Cô Vợ Tổng Giám Đốc Xinh Đẹp Của Tôi – Chương 1516: Tức Xùi Bọt Mép – Botruyen

Cô Vợ Tổng Giám Đốc Xinh Đẹp Của Tôi - Chương 1516: Tức Xùi Bọt Mép

Dương Thần không phải không biết con cáo già này mang tâm lý đề phòng, nhưng vậy thì sao? Mình muốn giết lão chỉ cần có địa điểm thích hợp là được cần gì phải biết lão có đề phòng hay không.

Cảm thấy khoảng cách với Lạc gia đã đủ xa, Dương Thần hạ xuống mặt đất, chỉ tay vào một mảnh rừng rậm u tối, nói:

– Đại trưởng lão, ngài xem kìa!

– Kia!

Lạc Phong theo sát hạ xuống nhíu mày nhìn về phía đó; nơi đó một vùng đất tuyết phủ trắng xóa, không có gì lạ cả, căn bản không phát hiện nơi nào có linh khí nồng đậm.

Vừa nói chuyện, Lạc Phong cảm thấy bên cạnh có một cỗ chân nguyên uy áp che trời phủ đất ép sát mình!

– Lạc Lôi?

Lạc Phong ngẩng mạnh đầu, mặt tái nhợt, kinh sợ!

Một cái đại đỉnh được màn sương đen lượn lờ bao phủ, trên đó những phù văn thượng cổ lóe ra màu ám kim. Nó há rộng miệng như một con mãnh thú lao tới muốn nuốt sống Lạc Phong.

Lực hút kinh khủng hút lấy Lạc Phong khiến lão cảm thấy muốn nứt cả người ra.

– Tán Hoa!

Phản ứng đầu tiên của Lạc Phong là lấy ra một chiếc chuôi đao màu bạc; pháp bảo ngưng kết ra một thanh trường đao quang nhận mờ mờ hướng tới Hỗn Độn đỉnh.

Choang!

Quang nhận mờ mờ sinh ra bạo tạc cực lớn, tóe ra ánh lửa như đom đóm bay múa giữa trời đêm.

Lực phá hoại kinh khủng của chân nguyên tạo thành sóng xung kích, nháy mắt biến cả khu vực gần như thành vùng chân không.

Đồng thời, phản lực sinh ra cứng rắn đẩy Lạc Phong ra khỏi sức hút của Hỗn Độn đỉnh thoát ra ngoài.

Một kích toàn lực của cường giả Nhược Thủy trung kỳ nhanh như thiểm điện được tung ra tránh thoát khỏi bàn tay Dương Thần.

Dương Thần kinh ngạc, Đại trưởng lão Lạc gia quả là khó đối phó, nhưng Dương Thần cũng biết lão ta làm được điều này là nhờ pháp bảo hình thanh đao dài tên “Tán Hoa” kia.
“Tán Hoa’ dường như có khả năng ngưng kết linh khí thành hình đao dài sau đó nổ tung; thật là pháp bảo kỳ quái.

Sau khi trốn thoát, sắc mặt Lạc Phong đanh lại. Tán Hoa lại một lần nữa ngưng tụ thành trường đao bán trong suốt, phát ra ánh sáng mờ mờ nhưng dưới trời đêm lại hiện lên ánh sáng rạng rỡ.

Dương Thần thấy là thèm, xem ra sau khi giết Lạc Phong lại còn được một kiện pháp bảo thật tốt, mà kiện pháp bảo này ít nhất là trung thượng phẩm; trong tay cao nhân sử dụng uy lực không kém pháp bảo thượng phẩm.

Mấu chốt là nó rất đẹp, tặng cho người phụ nữ của mình thì còn gì bằng… À, Sắc Vi rất thích dùng đao, tặng nó cho cô ấy

Lạc Phong bị hù không hề nhẹ, Dương Thần bạo phát ra tu vi khiến lão cảm thấy sâu không lường được. Lão rốt cuộc tin tưởng tuyệt đối đây không phải Lạc Lôi.

Nhưng lão cũng không ngốc quay đầu lại hỏi Dương Thần là ai, trong đầu lão chỉ có một ý niệm, trốn!

Lão hiểu nếu tiếp tục chiến đấu chỉ có con đường chết, tu vi đối phương và pháp bảo đều mạnh mẽ hơn mình; hắn ta lại có ý dẫn mình đến đây là muốn một mình giết mình.

