Mông Tiêu Dao xuất quan đã có thể tự do đến bất kì nơi nào trên trái đất, thậm chí là cả 12 đô thiên thần ma đại trận do các tiên nhân thượng cổ chế tạo ra, còn có Vạn yêu giới thần kỳ khó lường và Thiên Ma Chi Nhãn lúc đó không thể tự mở ra mà loài người chưa biết đến.
Mông Têu Dao phát hiện Đại trận thần ma, Vạn Yêu giới và Thiên Ma Chi Lăng lại là ba thế giới có quan hệ qua lại lẫn nhau!
Tiên nhân thời cổ xưa đều dùng trí tưởng tượng phong phú và lực lượng quỷ thần khó đoán của mình để tạo nên một kiệt tác độc nhất vô nhị này!
Những yêu ma Thái Cổ bị giam cầm trong đại trận mặc dù chỉ có số ít là hùng mạnh, còn đa số là những quỷ quái với âm tà quá nặng, song cũng gây ra gánh nặng nặng nề cho Huyễn Cảnh.
Vì vậy các tiên nhân thời xưa đã sử dụng không gian đặc biệt trong khe hở không gian Thiên Ma Chi Nhãn này để kết nối với đại trận, và hấp thụ khí âm tà bên trong đại trận.
Vừa hay những lực âm tà này có thể thông qua thần khí Quỳ Ngưu Cổ hình thành lên Tử Thanh Thần Lôi sau khi kết tụ lại với nhau, đó là một loại âm lôi phóng vào đỉnh của Thông Thiên tháp dùng để trấn áp những yêu ma muốn phá Thông Thiên tháp.
Sở dĩ các tiên nhân thời xưa thiết kế ra tất cả những thứ này là bởi vì lúc đó họ đã xác định rõ là phải rời khỏi Trái Đất.
Lực lượng của bọn họ đã đủ để có thể bay lượn trong vũ trụ tìm kiếm thế giới huyền bí hơn nữa.
Trái Đất đúng là ngôi nhà mà họ đã sống hơn mấy chục ngàn năm nay, nhưng họ cũng có theo đuổi của riêng mình. Nếu một thế giới khác bao la gấp bội đang bày ra trước mắt, họ sẽ không thể nào ở lại nơi này mãi mãi.
Thế nên, coi như là vì con cháu loài người sau này, vì ngôi nhà Trái Đất này, các bậc tiên nhân quyết định dùng phương thức này để khống chế lũ yêu ma quỷ quái. Hơn thế trước khi rời khỏi Trái Đất, họ còn giết chết và phong ấn một loạt những mãnh thú bướng bỉnh như hỗn độn, ác thú,..
Khi hoàn thành xong một chuỗi những việc này, các bậc tiên nhân cổ xưa đã ghi chép lại tất cả trên tầng chóp của Thông Thiên tháp.
Dù nói rằng Vạn yêu giới dường như là nơi “giam giữ” yêu tu, song chỉ là chỉ nơi các bậc tiên nhân dùng lúc bấy giờ dùng để phân cách loài người và yêu tộc để tránh hai bên chém giết đẫm máu không dứt.
Trong giới tiên nhân xưa có cả người lẫn ma quỷ, vì vậy họ cũng không rõ là sau khi họ rời khỏi Trái Đất thì ai sẽ có thể chỉ huy tất cả mọi việc trên Trái Đất nữa.
Thế nên ngoài việc ghi chép lại giai đoạn lịch sử này trên đỉnh Thông Thiên tháp, họ còn lưu lại cho hậu thế một vài lời “ ủy thác” – đại ý là bất luận là ai đi chăng nữa, tu sĩ chính đạo ở bên ngoài cũng được hay là ma tu yêu tộc trong Vạn Yêu giới cũng không vấn đề gì, chỉ cần có thể vượt qua 99 tầng Tử Thanh thần lôi để lên đến đỉnh tháp chứng tỏ thực lực đã đủ mạnh chứ không phải là những người bình thường ở cảnh giới thấp.
Trong thực tế chỉ có trường hợp đặc biệt như tên Dương Thần này là có chút biến thái. Thứ nhất thân thể Dương Thần đã từng tiếp nhận các loại cải tạo khốc liệt đến thái quá, thứ hai với thứ tiên khí như Hỗn Độn đỉnh trong tay, nếu theo suy đoán của các bậc tiên nhân xưa, những người mà có thể dựa vào thực lực của chính mình mà lên được đỉnh tháp thì về cơ bản đã bước được nửa chân vào cánh cửa của tiên nhân xưa, giống như Ngọc Tuyết Ngưng vậy.
Những người đến được đỉnh tháp đều có quyền lựa chọn, một là lấy đi Quỳ Ngưu Cổ, thả các yêu ma trong Vạn yêu giới ra ngoài để các bộ tộc tự sinh tự diệt, hai là không lấy đi Quỳ Ngưu Cổ, không đưa ra quyết định, tiếp tục duy trì sự phân cách giữa loài người và yêu ma.
