Quách Tuyết Hoa cũng không có tâm trí đâu mà nghĩ nhiều nữa, chỉ hy vọng Dương Thần sớm có tin tức, ngày ngày thúc giục mọi người đi tim khắp nơi trên thế giới.
Song bất luận là các tu sĩ cũng được hay hàng loạt đám người Sauron, Ron bộ hạ của Dương Thần cũng được, Dương Thần đã muốn ẩn náu thì sao bọn họ tìm được. Nhưng mẹ của Dương Thần đã có mệnh lệnh nên bọn họ đành bất đắc dĩ phải kiên trì đến cùng, không ngừng lùng sục.
Dương Công Minh lại không để ý quá nhiều tới điều này, dường như Dương Thần có làm sao đều không quan trọng nữa, ông ta cả ngày chi nghĩ cách để chọc cười cho Lam
Lam vui.
Tiểu mập bên cạnh ông cố tìm kiếm cảm giác ấm áp, bộ dạng buồn bực sầu não, đến sở thích ham ăn mà con bé thích nhất giờ cũng đã không còn hào hứng nữa.
Thời gian trôi qua thật khốn khổ đối với mỗi người.
Nhưng chi hai ngày qua đi thì tinh hình lại thay đổi nhanh chóng.
Bầu trời bỗng nhiên vụt lên rất nhiều bóng đen âm u như thể quỷ khóc sói gào thảm thiết, tựa như vô số lưu tình âm u rạch ngang đường chân trời, tản về tứ phía!
Đám tu sĩ Lạc Thiên Thu, Liễu Thì Nguyên nhìn thấy cảnh đó đều nghệt mặt ra, vì họ ý thức được tình hình đã ngày càng đáng lo hơn.
Yêu ma tàn sát bừa bãi trần gian, đại trận cuối cùng đã bị phá rồi!