Dương Thần sao có thể để lão toại nguyện, cười nhạo một tiếng, nói:

– Muốn trốn sao? Ông thoát được sao?

Người không nhúc nhích, Hỗn Độn đỉnh đã xuất hiện, phóng ra sức hút bá đạo hút lấy Lạc Phong.

Hỗn Độn lực có khả năng khống chế rất xa, nhưng cũng không thể hút Lạc Phong vào trong, chỉ có thể làm giảm tốc độ của lão rất nhiều; rất nhanh lão đã bị Dương Thần bắt kịp.

Một sợi roi dài màu xám trắng được ngưng tụ bằng Nhược Thủy trong tay Dương Thần, hướng tới Lạc Phong quất mạnh.

Trường đao Tán Hoa trên tay lão phát ra từng đạo đao ảnh, lưỡi đao bằng linh khí mờ mờ không thể địch nổi Nhược Thủy, nhưng rất ngạc nhiên chúng không ngừng ngưng tụ cản Nhược Thủy bên ngoài.
– Rốt cục các hạ là thần thánh phương nào? Vì sao muốn đối địch với Lạc gia ta?

Ba hồn bảy vía Lạc Phong đã trốn mất một nửa, không ngờ hắn ta có thể dùng Nhược Thủy làm thủ đoạn công kích? Lão chưa từng nghe bất kỳ ai trong Huyễn cảnh làm được điều này.

Chẳng lẽ là cao thủ Thái Thanh Thần Lôi kiếp ẩn tàng. Người như vậy phải là lão quái vật siêu cấp mới đúng, tại sao lại xuất hiện tới giết mình.

Dương Thần cũng không nói nhảm, trong chốc lát Nhược Thủy không thể ép sát được thân thể của lão ta; gọi về Hỗn Độn đỉnh bao trùm đầu lão.

Hỗn Độn thú ảnh hiện lên, Cự thú hung hãn, miệng máu đỏ lòm tham lam nhìn Lạc Phong. Đây là món mỹ vị rất ngon lành, sau khi ăn có thể bổ sung không ít linh khí.
– Chẳng lẽ đây là Hỗn Độn?

Lạc Phong hét thảm, Tán Hoa bộc phát lực lượng khổng lồ, sinh tử trong chớp mắt, chân nguyên phát ra kinh người.

Quang nhận Tán Hoa nổ “Ầm Ầm”, rung chuyển mặt đất, vượt qua sức chịu đựng cực hạn của lão.

Hoa bay đầy trời, như vô số sao băng chợt lóe ra rồi vụt tắt trên bầu trời; xinh đẹp lại điêu tàn.

Thân thể Lạc Phong rơi xuống một góc 900. Lão liều mạng bất chấp tổn thương cưỡng ép thoát khỏi Hỗn Độn thôn phệ.

Nhưng lão bị thương nghiêm trọng không thể ngăn công kích tiếp theo của Dương Thần.

Dương Thần hạ xuống, lại Nhược Thủy ngưng tụ thành hình cầu lớn, chuẩn bị hủy diệt nguyên thần Lạc Phong.

Lạc Phong cảm thấy mình sắp chết, khóc rống, nước mắt như mưa, cầu xin:

– Đại tiên tha mạng! Đại Tiên! Không biết tiểu nhân đắc tội ngài chỗ nào, xin ngài buông tha tiểu nhân! Tiểu nhân nguyện làm trâu làm ngựa, đem toàn bộ pháp bảo và linh đan giao cho Đại tiên! Chỉ cầu ngài cho một con đường sống!

Giờ khắc này Lạc Phong cảm thấy báo thù Lạc gia cái gì, thống nhất tam đại gia tộc ra sao đều không quan trọng, dưới sự áp đảo tuyệt đối của lực lượng, kế hoạch to lớn của mình chỉ là nhất thời, tất cả là vui đùa phút chốc.
– Giết ông, đồ đạc của ông mang theo cũng là của tôi!

Dương Thần không chút do dự, quả cầu bằng Nhược Thủy nặng nề rơi xuống. Khi chạm vào thân thể tàn tạ của Lạc Phong, nó xé rách ruột gan, đau đớn tận linh hồn.
– A

Trong khu rừng tuyết phát ra những tiếng kêu gào thảm thiết, rồi im bặt.