Điều này có nghĩa là tạo điều kiện bình đẳng cho chính đạo, yêu tộc và ma tu, cứ để cá lớn nuốt cá bé tự nhiên. Nếu như yêu tu ma tu thật sự xuất hiện cao thủ có thể trấn áp nhân tộc, vậy thì đó cũng là số mệnh của nhân loại rồi.
Song đồng thời nếu như yêu tu, ma tu thua kém, vậy thì cũng chẳng thể trách người khác được.
Lúc đầu Mông Tiêu Dao do tính hiếu kì mới tiến vào Vạn yêu giới thông qua tháp Tỏa Yêu.
Thông thiên tháp lúc bấy giờ không phải là 60 năm mới mở ra một lần, mà có thể mở ra bất cứ lúc nào.
Sau khi Mông Tiêu Dao đã ngao du trong Vạn yêu giới ít ngày, liền trực tiếp tiến thẳng từ tầng thấp nhất lên đến chóp đỉnh. Lão ta lúc bấy giờ đã có thể dễ dàng kháng cự lại Tử thanh thần lôi rồi.
Sau khi lão phát hiện bức thư các bậc tiên nhân lưu lại mới biết rằng bản thân mình là người đầu tiên phát hiện ra bí mật này bởi vì lúc đó chẳng có một ai biết được các bậc tiên nhân đã đến phương nào rồi, và điều đó vẫn luôn là một ẩn số.
Thông qua di thư các tiên nhân để lại, lão mới biết được rằng thì ra trong mấy trăm nghìn năm qua Trái Đất vẫn luôn phải chịu sự công kích từ các thiên thể từ bên ngoài đến, thì ra từ bấy lâu nay đều là các bậc tiên nhân xưa trực tiếp phá hủy hoặc làm lệch quỹ đạo của một vài thiên thể đặc biệt có sức mạnh.
Trái Đất đối với họ tựa như người mẹ đẻ, tất nhiên là sẽ có tình cảm đặc biệt.
Các bậc tiên nhân xưa hy vọng hậu thế có thể tiếp nối sứ mệnh bảo hộ của mình. Dù sao họ cũng đã hi sinh rất nhiều cho hành tinh này rồi, cũng đã đến lúc phải rời đi.
Phàm là người có cơ hội nhìn thấy những lời dặn dò này thì cũng có nghĩa là người có năng lực làm được những việc đó. Huống hồ nếu như thực lực bản thân không đủ vẫn có thể mượn sức mạnh của Quỳ Ngưu Cổ.
Thượng cổ tiên nhân vẫn cứ là thượng cổ tiên nhân, cho dù chỉ là những văn tự lưu lại kia cũng đều hàm chứa “đạo lý” không gì sánh nổi.
Mông Tiêu Dao sau khi xem hết tất cả các chữ viết xong, lập tức dâng trào cảm ngộ càng cao hơn, điều này chẳng khác nào nhận lấy ân tình của các bậc tiên nhân, kết thành một mối “nhân duyên”.
Mông Tiêu Dao hiểu rằng nếu như mình không đếm xỉa gì đến những lời ủy thác của các bậc tiên nhân này thì e rằng cả đời này không yên trong lòng, khó mà có thể không bồn chồn cho được.
Thế nên, lão cứ lặng lẽ tiếp nhận giao phó bảo hộ Trái Đất này, kể cả có thể sớm có năng lực rời khỏi Trái Đất thì cũng phaỉ ở lại trên hành tinh này hơn 50 nghìn năm.
Có điều, Mông Tiêu Dao cũng có dự định của chính mình, bản thân không thể cứ ở mãi trên Trái Đất. Cuối cùng cũng vẫn phải rời khỏi để đi theo bước chân các bậc thượng cổ tiên nhân, tiến vào khung trời mênh mông.
Bản thân cũng cần phải tìm một người có thể truyền lại sứ mệnh này để giúp mình kết thúc trọng trách.
Ban đầu, lão từ đỉnh Thông Thiên tháp xuyên qua cánh cửa, sau khi nhìn thấy Thiên Ma chi nhãn liền nẩy ra một kế.
Mông Tiêu Dao lấy đi chìa khóa ra vào Thiên ma chi nhãn, cũng chính là quả hắc cầu kia, sau đó từ Thông thiên tháp ra khỏi Vạn yêu giới.
Đại chiến giữa chính đạo với yêu ma lúc đó có thể nói là hừng hực khí thế.
Mông Tiêu Dao rất có thực lực, lặng yên không một tiếng động trà trộn vào Mông gia, trở thành trưởng lão khách khanh, tự xưng là “Tiêu Dao”, song không có thể hiện tu vi thật sự.