Đại trưởng lão Lạc gia đường đường là cao thủ Nhược Thủy trung kỳ không thể ngăn được Huyền Thủy ăn mòn, hồn phi phách tán.

Dương Thần giơ tay cầm lấy chuôi đao màu bạc xinh đẹp này, ngưng tụ chân nguyên, Tán Hoa xuất hiện lưỡi đao lớn rất đẹp.

Dương Thần vui sướng đem cái pháp bảp này bỏ vào nhẫn không gian của mình; sau đó mới cầm lấy nhẫn không gian của Lạc Phong, bên trong là một đống lộn xộn hỗn tạp: có vài cái lệnh bài; vài cái chìa khóa; mấy cái bình bình lọ lọ, là linh đan công pháp Dương Thần không để vào mắt.

Còn có hai kiện pháp bảo hạ phẩm bình thường, Dương Thần không có hứng thú đều ném vào trong.

Lấy bộ quần áo của Lạc Phong, Dương Thần tăng tu vi lên Nhược Thủy trung kỳ, biến thành hình dạng Lạc Phong. Bây giờ đã có thể nghêng ngang ra vào phòng luyện đan.

Dương Thần tính toán, nhân lúc trời chưa sáng, sẽ tới cứu Tiêu Chỉ Tình ra. Hiện tại, Lạc Phong đã chết, Lạc gia chỉ còn Lạc Thiên Thu và Lạc Thiên Lý tu vi Nhược Thủy kỳ, chắc sẽ không phí nhiều sức.

Lạc Phong có tu vi Nhược Thủy kỳ, sức chiến đấu không kém, Lạc Thiên Thu còn mạnh hơn. Dương Thần tính toán cẩn thận.

Rất nhanh, Dương Thần đã trở lại Lạc gia, đi tới trước phòng luyện đan, lần này gặp hai tên trưởng lão thủ vệ, dương dương tự đắc.

Hai trưởng lão lập tức mở cửa cho Dương Thần, hắn sải bước đi lên lầu hai. Trưởng lão quản lý Lạc Trầm vội vàng tiến tới hành lễ.

– Đại trưởng lão đêm hôm khuya khoắc tới đây không biết có gì chỉ bảo?

Lạc Trầm thấp giọng cười nói, thái độ rất khác biệt, dù sao đây là “người lãnh đạo trực tiếp”

– Lão phu muốn hỏi Tiêu Chỉ Tình một ít chuyện, trong lúc đó bất kỳ kẻ nào cũng không được làm phiền.

Dương Thần nghiêm nghị nói.

Lạc Trầm sửng sốt, tại sao lại là Tiêu Chỉ Tình, nhưng không dám hỏi nhiều, lúng túng trả lời:

– Đại trưởng lão thứ lỗi, tiểu thư vừa mới lên còn chưa xuống.

– Tiểu thư?

Dương Thần phản ứng lại, là Lạc Tiêu Tiêu, cô ta gặp Tiêu Chỉ Tình làm gì? Dương Thần lo lắng cô ta gây bất lợi cho Tiêu Chỉ Tình nhưng trong lòng lại cảm thấy cô ta không phải loại người này.
– Được rồi, ta đi lên, bảo tiểu thư xuống.

Dương Thần vung tay, đi lên lầu ba.

Lạc Trầm phía sau buồn bực, còn tưởng Đại trưởng lão mắng mình canh phòng không tốt, nhưng không nghĩ nhiều nhẹ nhàng thở ra.

Dường Thần lên tới lầu ba, thần thức quét quanh nhanh chóng tìm được vị trí của Tiêu Chỉ Tình, nhanh chân đi tới mở cửa phòng

Khi thấy cảnh tượng bên trong, Dương Thần cảm thấy trống rỗng, giận giữ, cả người như muốn phát nổ.

Lạc Tiêu Tiêu mặc bộ váy màu hồng, tóc được kẹp lại; ngồi xổm cạnh một cô gái tiều tụy; bàn tay mở miệng cô gái kia, không để ý cô gái đó phản đối, cưỡng ép ăn cái gì đó.

Cô gái đầu tóc rối bời kia, không phải Tiêu Chỉ Tình thì là ai?

– Cô làm cái gì?

Dương Thần mạnh mẽ bước lên, không chút khách khí đạp Lạc Tiêu Tiêu, khiến cô đập mạnh vào vách tường.

Đang có 0 bình luận
Image

Lời bình luận giới hạn từ 15 đến 500 kí tự.