Cũng chính tại thời điểm đó, lão cùng với Ngọc Tuyết Ngưng trở thành nhân vật trên đỉnh Kim Tự Tháp, có chút ràng buộc. Chỉ đáng tiếc một điều là lão mang sứ mệnh trên người nên không thể thiên vị cho Ngọc Tuyết Ngưng được. Vì vậy dẫu có là giai nhân hoa rơi hữu ý thì Mông Tiêu Dao vẫn có vẻ vô tình giữa dòng nước chảy.
Ngọc Tuyết Ngưng tuy rằng trí tuệ sáng suốt, có thể đoán được rất nhiều thứ mà rất nhiều người bên cạnh không thể đoán trước được, song cũng cảm thấy vô cùng căm hận, không muốn làm vật cản của Mông Tiêu Dao, trực tiếp tự mình tiến vào Vạn yêu giới.
Mông Tiêu Dao cũng không ngăn Ngọc Tuyết Ngưng, lão còn có chuyện quan trọng hơn cần làm.
Trong vài trận đại chiến quan trọng, lão đã thu hút được lượng lớn địch thủ, cũng chính là những cao thủ cực mạnh lúc đó, thế lực hàng đầu cùng đấu một trận ác liệt ở tại Thiên ma chi nhãn.
Lúc đó có thể nói trời đất âm u, vô số yêu ma và tu sĩ cùng hội tụ tại đó. Mông Tiêu Dao sau khi giả vờ bị trọng thương lại tự bùng nổ khiến tất cả thịt nát xương tan, hồn phách lọt vào Thiên Ma Chi Nhãn, tạo thành vô số ma linh về sau.
Nhờ công cải tạo của Mông Tiêu Dao, Thiên Ma Chi Nhãn trở thành một thế giới đặc biệt mà cứ một năm mới mở ra một lần.
Bởi vì lão lấy đi chìa khóa ra vào Thông Thiên Tháp của Thiên Ma Chi Nhãn nên cửa ra vào cũng bị đóng chặt khiến cho khí âm tà không thể không ngừng hội tụ một cách trôi chảy để tiến vào Quỳ Ngưu Cổ.
Thế là vạn yêu giới cũng biến thành 60 năm mới mở ra một lần.
Mông Tiêu Dao để lại hắc cầu và một bức “di thư” lại Mông gia, coi như có duyên có quả. Dù sao thì lão cũng xuất thân từ Mông gia, coi như báo đáp Mông gia vậy.
Để lại hắc cầu cũng chỉ có thể chứng tỏ thứ đồ này có cơ hội phục hưng Ma Tu chứ chẳng nói cụ thể cách dùng như thế nào, cũng là vì Mông Tiêu Dao hy vọng dựa vào duyên phận để quyết định tất cả chuyện này.
Nếu như yêu tu ma tu có ý dẹp xong Huyễn Cảnh trong một ngày, vậy thì tất nhiên là sẽ có cơ hội dùng tới hắc cầu này. Giống như Dương Thần lúc đó, nếu như ma tu yêu tu không chiến thắng tu sĩ chính đạo, vậy thì là số trời đã định không cách nào thay đổi được.
Đã gần 30 nghìn năm trôi qua, Mông Tiêu Dao vẫn luôn thực hiện ủy thác của các bậc thượng cổ tiên nhân, trong khi lặng lẽ dõi theo hậu thế, cũng giúp Trái Đất tránh xa những thiên thể do va chạm mà rơi xuống.
Tuy nhiên Mông Tiêu Dao cũng phát hiện thực lực của mình càng ngày càng hùng mạnh, cảnh giới càng ngày càng cao sâu, song đám con cháu về sau quả thực càng ngày càng kém.
Yêu tu và ma tu an phận một góc, trong cảnh Hồng Hoang không dám xuất đầu lộ diện.
Tu sĩ chính đạo lại đang trong Huyễn Cảnh, làm một số chuyện lừa gạt lộn xộn, thi thoảng có một vài mầm non đều bị dẫm đạp uổng phí.
Lão bắt đầu mờ mịt, rốt cục đám hậu thế như vậy có cần thiết lưu giữ bọn họ lại trên Trái Đất nữa hay không.
Hay nói cách khác, để cho loài người làm chủng tộc chủ đạo Trái Đất có thực sự chính đáng hay không? Làm cho loài người tách khỏi yêu tu, ma tu có thật là chuyện tốt không?
Lão đã sớm siêu thoát khỏi những khuôn khổ như nhân loại bình thường, chính đaọ, ma tu, bàng quan đứng ngoài cuộc, vì vậy lão không có suy nghĩ sẽ thiên vị cho bên nào cả.
Ngay cả khi lão không tìm được câu trả lời, hay rơi vào hoang mang đi chăng nữa thì Thần Tộc đã đến rồi!